Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh, Anh Đừng Lại Đây!

Chương 23: Tàn khốc như vậy.



Nạp Lan Dương hoàn toàn không nghĩ hắn lại chủ đồng nhắc đến chuyện này nên có sững người một chút. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình đã suy nghĩ ngây thơ thậm trí là ngu ngốc. Ở trong chuyện này chỉ có cậu cố gắng trở nên bình tĩnh thôi. Còn người này… Hơi nhẹ rũ mi giấu đi tất cả cảm xúc trong đáy mắt, Nạp Lan Dương thản nhiên nhìn hắn hỏi: “Lucian không phải tên của anh sao?”

“Đó là họ. Giữa những người xa lạ mới gọi như vậy.”

Cậu lại không biết giữa họ có cái gì thân mật… Nạp Lan Dương ở trong lòng vô thức bác bỏ một câu. Bản thân lại không muốn chạm đến ý nghĩ ngày hôm trước mình có được, Nạp Lan Dương nhẹ nhàng hướng hắn đẩy vấn đề đi: “Tôi vẫn gọi anh là Lucian thì hơn.”

Rốt cuộc thì cậu vẫn không biết người này tại sao lại tiếp cận mình, chỉ việc hắn không thật lòng với cậu, thân mật gì đó là không có khả năng cậu mở miệng đáp ứng, mặc cho có thể sẽ bị hắn ép mua ép bán.

Nói đến trước đó cậu đã từng có suy nghĩ tại sao người này lại tỏ ra giống như đang tán tỉnh mình, là thích mình hay vì cái gì. Hành động của hắn thật sự là giống như đang theo đuổi cậu, để cho cậu cũng thích hắn. Có điều ai thích một người lại lúc nọ lúc kia, lúc thật nhiệt tình lúc lại lạnh nhạt vô tình? Cậu lại bất chợt nhớ đến cảm giác đầy ác ý lại lạnh băng băng hắn cho cậu trong một vài khoảng khắc, giống như thể hận không muốn cậu chết. Thích nhưng lại làm không tới, ngược lại giống như muốn giằng vặt cậu hơn…

Vốn cậu là một người sắp chết, tính tình lại đạm mạc nên không có để tâm. Cậu nghĩ rằng kiểu gì cậu cũng chết, không cần ai cố gắng giày vò cậu đến chết, kết cục vẫn chỉ có vậy. Nhưng sau khi người đàn ông lạnh lùng rời đi cậu lại bất chợt nhớ đến sự ác ý kia của hắn đối với mình. Không thể không nói, khoảng khắc nhận ra chuyện này cậu đã đau đến không chịu được. Hắn phải hận cậu cỡ nào mới có thể mặc kệ cậu đã như thế này rồi còn muốn giày vò cả tâm của cậu. Cho dù cậu tính tình đạm mạc vẫn là chịu không nổi đi dùng cách thức lấy độc trị độc, lấy đau đớn trên thân thể để áp chế khổ sở trong lòng.

Tuy rằng sau đó cậu đã nghĩ có thể đối phương không hề biết mình sẽ chết, hắn lại biết cha mẹ cậu giàu có, sẽ dùng mọi cách cứu cậu nên mới dùng trò này thì việc nhận ra chân tướng vẫn khiến cậu chết lặng.

Bởi vì cậu thích hắn a… Ai lại có thể bàng quang khi biết được người mình thích lại muốn mình chết chứ.

“Sao anh lại làm gia sư cho tôi vậy? Là người nhà tôi đến tìm anh sao?”

Sau hôm đó lại trải qua thêm một thời gian hòa hoãn Nạp Lạn Dương đã bắt đầu suy nghĩ cẩn thận hơn nguyên nhân tại sao hắn hận mình như vậy. Dù sao thì cậu có thể chắc chắn cậu chưa từng gặp hắn trước đây chứ không nói chuyện ân oán tình thù. Sau đó cậu chợt nghĩ đến, cũng không nhất định là có hận với cậu mới muốn cậu chết.

Labrad bị cậu đổi chủ đề khẽ liếc nhìn cậu một cái rồi mới lãnh đạm nói: “Tôi thấy thông báo tuyển chọn thì xin tới thôi.”

Nạp Lan Dương rũ mi. Cho nên cậu cũng không nhìn thấy ánh mắt dò xét của người đàn ông. Lúc này cậu đang nghĩ, có lẽ đúng là không cần phải trực tiếp có thù hận với cậu. Đối phương có lẽ có thù hận với gia đình cậu, với cha mẹ cậu nên mới nhắm vào cậu. Nạp Lan Dương càng nghĩ càng cảm thấy nguyên nhân này mới có khả năng nhất. Cho nên Nạp Lan Dương khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, ai biết lại đụng vào ánh mắt của hắn khiến cậu giật mình cúi đầu xuống.

Không được, cậu đấu không lại người này. Nạp Lan Dương cười khổ nhận ra hiện thực thật tàn khốc. Cậu muốn thăm dò, nhưng nếu làm không tốt lại khiến hắn sinh nghi thì… Nạp Lan Dương trong lòng khổ sở, rốt cuộc không thể không chọn cách tạm đặt chuyện này xuống. Ít nhất đợi sau khi cậu dò la từ cha mẹ mình trước rồi lại đi tìm tòi từ chỗ hắn sau.

Còn hiện tại cậu chỉ có thể…

“Chỉ là một cái tên, em để ý như vậy làm gì?”

“…”

Là cậu để ý sao? Không phải là hắn à?

Nạp Lan Dương mệt tâm khi thấy vấn đề lại chạy về đây nữa.

Trong lòng cậu nghĩ thôi vậy, tạm thời không để ý đến chuyện đó nữa. Ngẫm đến những hành vi nửa mùa của người này trước đó, Nạp Lan Dương lạc quan nghĩ có lẽ hắn chỉ là trong một phút nông nổi mới đi dùng trò này. Nhìn là biết hắn không có kinh nghiệm yêu đương tán tỉnh với một người con trai, có lẽ một lúc nào đó hắn sẽ nhận ra mình vượt qua không được rào cản của tính hướng mà từ bỏ thôi.

…Nạp Lan Dương lại không nhớ hôm trước là ai đó đã đụng chạm thân mật với mình một cách quá mức. Cách suy nghĩ ngây thơ này có thể chỉ khiến cậu rơi vào hố sâu không đáy.

Nhưng thật sự là Nạp Lan Dương không biết sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.