Mười năm, Lưu Dục đều phải dựa vào dược vật mới có thể đi vào giấc ngủ. Trong mười năm này, hắn thậm chí chưa làm qua một giấc mộng nào, tiềm thức tránh né toàn bộ khả năng có thể nằm mộng, mà hắn cứ trống rỗng như vậy suốt mười năm. Nhưng lần này, hắn lại nằm mộng, trong mộng, Tĩnh Xu mặc khăn quàng đội mũ phượng khi bọn họ tân hôn, đứng trên nền tuyết mênh mông vô bờ, tuyết trắng chiếu rọi hồng trang, bóng dáng cô tịch thê lương, hắn từng bước một, thật cẩn thận mà đi đến. Giày đạp lên mặt tuyết không thể tránh khỏi phát ra tiếng vang, quấy nhiễu đến nàng.
Nàng xoay người, mặt mày như họa, môi răng phiêu hương, cười nhẹ, nháy mắt sưởi ấm trái tim hắn.
Lưu Dục gấp không chờ nổi mà nhào đến, đem người ôm vào trong ngực, vào tay lại hoàn toàn lạnh lẽo, phảng phất như hắn đang ôm chính là một khối thi thể không còn độ ấm, hắn tức khắc luống cuống, ngực đột nhiên đau nhói, cúi đầu, dòng máu ấm áp làm ướt sũng quần áo, một thanh chủy thủ cắm ở ngực, mũi đao mất hút.
Lưu Dục mờ mịt mà nhìn gương mặt kia, trên mặt Tĩnh Xu vẫn mang nụ cười nhẹ ôn nhu, trong đôi đồng tử sáng ngời rọi ra khuôn mặt kinh hoàng của hắn, hắn vươn tay, bất chấp đau đớn, càng dùng sức mà đem người giam cầm ở trong ngực, trong nháy mắt kia, người trong lòng đột nhiên nổ tung rồi tan đi như sương khói, hắn hoảng loạn muốn bắt lấy tia cuối cùng, nhưng nó vẫn luồn qua đầu ngón tay hắn, bay về nơi chân trời mà hắn không nắm bắt được……
Lưu Dục tỉnh lại, trên mặt hoàn toàn không có cảm giác thần thanh khí sảng khi vừa ngủ ngon, càng không có ai oán thê lương từ giấc mộng vừa rồi, mà là hắc trầm, khí lạnh áp đến nỗi Tống Dật lúc này vì canh giữ mà lâm vào mộng đẹp bên mép giường sinh sôi tỉnh lại, vừa nhấc mắt, nàng phảng phất như nhìn thấy khói đen vờn quang thân Lưu Dục, tựa như một tên ác ma mới từ trong địa ngục bò ra.
Nhìn đến nữ tử quần áo màu thủy lam mặt đeo mặt nạ mỏng bằng bạc trước mặt, Lưu Dục trong lòng chấn động, nima, hắn rốt cuộc rơi vào ma trảo của tên biến thái này sao?
Mà tiểu biến thái này mặc dù mang mặt nạ cũng ngăn không được vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn vô tội vờ vịt của nàng, còn không hề tự giác thậm chí đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn hắn, hỏi: “Ngươi biết mình là ai sao? Còn nhớ rõ hôm qua đã phát sinh chuyện gì không?”
Trong thoại bản thường nói, một người bị đập đầu sẽ mất trí nhớ, nhân sinh giống như một tờ giấy trắng, nếu giờ phút này tham gia vào sinh hoạt của hắn, vậy ngươi sẽ trở thành tất cả của hắn, mặc dù về sau khôi phục được ký ức ngươi cũng sẽ là người đặc biệt nhất.
Tống Dật ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lưu Dục, tự hỏi đêm qua mình đập một cú kia có thể có công hiệu này hay không.
Lưu Dục hình như cũng mới tỉnh thần, sờ sờ cái ót, tình hình đêm qua nhanh chóng nổi lên tâm trí, nếu hắn nhớ không lầm, đúng là tên hỗn đản trước mắt này cầm cục đá đập vựng hắn, dù không thấy rõ người, nhưng cái mặt nạ này vẫn nhớ rõ. Còn có cái ánh mắt kia……
Có lẽ ánh sáng quá mờ, có lẽ là chính mình hoa mắt, cũng có thể chỉ là ảo giác, khi người trước mắt này cầm cục đá nện vào đầu hắn thì khóe miệng lại mang một nụ cười, nụ cười kia cùng Tĩnh Xu trong mộng giống nhau như đúc, ôn nhu, vui sướng, nhưng lực đạo nện lên đầu hắn lại muốn mạng hắn, đây quả nhiên là tên biến thái!
Chuyện này, có phải là nguyên nhân làm mình có ác mộng hay không?
Không, so với bị một tên biến thái mơ ước, hắn càng để ý bản thân hắn thế nhưng đem một tên biến thái ngộ nhận thành Tĩnh Xu của hắn, đây quả thực là khinh nhờn Tĩnh Xu! Tối hôm qua chính mình rốt cuộc là làm sao hôn đầu đến tận đây, không phải là tên hỗn đản này chơi thủ đoạn gì đó đi? Tỷ như dùng chế huyễn dược gì gì đó.
Nhưng suy đoán dù sao cũng là suy đoán, xét thấy hôm qua hành vi của bản thân thập phần quỷ dị, Lưu Dục trả lời: “Không nhớ rõ lắm.”
Không nhớ rõ lắm là ý tứ gì a?
Tống Dật cân nhắc một chút, đem lời kịch đã sớm chuẩn bị tốt thuận miệng nói ra: “Đêm qua ngươi đại khái là gặp gỡ thứ gì không sạch sẽ, một mình giãy giụa trong hồ, là ta trăm cay ngàn đắng cứu ngươi, ta tên Tống Dật, ngươi không cần cảm tạ ta.” Nếu quả thực muốn tạ, liền lấy thân báo đáp đi.
Đương nhiên, nửa câu sau Tống Dật không có nói ra, không phải không có can đảm, mà là hai người dù sao cũng coi như là lần đầu tiên gặp mặt chính thức, làm một cái hoa cúc lão khuê nữ, nàng hẳn nên học cách rụt rè, để tránh đem mỹ nhân dọa chạy.
Một người có thể vô sỉ đến cỡ này, đúng là hiếm lạ.
Nín lặng sau một lúc lâu, Lưu Dục mới không tỏ ý kiến mà “ừm” một tiếng. Tống Dật chớp chớp mắt, Lưu Dục vậy mà lại không dị nghị, xem ra hắn thật sự không nhớ rõ, quá tốt đẹp rồi!
Lưu Dục đứng dậy, lúc này mới phát hiện mình đang mặc một thân quần áo toàn mụn vá, vì quần áo rõ ràng kích cỡ quá nhỏ, đem toàn bộ hình dáng thân thể hắn phác họa ra hết, thoạt nhìn thập phần bất nhã. Lưu Dục theo bản năng mà kéo khăn trải giường qua quấn bên hông, nhìn như vô tình hỏi: “Ai thay quần áo cho ta?”
Đây là thẹn thùng hay gì?
Tống Dật trơ mặt nói: “Là ta thay, nhưng là ta nhắm mắt lại thay, tuyệt đối không nhìn chỗ không nên nhìn!” Đương nhiên, ta cũng không để ý chuyện phải chịu trách nhiệm với ngươi!
Chỗ không nên nhìn? Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi trên người bổn vương còn có chỗ ngươi nên nhìn?
Không! Nhắm mắt lại thì thay kiểu gì? Chẳng lẽ ngươi là dùng tay sờ?
Lưu Dục tưởng tượng đến tên hỗn đản trước mặt này nhắm mắt lại mà sờ soạn hết toàn thân hắn thì lông tơ cả người liền dựng ngược, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
Nếu giờ phút này Tống Dật lộ ra nữ nhi thẹn thùng gì đó, Lưu Dục chắc chắn bản thân mình nhất định sẽ một móng vuốt bóp chết nàng, nhưng cố tình gương mặt kia của nàng lại đơ đến phi thường tiêu chuẩn, được mặt nạ bạc mỏng lạnh băng tôn lên, nhìn như La Hán trong La Hán đường, một bộ dáng ngũ sắc toàn không, nếu mình so đo, ngược lại có vẻ như tâm tư dơ bẩn.
Hắn xác định, mình gặp phải một con nữ ác lang trong đám háo sắc.
Vẫn tiếp tục không dị nghị? Tống Dật trong lòng vui mừng, loại kiều đoạn* như nhắm mắt thay quần áo này rõ ràng là dùng để dỗ người, chỉ có thiếu nữ vô tri mới có thể tin tưởng, Dự Vương điện hạ đơn thuần như vậy, thật là vui buồn lẫn lộn a!
*là chỉ mấy cảnh kinh điển (đại ý là có chút sến súa/buồn nôn/chảy nhớt) thường thấy trong phim/kịch tình cảm
Uống lên một chén cháo, thay lại quần áo của mình, Lưu Dục mới nói: “Đem mấy người trốn rình coi bên ngoài kêu hết vào đi.”
Không cần Tống Dật lên tiếng, mấy tiểu khất cái bên ngoài lũ lược đi vào.
Lưu Dục đại mã kim đao mà ngồi xuống mép giường, những người khác không tự giác mà đầu gối phát run muốn quỳ xuống. Tiểu Lục trộm liếc nhìn Tống Dật một cái, xác định vị này đứng đến thẳng tắp, bọn họ cũng sôi nổi đứng đến thẳng tắp.
“Các ngươi có biết bổn vương là ai, có biết đây là chỗ nào không?”
Từ ngữ đổi rồi, Tống Dật ai thán một tiếng, “Nhanh như vậy ngươi liền nhớ ra?”
Aizz, thoại bản quả nhiên đều là gạt người, trong tình huống bình thường không phải là tình cảm nhen nhóm tình chàng ý thiếp đến nồng cháy xong rồi mới khôi phục ký ức sao? Như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả cẩu huyết bay đầy trời, cái vở diễn này bị cắt ngắn rồi a.
Lưu Dục khinh khinh phiêu phiêu mà liếc nàng một cái, đây là đang nhắc nhở bổn vương nơi nào đó vẫn là không nên nhớ tới có phải không? Cho nên, bổn vương xứng đáng bị ngươi nện bể đầu?
“Ngươi làm sao mà cứu bổn vương, bổn vương sao có thể quên?”
Tống Dật yên lặng rùng mình hai cái, bưng vẻ mặt thuần lương vô tội nhìn về phía Lưu Dục, Lưu Dục lựa chọn làm lơ, nói với những người khác: “Nơi này không phải là nơi các ngươi nên ngốc, lập tức thu thập đồ đạt dọn ra đi!”
Đây là nơi an nghỉ dành cho Tĩnh Xu, cả mình cũng không dám tới quấy rầy, mấy khất cái này vậy mà lại công khai trú ngụ không biết từ khi nào, nếu không phải bọn họ là những khất cái vô quyền vô thế không nơi nương tựa, nếu không phải nơi bọn họ ở chỉ là phòng của đám hạ nhân khá xa nơi Tĩnh Xu an giấc ngàn thu, Lưu Dục cả suy nghĩ muốn giết bọn họ cũng có.
Vừa nghe muốn đuổi người, tiểu Lục không vui, làm bộ muốn tiến lên, Tống Dật duỗi tay ngăn hắn lại, chính mình bước ra phía trước, nói: “Mắt thấy liền sắp bắt đầu mùa đông, không có nơi nương náu, chẳng lẽ để bọn họ lạnh chết ở đầu đường? Nam viên tiểu trúc này đã từng là biệt viện của Dự Vương phi, khi nàng còn trên đời, đã từng thu lưu không ít miêu miêu cẩu cẩu đi lạc, bao gồm cả những tiểu khất cái không nhà để về.”
Dự Vương phi?
Mấy năm nay, không ai đề cập đến những chữ này ngay trước mặt hắn!
Lưu Dục đứng phắt dậy, ánh mắt sắc bén như muốn đem Tống Dật đâm thành tổ ong vò vẽ, lại bị Tống Dật thần kinh thô lọc hết. Nàng như là không hề cảm thấy, ngược lại tiếp tục nói: “Nếu Vương phi còn ở, nàng nhất định sẽ thu lưu những hài tử không còn nhà để về này.”
Mấy tiểu khất cái này đều là những đứa bé lanh lợi, nháy mắt đồng loạt quỳ xuống, khóc đến rối tinh rối mù nhìn thật đáng thương.
Lưu Dục lần đầu có cảm giác nghẹn khuất muốn giết người lại không thể động thủ.
“Bổn vương cho các ngươi thời gian ba ngày, là muốn chỗ ở hay muốn đầu, chính mình tuyển một cái!” Dứt lời, không lưu tình chút nào phất tay áo bỏ đi.
Tống Dật để bọn tiểu khất cái ở lại nơi này, còn mình đuổi theo.
“Ngươi không thể như vậy, tốt xấu gì cũng là bọn họ đem ngươi kéo lên bờ, cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi!”
Lưu Dục dừng bước chân, “Ngươi là đang nhắc nhở bổn vương nên đem các ngươi diệt khẩu hết hay sao?”
Tống Dật yên lặng run lên, Lưu Dục liếc xéo nàng một cái, tiếp tục bước đi. Tống Dật không nhanh không chậm đuổi kịp, ý đồ dùng tình cảm đả động, Lưu Dục rốt cuộc dưới sự tận tình khuyên bảo của nàng lại lần nữa dừng bước, “Bổn vương từ trước đến nay là người nhân từ thiện lương, thấy ngươi lo lắng đến như vậy……”
Tống Dật trong lòng vui mừng, nhưng lời kế tiếp hắn nói ra lại đánh nàng cái trở tay không kịp.
“…thì không cần ba ngày, trong vòng ba canh giờ, toàn bộ biến mất khỏi Thái Khang Thành cho ta!”
Tống Dật biểu tình ngay lúc đó là cái dạng này  ̄□ ̄, cho nên, vị này chính là thật sự tính toán hoàn toàn bịt miệng sao? Chỉ bởi vì tối hôm qua xấu mặt trước mặt bọn họ?
Đứng ở cửa, nhìn Lưu Dục đi xa, cằm hơi giương lên, Tống Dật nói: “Vụ án Ngô Thượng Thanh, ta có thể giúp Tư Lệ Đài phá.”
Lưu Dục bước chân không dừng, nhưng rõ ràng là chậm lại một chút, Tống Dật cảm thấy hấp dẫn lại chạy nhanh theo, nói: “Chẳng lẽ Dự Vương điện hạ không muốn biết Ngô Thượng Thanh rốt cuộc muốn dùng giả chết để trốn tránh cái gì sao? Thái Khang Thành này còn có thứ gì khiến Ngô gia hắn sợ đến phải giả chết?”
Lưu Dục rốt cuộc dừng chân, “Ngươi cùng Họa Cốt tiên sinh là quan hệ gì?” Đột nhiên bị chọc giận, hắn thiếu chút nữa quên béng mất chuyện này. Tuy rằng trong lòng đã sớm xác định, nhưng giáp mặt chứng thực vẫn rất cần thiết.
Tống Dật hơi nâng cái cằm nhỏ lên, vẻ mặt ngạo kiều mà nói: “Tại hạ đúng là Họa Cốt tiên sinh……đồ đệ.”
Quả nhiên, Lưu Dục trong lòng lại rõ ràng ra vài phần, “Ngày ấy ở nghĩa đường Tư Lệ Đài họa khắc cốt bức họa chính là ngươi?”
Cử chỉ dáng vẻ không giống, cả thân hình cũng ngụy trang thành không giống nhau, nhưng mà, ánh mắt quỷ dị khi nhìn hắn lại tương tự đến kỳ cục.
“Điện hạ quả nhiên là tuệ nhãn bất phàm, những người khác đều không nhận ra, chỉ có ngươi, cái này, đại khái là duyên phận đi, ngươi ta một khi đã có duyên như vậy, không bằng……” Tống Dật lộ ra một biểu tình ý vị thâm trường, hai mắt sâu kín toát ra ánh sáng xanh lè, giống như một con sói xám đang nhìn thẳng một con cừu con, mặc dù mặt nạ che nửa mặt, lực sát thương cường đại kia vẫn làm Lưu Dục hung hăng rùng mình, hắn rất sợ Tống Dật nói ra cái quỷ gì như là lấy thân báo đáp, vội vã ngắt ngang suy nghĩ bậy bạ của nàng, nói: “Nếu ngươi có thể ở trong vòng ba ngày phá được án này, bổn vương có thể suy xét cho bọn chúng một nơi nương náu.”
Tống Dật chớp chớp mắt, đề tài này xoay chuyển có chút nhanh, sau một lúc lâu mới phản ứng, “Ba ngày? Có phải hay không quá ít?” Ngươi xác định đây không phải cố ý làm khó dễ?
“Bổn vương cũng không cùng người khác cò kè mặc cả.”
Được thôi, vì ngươi đẹp trai, bổn cô nương chấp nhận!
Đối với quyết định này của Lưu Dục, Tư châu Biệt giá Tào Mạt rất khó hiểu, “Tuy thuộc hạ rất hy vọng Tư Lệ Đài có thể đem Họa Cốt tiên sinh thu vào cho mình dùng, nhưng cái tên không thỉnh tự đến mà cả danh đồ đệ còn không chính thức này là sao? Nếu nhớ không lầm, Tống Dật này là gia hỏa chuyên vẽ tranh cho băng nhân ở Thái Khang Thành kia đi?” Điện hạ nhà hắn có phải bị kẻ lừa đảo giang hồ hố rồi hay không?
Lưu Dục lại nói: “Có bản lĩnh hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Thân là người cầm quyền, có một đạo lý cần thiết phải hiểu: Càng có bản lĩnh có năng lực có thế lực quấy lên mưa gió, nếu không thể thu vào cho mình dùng, thì chỉ có thể giết tuyệt. Tống Dật này nguyện ý để cho hắn sử dụng, đây đương nhiên là một chuyện tốt. Ngược lại, nếu nàng lòng dạ khó lường, dám làm ra chuyện gì xấu, hắn cũng sẽ không chút lưu tình cho nàng biến mất khỏi thế giới này.
Lời editor: Lão tui vẫn không nhớ nổi Tống Dật là nữ và vẫn mặc đồ nữ, khí chất thô bỉ che lấp hết rồi hay sao