Mỹ Nhân Phổ

Chương 52: Chân dung



Thổ Cốc Hồn, chuẩn xác mà nói cũng là một chi của Mộ Dung Tiên Bi. Mộ Dung thị thành lập tiền Yến rồi sau đó là Nam Yến Bắc Yến đều bị bộ tộc khác diệt sạch sẽ, nhưng cuối cùng Thổ Cốc Hồn này lại sừng sững không ngã, thậm chí chiếm cứ một tảng lớn non sông, cùng Nam Tống, Bắc Nguỵ, Ô Tôn…giáp giới.

Hàng năm Bắc Nguỵ cùng Nam Tống đánh đến ngươi chết ta sống, nó lại không chịu một chút sứt mẻ nào. Không chỉ có thế, trước đó không lâu, Mộ Khôi tóm được Hách Liên Đỉnh địch nhân của Bắc Nguỵ đem giao cho Bắc Nguỵ, còn được Thác Bạt thị phong làm Tây Tần Vương.

Nếu Bắc Nguỵ phong hắn là Tây Tần Vương, khó tránh khỏi xuất hiện việc lập trường mất cân bằng, vì cân bằng loại quan hệ hữu hảo trung lập này, hắn đương nhiên là muốn tới Lưu Tống phía nam một chuyến. Nếu đoán không sai, còn sẽ cầu được cái phong hào tước vị.

Cả Tống Dật cũng phải tán thưởng Mộ Khôi, muốn ngủ ngon bên hông mãnh thú, loại yếu thế này nếu sử dụng tốt ngược lại còn sáng suốt hơn nhiều so với cậy mạnh công kích lẫn nhau. Thổ Cốc Hồn có thể chịu đựng qua hỗn chiến mười sáu nước, trở thành quốc gia Mộ Dung Tiên Bi cuối cùng, nói không chừng cũng có thể sống đến cuối trong trận nam bắc phân tranh.

Mộ Dung Cửu nhìn thẳng vào Thổ Cốc Hồn, chắc bên trong là mục đích này.

Kỳ thật Mộ Dung Thổ Cốc Hồn đã sớm trốn đi trước khi Yến quốc được thành lập, không có quá nhiều liên hệ với Mộ Dung thị, Mộ Dung Cửu xuất thân từ Nam Yến, đây là chính quyền nhỏ được thành lập sau khi tiền Yến đã bị diệt không biết bao nhiêu năm. Mộ Dung Cửu nếu muốn mượn Thổ Cốc Hồn để phục hưng Nam Yến, là tuyệt đối không có khả năng.

Vậy Mộ Dung Cửu rốt cuộc muốn lợi dụng Thổ Cốc Hồn làm cái gì, Tống Dật thật đúng là không nghĩ ra.

Đêm nay Tống Dật ngủ đến khá là không an ổn, mơ mơ màng màng biết trời đã sáng, rất không cam nguyện mà chuẩn bị rời giường. Gian ngoài đã ẩn ẩn có người hào hứng nghị luận gì đó.

“Nghe nói chưa? Có người nhìn thấy được mặt của Tống tiên sinh.”

Tống Dật mới ngồi dậy một nửa, khựng lại, cả người đều tỉnh táo. Chẳng lẽ là Thúy Hà để lộ tin tức? Nhưng tin sốt dẻo kế tiếp làm nàng thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống.

“Nghe nói, trên mặt nàng ta mọc một cái mụt, vừa đen vừa to, khó trách là phải mang mặt nạ.”

“Đúng vậy đúng vậy, thật đúng là nhìn không ra. Nguyên bản cho rằng dù không phải mỹ nhân, cũng nên là một cô nương tướng mạo không tồi, kết quả……”

“Ai nói không phải chứ. Cũng khó trách, hai mươi xuất đầu còn chưa gả được ra ngoài, sợ là đã từng bị lui hôn.”

“Thật đúng là bi ai. Rõ ràng có tài hoa như vậy, chỉ bởi vì một cái mụt mà cô đơn đến giờ. Rốt cuộc thì nam nhân vẫn là nhìn mặt nữ nhân, tài hoa gì đó, bất quá là thứ dệt hoa trên gấm, tuyệt đối không thể đưa than ngày tuyết……”

Tống Dật yên lặng mà bò xuống giường, yên lặng mà mặc tốt quần áo, trước khi mở cửa, còn cẩn thận tiến đến cái gương trước mặt nhìn xem khuôn mặt bên dưới mặt nạ kia có phải trong lúc nàng không chú ý mà thật sự mọc ra cái thứ kia hay không. Sau khi xác định mặt mình vẫn là nó xong, nàng mới thở ra một hơi, mở cửa đi ra ngoài.

Cung nga bên ngoài lập tức im miệng, chỉ là ánh mắt nhìn qua tràn ngập vô hạn thông cảm, còn ẩn ẩn lộ ra một tia thương xót.

Ra khỏi thiên điện, lời đồn lại thay đổi.

“Nghe nói gì chưa? Trên mặt Tống tiên sinh có một cái bớt, to như bàn tay, từ trán lan thẳng tới dưới mắt, nửa khuôn mặt đều là màu đen, quá dọa người.”

“Ặc, thật ghê tởm, thôi đừng nói nữa……”

Vì thế khi Tống Dật đi ngang qua, toàn bộ cung nga đều né xa ba thước.

Tới chính điện, từ xa liền thấy phi tần các cung từ bên trong ra tới, thấy nàng, ánh mắt đều thay đổi, Diêu Huệ phi thay đổi trang phục, hiện giờ đang tự thấy đặc biệt tốt đẹp, “mị nhãn như tơ” nhìn qua, đầy cõi lòng thông cảm mà nói: “Ta nơi đó có bạch ngọc cao, tuy vô pháp hoàn toàn đi trừ đi vết sẹo, nhưng không đến mức để cho vết sẹo trên mặt ngươi dữ tợn như vậy.”

Tống Dật vô cùng bình tĩnh, “Trên mặt ta có vết sẹo gì?”

“Ngươi cũng không cần giấu diếm, vết sẹo như con rết, xác thật có ảnh hưởng xấu đến bộ mặt.”

Diêu Huệ phi này có sức tưởng tượng rất là phong phú.

Tống Dật đơ mặt nói lời cảm tạ, các vị phi tần cảm thấy mỹ mãn mà ném cho nàng một ánh mắt thương hại, hoàn toàn không còn vẻ xúc động phẫn nộ cùng bắt bẻ khi thấy nàng hôm qua, phảng phất như mấy tin đồn này đã xoa dịu sự mất cân bằng trong lòng các nàng. Đúng vậy, so đo làm gì với một người đã bị hủy dung thành như vậy? Người ta có thể tồn tại mà an cư lạc nghiệp đã rất không dễ dàng, nên khoan dung nhân hậu một chút.

Đi vào bên trong, Dung Quý Phi đang điều hương, lại có cung nga nói, Tống tiên sinh khi bị người từ hôn đã tự sát, không cắt phải cổ họng, mà cắt phải mũi, hiện giờ, thành người không có mũi, không có mặt mũi gặp người……

Tống Dật sờ sờ mũi mình, mỉm cười đi đến trước mặt Dung Quý Phi, tán thưởng: “Nương nương thật thanh nhàn.”

Dung Quý Phi rất hứng thú mà nhìn qua, vị này bình tĩnh như thế thật đúng là không cô phụ nàng đã đặt kỳ vọng cao.

“Kỳ thật, lời đồn đãi sở dĩ là lời đồn đãi, chỉ vì không biết rõ chân tướng. Tống tiên sinh không cần để ý.”

Tống Dật thập phần tán đồng mà gật gật đầu, nàng thật sự một chút cũng không ngại người khác đồn thành cái gì.

Dung Quý Phi nhiều ít cũng có chút không cam lòng, chống má nhìn nàng, “Ngươi liền không muốn phá vỡ mấy lời đồn này sao?”

“Mới vừa rồi Quý Phi nương nương đã nói không cần để ý, Tống Dật sao phải làm điều thừa. Lời đồn đãi với ta như mây bay.”

“Ha hả, là bổn cung xem thường ngươi.” Dứt lời, làm một động tác thỉnh, Tống Dật ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc này mới bắt đầu bẩm báo chính sự.

Tống Dật muốn nhìn sơ đồ vùng Hàn Yên hồ, mượn nó để tính thử cần gấm lụa bao lớn mới bố cục ra bức họa toàn cảnh. Dung Quý Phi vui vẻ đáp ứng, chờ người rời đi, liền giữ Thúy Hà lại.

“Ngươi hầu hạ bên cạnh, mặt của nàng ngươi có từng thấy qua chưa?”

“Bẩm nương nương, chỉ thấy thoáng qua một lần.”

Dung Quý Phi cười, cười đến cực kỳ câu hồn, Thúy Hà lại sinh sôi mà rùng mình một cái.

Bên kia Hàn Duyên Bình sáng sớm đã đến đây, các loại lời đồn đãi vớ vẩn về Tống Dật hắn đã thu hết trong tai, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Đi ngang qua Hàn Yên hồ, thấy Tống Dật đang phác hoạ nét cơ bản, liền nhịn không được nhìn thân thể nàng. Dáng người này không mập không gầy không cao không lùn, cả đường cong phần ngực cũng gãi đúng chỗ ngứa, vòng eo càng là một tay có thể ôm hết, nhưng sao có thể có một khuôn mặt như vậy chứ?

Thân là một họa sư, đối với cái đẹp có một loại chấp nhất biến thái mà người thường vô pháp lý giải, trước kia hắn sở dĩ có thể tiếp thu Tống Dật, đó là vì nhìn từ điều kiện ngoại hình của nàng, mặc dù gương mặt kia không thể khuynh quốc khuynh thành, cũng tuyệt đối nên là thanh tú khả nhân, nhưng hiện tại, một gương mặt xấu xí sinh sôi đem nàng toàn huỷ hoại. Hắn tuyệt đối không thể tiếp thu loại không hoàn mỹ này. Nếu cưới nữ tử như vậy làm vợ, là hắn vũ nhục thẩm mỹ cùng tài hoa của bản thân.

“Ý, Hàn tiên sinh tới?” Tống Dật quay đầu liền thấy Hàn Duyên Bình, nhìn mặt hắn mang vẻ kiên quyết, trong lòng hết sức kinh ngạc.

“Tống tiên sinh, ta nghĩ, giữa chúng ta đã không có khả năng.” Hàn Duyên Bình muốn uyển chuyển, nhưng là hắn lo nếu uyển chuyển quá mức lại không thể truyền đạt ý tứ của mình một cách rõ ràng.

Tống Dật ngơ ngác. Nhìn vải vẽ tranh đang xếp trong tay, nói: “Kỳ thật không có ngươi, ta cũng có thể.” Dù gì để cho người tâm cao khí ngạo như vậy tới làm trợ thủ cho nàng đích xác là ủy khuất hắn.

Tống Dật trả lời đến sảng khoái, không hề lưu luyến, như vậy ngược lại làm cho Hàn Duyên Bình khó chịu.

Hàn Duyên Bình phất tay áo bỏ đi, Tống Dật cào cào mặt nạ, nàng…rốt cuộc khi nào đã đắc tội hắn?

Bên kia Dung Quý Phi đang chờ Hàn Duyên Bình tới thỉnh an, thấy hắn vừa vào cửa liền nói: “Vẽ cho bổn cung một bức họa đi.”

Hàn Duyên Bình hơi sửng sốt, Dung Quý Phi kỳ thật rất ít vẽ tranh, chỉ có lần nào Khai Nguyên đế buộc mới vẽ một hai bức, hôm nay là làm sao vậy?

Dung Quý Phi lại ra hiệu bằng mắt cho Thúy Hà, Thúy Hà nhanh chóng tiến lên nói: “Hôm qua đi Ngự Hoa Viên, ta nhìn thấy một mỹ nhân, chỉ là nhìn thoáng qua, lại không biết là ai, muốn nhờ Hàn tiên sinh họa xuống, xem thử có thể dựa vào bức họa tìm được nàng hay không.”

Chỉ bằng mô tả bằng miệng mà vẽ người là không dễ dàng, mặc dù là cao thủ như Hàn Duyên Bình. Bức họa này vẫn luôn vẽ đến giờ Mùi, trong đó phần lớn nguyên nhân là Thúy Hà không biết làm sao để miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân kia. Đại khái là khoảnh khắc kinh hồng thoáng nhìn kia, đẹp đến quá loá mắt, nàng ta thậm chí còn không thể miêu tả chính xác bộ dáng ngũ quan của người kia.

Nhưng chỉ là dựa vào chút miêu tả không đến một phần mười này, Hàn Duyên Bình đã bằng vào trực giác của một họa sư mà ngửi được mỹ nhân hương. Thậm chí bắt đầu tự vung bút hoàn thiện bức họa, đến cuối cùng, Thúy Hà nhìn thấy cả kinh, “Đúng là như vậy! Tuy rằng so với người thật còn không bằng, nhưng đã có sáu phần tương tự. Ồ, đúng rồi, dưới khóe mắt của nàng còn có một viên lệ chí.”

Hàn Duyên Bình nhìn bức họa, có chút thất thần, Thúy Hà nói nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nhích, đang định nhắc nhở một câu, hắn đột nhiên nhấc bút lên, Thúy Hà còn chưa nói rõ vị trí chuẩn xác, một viên lệ chí đã được chấm xuống, vị trí không sai không lệch.

Thúy Hà: “……”

Vẽ xong, đôi mắt của Hàn Duyên Bình càng thẳng, đầu óc trống rỗng, chỉ còn bức họa này. Thẳng cho đến khi bức họa bị người cầm đi trình đến trước mặt Dung Quý Phi hắn mới hoàn hồn, lúc này mới cảm giác tim mình đập gia tốc, nhiệt huyết tuôn trào, thần kinh xao động làm hắn không kiềm chế được, muốn lập tức dựa theo cảm giác này vẽ lại cho mình một bức, để thỏa lòng nhớ mong.

“Nương nương nếu không có phân phó khác, Hàn Duyên Bình cáo lui trước.”

Dung Quý Phi chỉ thấy trán hắn rỉ mồ hôi, sắc mặt có chút không bình thường, liền thả hắn đi, còn mình thì cầm bức họa chiêm nghiệm nửa ngày, Thúy Hà cực kỳ chột dạ, lời Tống Dật cảnh cáo nàng ta vẫn còn nhớ rõ, vừa quay đầu lại liền bán người ta, thực sự không tốt lắm, nhưng rốt cuộc mình là người của Dung Quý Phi, mệnh lệnh của chủ tử sao có thể làm trái.

“Nương nương nhận ra không?”

Dung Quý Phi đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà muốn vẽ chân dung Tống Dật, tất nhiên là đã hoài nghi thân phận của nàng.

Dung Quý Phi lắc đầu, có điều, nàng không nhận ra, vẫn sẽ có người nhận ra, không vội.

Hàn Duyên Bình mất hồn mất vía mà đi xuyên qua Hàn Yên hồ, con đường nơi Tống Dật đang điều nghiên địa hình, bước chân hắn theo bản năng mà khựng lại một chút. Tống Dật nhìn qua, chỉ thấy vị huynh đài này ba hồn đã mất bảy phách, đôi mắt cũng không xoay chuyển.

Hắn nói: “Ta đã có người ta thích.”

Tống Dật: “……”

Hàn Duyên Bình cứng đờ dời tầm mắt đi, rời khỏi Hàn Yên hồ.

Tống Dật chống má, không hiểu gì hết.

“Ha ha, ngươi bị người ta ghét bỏ!” Một thanh âm đột ngột vang lên, Tống Dật nhìn lại, đúng là Chấp Kim Ngô Lư Quân Mạch.

“Như thế nào, ngươi còn không rõ sao? Sáng sớm dung mạo của ngươi cũng đã chinh phục toàn bộ Trung úy quân, tướng sĩ Trung úy quân rất muốn biểu đạt lòng thông cảm với ngươi.”

Ta lặc cái đi, toàn bộ đám hỗn đản này khi nào đã trở nên khắc nghiệt như vậy, chỉ bởi vì ngày ấy nàng đã đề cập đến Dự Vương phi?

Tống Dật hất cằm, nói: “Thông cảm gì đó thì không cần, Lư tướng quân chỉ cần đem Túy Hương Lâu bạc trả lại cho ta là được.”

Túy Hương Lâu bạc?

Lư Quân Mạch muốn cười, bỗng dưng đối điện mặt Tống Dật, hắn lập tức có chút cười không nổi. Mắt Tống Dật thanh triệt trầm tĩnh, phần miệng lộ ra ở ngoài mặt nạ, cánh môi nhỏ mà no đủ, không son phấn gì cũng hồng đến kiều diễm ướt át, hình dạng cằm không nhọn không tròn, gãi đúng chỗ ngứa, giờ phút này cái cằm kia đang hơi nâng lên, không kiêng nể gì mà hướng về phía mình, Lư Quân Mạch đột nhiên cảm giác được ngón tay mình rất ngứa, quá là muốn nhéo lấy cái cằm nhỏ xinh kia vuốt ve, làm đôi môi đỏ mọng kia cam tâm tình nguyện mà nghênh đón mình, hoàn toàn thần phục dưới dâm uy của mình.

Theo bản năng quay mặt đi, Lư Quân Mạch cảm nhận được tim đập gia tốc, hô hấp có chút không thông thuận.

Mẹ ơi, đến mức này sao? Còn không phải là lời đồn có chút sắc bén sao, ngươi đường đường là một cái Trấn Quốc tướng quân, xác chết sứt sẹo cũng đã gặp qua vô số, sao có thể vô pháp nhìn thẳng gương ‘mặt xấu’ này của ta?

Tống Dật giận sôi máu, bị người khác ghét bỏ cùng với bị đã từng là người thân cận ghét bỏ, cảm giác hoàn toàn bất đồng.

“Uy, ta nói, không cần ghét bỏ đến trắng trợn như vậy đi? Ta tốt xấu gì cũng là nữ tử, cũng cần tôn nghiêm!”

Khi nàng tức giận, khóe miệng sẽ theo bản năng mà mím lại, loại cảm giác này…… rất quen thuộc!

Đôi mắt Lư Quân Mạch đột nhiên mở lớn, ánh mắt không thể tưởng tượng kia lại làm Tống Dật giật mình.

Nàng có thể lừa dối được Lưu Dục, nhưng không có nghĩa là có thể lừa được Lư Quân Mạch, mấy thói quen nào đó vẫn phải sửa lại một chút, vì thế nàng cong mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Lư Quân Mạch, nói: “Hay là Lư tướng quân đột nhiên bộc phát thiện tâm, muốn thu ta? Nhưng mà trong lòng ta đã có người khác.”

Nhắc tới người kia, Lư Quân Mạch cả người đều thấy không tốt.

Hàn Duyên Bình trở lại Quốc học họa viện, gấp không chờ nổi mà trải giấy bút ra lần nữa, điều chỉnh mực màu chu đan, nhanh chóng đặt bút, đem hình bóng đã khắc trong đầu kia vẽ xuống giấy, phảng phất như sợ nếu mình chậm một chút thì mỹ nhân sẽ biến mất.

Vẽ tranh hơn mười năm, ngòi bút lưu sướng chưa bao giờ có kiểu nước chảy thành sông thuận theo tự nhiên này, làm cho toàn bộ bức họa này trở thành tác phẩm kiệt xuất nhất của hắn.

Nếu nói bức họa đưa cho Dung Quý Phi kia có sáu phần tương tự, bức này lại đạt tới tám phần tương tự, cũng hoàn mỹ hơn.

Vẽ xong, Hàn Duyên Bình còn chưa đã thèm, nhìn bức họa kia, luyến tiếc dời mắt đi. Trong nửa canh giờ chờ mực khô, hắn cũng chưa nhúc nhích, cuối cùng đem bức hoạ cuộn tròn lại rồi thuận tay bỏ vào trong tay áo.

Cuối giờ Thân rời cung, sắc trời hơi ám. Khi đi qua đường Chu Tước, một con ngựa phi như bay qua, Hàn Duyên Bình tránh không kịp, ngã một cái, người cưỡi ngựa kéo cương ngựa lại rồi nhảy xuống, cuống quít xin lỗi. Tuy nói tiếng Hán, nhưng ngữ khí và thanh điệu lại có chút kỳ lạ.

Hàn Duyên Bình vốn đã hơi mất hồn mất vía, cũng không chú ý đến mấy chuyện này, khách khí vài câu với đối phương, liền rời đi.

Tầm mắt người nọ chuyển qua cuốn tranh bị rơi trên mặt đất, tùy tay nhặt lên, vốn định đuổi theo trả lại cho Hàn Duyên Bình, một cơn gió thổi qua, bức hoạ cuộn tròn mở ra, hình bóng kia rơi hết vào đáy mắt.

Xe ngựa của Lưu Dục từ hoàng thành chạy ra, chỉ còn thấy một nam tử cao lớn cường tráng nhảy lên ngựa, phi như bay rời đi. Vô luận là động tác phi lên mình ngựa, hay tư thế ngồi trên lưng ngựa, đều thể hiện ra người này thân phận bất phàm.

“Phái người đi tra một chút, Thổ Cốc Hồn có phải có người lẻn trước vào Thái Khang Thành hay không?”

Lời editor: 10 năm nuôi thả có thể làm con người ta khác tới zị sao? Tiểu Dục nó ăn sạch sẽ người ta rồi mà nhìn body cũng ko nhận ra? Bị bỏ là đáng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.