—
Tóc tách tóc tách tiếng mưa rơi
Hay đâu đó là sầu muộn
Quàng tay qua cổ, chân nẹp ngang hông
Anh chỉ có thể ấm ức trong lòng.
“Em rốt cuộc có phải là heo?”
—
Lucy cùng Natsu rảo bước trên con phố quen thuộc, vốn trời đêm không khuya nhưng cái cảm giác vừa mới bước ra khỏi cánh cổng trường kì bí ban nãy làm cho ai đó bất chợt rùng mình.
Suy nghĩ vẫn vơ xuất hiện như làn gió thoảng ngang qua tâm trí Natsu, anh đang suy nghĩ gì?
Nếu như giấc mơ đó là thật thì chắc giờ anh đã sớm trở thành bộ xác sẽ được phát hiện đầu tiên trong trường, dư âm của nó khiến người ta không khỏi không nghĩ ngợi.
Nhưng tại sao lúc đó anh lại chấp nhận rằng mình lại đưa lưng ra để đỡ cho cô ây.
Tại sao lại nắm đôi bàn tay lạnh buốt ấy đến bây giờ vẫn chưa muốn buông ra.
Tại sao lại cảm thấy thật dễ chịu khi cô ấy ở gần.
Tại sao hết lần này đến lần khác luôn nghe theo lời cô ấy?
Tại sao anh vẫn hay lén lút chỉ để nhìn được gương mặt của cô ấy?
Tại sao gần đây anh nghe đâu văng vẳng bên tai tiếng nói ngọt ngào của cô?
Tại sao có những lúc anh chỉ muốn ấn xuống đôi môi kia một nụ hôn?
Tại sao nụ cười của cô đối với anh lúc bấy giờ lại trở nên quý giá như vậy?
Tại sao anh tin tưởng cô ấy đối với mình như những lời cô nói?
Anh thương hại cô ư… có thật thế?
Anh nhớ cô vì trong gần một tuần mình luôn tránh mặt? Không đâu, anh chỉ nhớ người anh yêu thương.
Anh có coi cô là một phần của gia đình… như người chị, người mẹ, người em gái hay….
Tất cả những điều đó bây giờ thật mơ hồ, anh còn không rõ mình đang nghĩ cái gì nữa, chết tiệt!
Từ bao giờ mà anh lại như thế?
Khẽ liếc nhìn sang cô gái tóc vàng đang đi bên cạnh, Natsu nhanh chóng nhận lại một tia sắc lẻm từ ánh mắt nâu của Lucy, cô như không vui nói:
– Cậu định cầu xin cũng vô ích, tôi không tha đâu.
Natsu ngớ người, cô đang nói gì thế, chẳng lẽ cô nghĩ anh có ý định xấu gì với cô à?
Không không, phải giải thích cho cô rõ, chứ không sau này cô lại kiếm cớ nói móc anh.
Nhưng đôi môi khép hờ chưa được mở ra đến 1 giây đã bị thứ âm thanh trong trẻo kia cắt ngang.
– Ngồi xuống. – Lucy ra lệnh như một công nương tối cao.
– Tại sao tôi phải làm như vậy chứ? – Natsu ngẩn tò te không hiểu liền hỏi.
Lucy lắc đầu, ngón tay trỏ trên không trung đưa qua đưa lại.
– Cậu phải chịu phạt vì tôi chưa trả thù xong mà.
Natsu suýt bật ngửa, gương mặt thoáng đờ ra sau đó nhanh chóng lấy lại biểu cảm, lấy lại tiếng nói riêng trong lòng anh đang rất ức chế.
– Cô ác quá… dù sao tôi cũng mệt sắp xỉu khi hít đất mà.
– Nhưng cậu vẫn chưa hoàn thành, ngồi xuống. – Lucy như bà la sát lặp lại lời yêu cầu.
Natsu rất uất ức ngồi xuống, trong đầu miên man suy nghĩ cô sẽ dùng hình thức nào tra tấn anh đây, chắc anh chớt quá.
Natsu vừa mới khuỵu chân, Lucy đã nhanh nhẹn nhảy tót lên lưng của anh. Đôi tay vòng chắc quanh cổ, miệng thì thầm.
– Cõng tôi từ đây về đến nhà đi.
Natsu thở phào vì cô không dùng độc chiêu hành hạ anh đến chết. Anh từ từ chồm người đứng dậy, lập tức bị một trọng lực từ đối phương chi phối.
– Ăn cái gì mà nặng quá vậy? – Natsu la lối.
– Cái gì, tôi thế này mà nặng á, xem ra hình phạt này vẫn còn nhẹ chán đúng hông? – Lucy dùng lời lẽ đe dọa Natsu khiến anh sợ phát khiếp.
Anh khẽ lầm bầm trong miệng, cố gắng đứng dậy trước ánh mắt tò mò tấy mấy của nhiều người.
– Đồ ác ôn
Lucy thoáng nghe được, mắt liếc nhìn anh như muốn băm thịt, chiếc đầu khẽ tựa lên vai anh
Lucy nhẹ nhàng nói, hơi nóng phả vào tai Natsu khiến anh thấy nhồn nhột.
– Cậu mà còn nói nữa tôi sẽ hôn cậu đó.
Natsu khẽ đỏ mặt, quay đầu nhăn mày định đáp trả lại lời nói bá đạo của cô.
Nhưng khi vừa mới chạm ánh mắt đầy mê hoặc ấy, anh lại nuốt hết những lời đó xuống bụng, mặt càng đỏ hơn.
– Sao thế? – Lucy thấy Natsu có vẻ bức xúc tự dưng thay đổi thái độ làm cô hơi ngạc nhiên.
Thích thú với trò đùa của mình, Lucy gục đầu vào sát vai của Natsu, miệng đắc ý nói.
– Cậu sợ rồi chứ gì, biết sợ là tốt.
– Ai sợ chứ? – Natsu lên tiếng.
Anh không dám quay lại nhìn cô lần nữa vì anh sợ tim mình lại thình thịch từng hồi, cô sẽ nghe thấy mất.
Lucy vẫn không chịu buông tha cho Natsu, nghe câu nói bất sợ của anh, cô nổi gan lên nói lại.
– Giề, nói nữa là tôi hôn cậu thật đó. Cậu thích lắm hả? – Có phần ghẹo, Lucy chĩa thẳng lời nói đến Natsu, ánh mắt đăm chiêu có chút hài hước.
– Ai thích chứ. – Natsu trả treo.
Lucy hừ một tiếng rồi không nóng không lạnh hôn nhẹ bên má của Natsu, khiến anh giật nảy người, miệng lắp ba lắp bắp.
– Cô…
Chưa nói tiếp được lời thứ hai, Natsu đã bị Lucy trao thêm một nụ hôn bên má còn lại khiến anh mặt đỏ như chưa từng được đỏ.
Lần này Natsu sợ hãi im bặt, không dám hó hé tiếng nào.
– Nếu còn nói thêm nữa thì tôi sẽ hôn môi cậu đấy biết chưa.
Mọi người đi trên đường ánh mắt đều nhìn về hướng có đôi nam nữ “tình tứ” đang làm bộ trên đường đi lắc đầu tặc lưỡi đều có đủ.
– Haizz, giữa nơi đông người mà thể hiện công khai ghê.
– Có gì đâu, giới trẻ thời nay là tự do thoải mái thế miễn hạnh phúc là được rồi.
Những lời nói ấy vô tình loạt vào tai Natsu. Anh thật muốn hét lên nhưng mà như vậy là bị Lucy “ấy” ngay.
Đang đi trên con đường tấp nập, bỗng đâu một cơn mưa lại xuất hiện. Mưa rơi tí tách tí tách.
Ướt cả vai áo trắng, ướt cả mái tóc hoa anh đào, ướt cả đôi tay trắng nõn đang dùng sức bám trụ trên cổ anh.
Natsu anh muốn kêu trời cũng không được, than với đất cũng không xong. Chẳng lẽ đến cả thần thánh cũng muốn anh gặp đại hạn sao.
Trên từng cửa kính bị nhòe đi vì những hạt mưa chảy miết xuống thành dòng tí ti, ánh đèn điện lập lòe.
Biết tìm đâu ra chỗ trốn mưa bây giờ.
Đang trong tâm trạng không tốt, Lucy lại ra vẻ rất thích. Cô lấy đôi bàn tay hứng từng giọt nước mưa nặng trĩu trên bàn tay, trong cô không có vẻ gì là bận tâm với chuyện sắp xảy ra với mình.
Natsu thấy Lucy có vẻ phấn khởi, liền đùa.
– Nếu cô thích mưa như vậy thì làm cái áo mưa cho tôi khỏi ướt đi. ( Hình như anh quên zụ đó rồi )
– Chẳng phải tôi đang làm sao? ( Chị cũng quên tuốt, hên cho anh nha T_T )
Natsu mặt mày tươi tỉnh chưa được bao lâu, lại cứng đầu nói.
– Cứ như vậy cô sẽ bị cảm mất, nhỡ lúc đó cô bắt thôi làm nô tỳ thì sao hả, không được.
Nói rồi anh lấy trong ba lô một chiếc áo khoác, ngại ngùng đưa cho cô.
– Mau trùm lên đi, có khi lại thế đấy.
– Cậu nên lo cho mình thì hơn-Lucy không biết ơn nói.
– Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, có cô là chiếc ô cho tôi còn gì. – Natsu buộc miệng nói.
Đôi môi khẽ đưa lên thành hình trăng khuyết đẹp mị hoặc, mở lời.
– Ừ, thế ra cậu muốn tôi suốt đời làm ô cho cậu, không tồi.
– Gì chứ, ai muốn thế bao giờ.-Natsu kình cãi với Lucy màn hai.
Không đợi cho anh kịp cãi thêm câu nào, Lucy đấm vào hai tay của Natsu đang thực hiện nhiệm vụ giữ chân Lucy để thăng bằng trong việc gọi là cõng.
Anh bất ngờ thả ra, nhưng không biết điều đó lại là họa của mình.
Lucy nhanh nhảu chặn đứng trước mặt anh, hai tay nâng khuôn mặt anh như báu vật. Miệng thầm cười.
– Chẳng phải tôi đã nói rằng tôi sẽ hôn cậu nếu dám nói thêm sao, đây là câu thứ mấy vậy?
Biết mình bị gài, Natsu không còn cách nào khác là phải bỏ chạy. Nhưng không hiểu do mưa làm nặng đôi chân anh hay vì lí do khác, cơ thể anh bất động không làm gì.
Lucy từ từ nhón đôi chân lên, đôi mắt khép hờ lại, đang dần dần hướng đến…
“Natsu, làm gì đi chứ, cô ấy sắp hôn mày rồi kìa, mau tránh ra đi…”
Đối lập với dòng suy nghĩ đó, mặt khác của anh lại nhiệt tình kêu gọi.
“Có sao đâu nào, đã hôn một lần rồi làm lần hai không thành vấn đề”
“Mày nên nhớ là mày đã có người yêu rồi, Natsu!!!”
“Nhưng phản kháng cô ấy cũng chết mà”
“Cô ấy chắc không nhỏ mọn đến nỗi thế đâu, gần lắm rồi lấy tay che lại nhanh lên”
Nhưng đã không còn kịp nữa, Lucy đã gửi cho Natsu cái hôn thứ hai, cô nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi anh.
Đến lúc này, lí trí dường như đã không còn được kiểm soát, Natsu rụt rè đưa tay lên trụ sau gáy Lucy, từ từ đáp trả cô.
Lucy ngạc nhiên, nhưng hành động này càng làm cô lấn tới, cô giữ đôi tay của mình qua hông anh.
Natsu gần như bạo hơn, anh giữ chặc lấy cô hơn, nụ hôn cả hai trở nên sâu hơn, khó dứt hơn. Chiếc lưỡi của anh linh hoạt khám quá khoang miệng của cô, dù rằng đây là lần đầu tiên anh làm thế nhưng có vẻ cũng khá thành thục.
Cả hai hôn nhau bất chấp người đi đường đang vội vã tìm nơi trú mưa, có người hiếu kì cũng quay đầu nhìn họ, sau đó tức tốc chạy đi.
Natsu không thể hiểu được thế nào gọi là nụ hôn ngọt ngào của các cặp tình nhân đang yêu nhau, chẳng hiểu thế nào là kĩ thuật hôn này nọ. Cứ theo bản năng của một thằng con trai mà làm.
Bây giờ anh chẳng biết anh yêu ai, cần ai, muốn ai, chỉ biết trời đất như quay cuồng, chỉ muốn tiếp tục được hôn người con gái đó.
Dù trời có mưa to hơn nữa, sấm chớp có đánh như muốn xé toạc bầu trời, mặt đất có ồn ào hừng chịu cơn mưa thì vẫn không ngăn cản được, có hai người đang hôn nhau say đắm.
– Này, Natsu, mau dậy đi học đi.
…..
– Này, có nghe tôi nói không hả? – Lucy bực mình khi ngày nào cậu cũng gần như đi trễ, nhưng hôm nay quá lắm rồi nhé, đến giờ còn chưa chịu dậy.
Cô vào phòng Natsu, thấy anh vẫn còn nằm ì ra đó, cô tức giận đi tới giật phăng cái chăn ấm cúng của anh ra.
Nhưng Lucy thấy hơi lạ, sao Natsu vẫn chưa dậy. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh…
– Cậu sốt rồi…