Chữ “The End” chap trước là troll =))) Chap này mới End thật này :v
—
Đã một tuần trôi qua kể từ khi ấy, Natsu chẳng ăn, chẳng uống gì cả, nhưng anh không hề thấy đói, thấy khát. Tại sao lại như vậy?
Những người khác nhìn Natsu như vậy mà đau lòng, chiều nào anh cũng đi vào rừng ngắm hoa anh đào, chưa được ngắm mà hoa đã rụng hết rồi.
Hôm nay anh đã mơ. Mơ một giấc mơ lạ kì. Anh bước chân vào một vườn hoa.
Đập vào mắt anh, là người con gái anh đã không nhìn thấy suốt cả một tuần như 10 thế kỉ vậy. Người con gái ấy mà anh yêu đến điên dại, kết thúc rồi cớ gì lại xuất hiện trước mặt anh. Anh muốn ôm chặt lấy cô, nhưng có khoảng cách vô hình nào đó, cứ chạy rồi lại càng xa
Anh giận, rất giận cô! Vì cái kiểu vô lý của cô làm cho anh đau lòng, làm anh như muốn tan biến khỏi thế gian này.
– Natsu! – Lucy quay đầu nhìn anh. – Em đến đây gặp anh không lẽ anh không vui
– Sau một tuần biến mất với cái lí do đó thì đến gặp anh làm gì? – Natsu bàn tay nắm chặt.
– Thích thì gặp.
– Em… làm ơn đừng nói với cái giọng đó
– Quen rồi, không bỏ được, à mà kết thúc rồi, em chẳng còn là gì của anh nữa đâu, đừng bận tâm đến em như thế ,em chỉ gặp, và anh cứ việc mắng nếu anh muốn, nhưng đừng bỏ đi…
– Em vừa phải thôi.
– À anh
– Sao?
– Mình kết thúc rồi đấy!
Anh cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, anh quay lưng, không muốn nhìn cô nữa.Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim…”mình kết thúc rồi đấy” …văng vẳng bên tai…
Ngày thứ hai…
Anh lại mơ gặp cô, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn mơ được gặp cô. Chỉ có thể đứng nhìn, cảm giác của anh như biến mất trong không gian đẹp đẽ đó
– Hình như mấy ngày nay anh không ăn, không uống gì cả? – Lucy mỉm cười nói
Anh bất ngờ.
– Quan tâm làm gì?
– Vì em thấy sắc mặt anh xanh xao kìa, nhớ phải ăn đấy nhé
– Tại sao em lại như thế… rốt cuộc em muốn gì.
– Mình kết thúc rồi đấy!
Cũng là câu nói đó.
Ngày thứ 3…
– Sao em cứ xuất hiện ở đây
– Gray và Juvia, cả Erza nữa, họ khỏe không?
– Liên quan đến em?
– Em có hỏi anh đâu chứ, anh ghen à?
Xin em, nếu còn chút lương tâm thì hãy quay về, còn không đừng bao giờ dày vò anh thế này nữa.
– Không muốn
– Em..
– Mình kết thúc rồi đấy!
Lại kết thúc bằng câu nói đó…
Ngày thứ 4
– Anh đã ăn rồi, mọi người đều mạnh khỏe khi không có em.
– Đấy, phải như lúc trước anh đều nghe lời em như vậy thì hay lắm, trời bắt đầu chuyển thu rồi, anh cũng mau mặc thêm áo đi kẻo lạnh
– Ừ
– Anh quan tâm mọi người nhiều hơn đi nhé.
– Ừ.
– Mình kết thúc rồi đấy!
– Ừ
Hôm nay anh không mắng em… anh không phản ứng… vì cổ họng anh nghẹn ứ chẳng nói được…
Ngày thứ 5
– Đã làm theo lời em dặn chưa?
– Rồi
– Anh ngoan một cách bất ngờ đấy.
– Mình kết thúc rồi em nhỉ?
– Ừ, mình kết thúc rồi.
Em ác lắm… anh không muốn nghe giọng nói đó của em… anh không muốn nhìn thấy em… nhưng anh không ngăn mình mơ, anh không ngăn mình nhớ đến em được… tim anh cũng không nghe lời anh…
Ngày thứ 6
– Anh có muốn ăn thử món ăn em nấu hay không?
– Thôi thôi, chắc dở tệ chứ gì?
– Hì hì, có nấu được anh cũng không ăn được.
– Em làm ơn buông tha anh đi, em nói muốn dứt khoác thì anh cũng đã cố, chỉ cần em muốn, em thấy vui và thoải mái, nhưng như thế này…
– Mình kết thúc rồi đấy!
Ngày thứ 7
Anh quyết định không ngủ nữa, anh không cho phép mình mơ, vì nếu mơ sẽ rất đau lòng.
Vì cớ gì lại rời bỏ anh như vậy, chẳng phải cô đã từng hứa sẽ không rời xa anh hay sao?
Anh đấm bàn tay vào tường thật mạnh, bức tường bị thủng một lỗ to tướng. Anh nhìn lại bàn tay mình. Sao anh lại trở nên mạnh như thế này. Còn có cả vết trầy xước, máu đang chảy ra.
Nhưng điều mà Natsu không ngờ tới, những giọt máu đột nhiên như bị hút lại vết thương, miệng vết thương khép lại. Cái quái gì thế này?
Một dòng suy nghĩ chợt bén qua đầu anh, anh vội chạy đi.
Anh chạy vào phòng Gray, lôi cổ Gray ra.
– Nói đi, tại sao Lucy lại rời bỏ tôi, có phải các người đang giấu điều gì không?
Juvia chạy ra thấy cảnh tượng này liền vội ngăn lại.
– Natsu-san, cậu bình tĩnh đi.
– Mau nói đi! – Natsu túm lấy cổ áo Gray. Bàn tay anh nổi gân, nhất định là có chuyện, anh cần phải biết.
Gray hất tay Natsu ra, đấm cho Natsu một phát thật mạnh, Natsu bị đánh đến nổi chảy cả máu miệng, nhưng mà…
-Các người nhìn đi, có phải máu của tôi đang tự động quay trở về thân thể tôi không?
Natsu dở khóc dở cười nhìn Gray và Juvia.
– Tại sao tôi lại thành ra thế này, còn Lucy, cô ấy bây giờ ra sao?
Natsu nhìn họ cầu khẩn, mong họ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
– Natsu-san, nếu anh cứ như thế này, chị Lucy sẽ buồn lắm đó. – Juvia không kìm được bưng mặt khóc.
– Chúng tôi cũng không biết hiện giờ chị ấy đang ở đâu. Nhưng có một điều chị ấy nói phải giấu anh đến cùng. – Gray ngẩng mặt nói.
Natsu gần như nín thở.
– Lucy đã cho anh viên ngọc Akuma.
Lời nói Gray như một cái búa giáng thẳng vào đầu Natsu.
– Gì cơ?
– Chị ấy đã cho anh cả mạng sống của mình, làm ơn đừng nhu nhược như thế. – Gray hét vào mặt Natsu.
– Không, tôi không cần, mau lấy nó ra đi, có chết tôi cũng không cần nó, các người sao không ai ngăn cô ấy lại. Mau lấy nó ra, trả cho Lucy. – Natsu như thằng điên đau đớn hét lên.
– Cậu có muốn cũng không được, ngọc Akuma không còn ở dạng tinh thể nữa, nó đã hòa quyện vào trong thân thể cậu, nhờ sức mạnh thanh tẩy nên cậu sẽ không trở thành yêu quái đâu, đừng lo. – Juvia nói.
– Lucy đang ở đâu?
Gray và Juvia lắc đầu.
Natsu chạy đi, anh chạy không biết đâu là điểm dừng, chỉ cần tìm thấy cô thôi.
Ở nơi đó, có một người con gái thanh thản tựa người vào gốc cây. Mùa thu, đến cả chiếc lá cuối cùng cũng đã rụng xuống. Cô cũng đến giới hạn của bản thân mất rồi.
Coi như đêm nay là đêm sao đẹp nhất cô từng thấy. Thật đáng tiếc vì ngày cuối cùng, cô vẫn không được nhìn thấy anh. Mà thôi, như vậy cũng tốt.
– Lucy!!! – Âm thanh vang lên khuấy động sự yên tĩnh.
Chết thật, cô đáng lẽ không nên đến nơi này. Giờ đây đến cử động cô cũng khó mà làm được, nói chi là chạy đi.
Natsu nhìn cô, hai ánh mắt u buồn nhìn nhau.
—
– Gray sama, anh có biết không? – Juvia ngồi trước thềm nhà.
Gray đứng lặng nặng nề dựa vào chiếc cột.
– Juvia cảm thấy mình thật ngu ngốc.
– …
– Chị ấy đã ở bên chúng ta lâu rồi, vậy mà…
– …
– Khoảng thời gian này sao thật quá ngắn ngủi, Juvia ước gì được quay lại như lúc trước.
– …
– Cả bốn chúng ta, cùng nhau chơi đùa thật vui vẻ
– …
Nước mắt rơi… nhưng biết làm sao cho thôi.
—
Có một cô gái đang ngắm trăng, ánh trăng tựa như ánh mắt của chị, bây giờ chị có còn không?
– Erza – Lucy từ sau lưng Erza bước tới.
– Chị… – giọt lệ kìm nén bấy lâu lại rơi trên khuôn mặt mỹ lệ.
– Xin lỗi vì đã khiến em và mọi người phải chịu nhiều đau đớn.
– Không… không đâu. – Erza bước tới, bàn tay vươn ra. Nhưng Lucy giống như một thứ hào quang trước mặt, có với cũng chẳng chạm tới.
– Đừng buồn, có những người luôn quan tâm yêu thương em. Đừng chỉ mãi giữ tình yêu, san sẻ nó đi, rồi em sẽ hạnh phúc. – Lucy mỉm cười.
Rồi ánh sáng ấy biến mất, đau đớn như vỡ ra như giọt nước. Erza ngồi sụp xuống. Cô ngăn không cho mình bật ra tiếng khóc.
Bàn tay ấy đặt lên vai Erza. Là anh!!! Anh vẫn ở bên mình. Phải, hãy vui lên, thoát ra khỏi những nỗi đau.
Những hạnh phúc luôn hiện hữu thì cô vô tình, quá chú tâm đi tìm những thứ đã mất. Xin lỗi, cô sẽ không như vậy nữa đâu!
—
Vòng đôi tay ấm áp qua cơ thể lạnh lẽo, bấu chặt bàn tay vào chiếc áo đã sờn. Natsu ngồi xuống gốc cây cùng với cô.
– Em có biết làm thế này càng tâm trí anh bị dày vò hơn không?
Lucy nhắm mắt, lảng sang chuyện khác.
– Natsu, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
– Nhớ chứ, cuộc đời anh vốn là một đường thẳng, vì gặp em mà rẽ ngang, khoảnh khắc đó không bao giờ anh quên.
– Nếu như em biết trước em sẽ yêu anh như thế này, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có một người con trai đứng đằng xa, người con gái anh yêu bây giờ không còn yêu anh nữa, cô chỉ là bị ám ảnh quá khứ của anh, anh chưa một lần làm cô cười. Nhưng Natsu đã làm nhiều hơn thế, tình muốn níu cũng theo gió mà bay. Thôi thì đành đứng giấu nước mắt vào tim, nhìn cô lần cuối.
Natsu ôm Lucy chặt hơn như không muốn cô rời xa thêm lần nào nữa.
– Em không được phép rời xa anh nữa.
– Em chỉ ngủ thôi mà.
Một giấc ngủ dài vô tận!
– Anh có thể thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt em. Chính đôi mắt ấy đã lấy đi trái tim anh và đã sưởi ấm trái tim lạnh giá cô đơn của anh. Em đến dịu dàng như cơn mưa mùa hạ làm mát lạnh tâm hồn anh bằng một tình yêu bình dị và thủy chung. Cuối cùng anh đã có thể ôm em trong vòng tay, hai trái tim đã cùng chung nhịp đập. Hãy tin rằng anh chẳng bao giờ đổi thay dù cho phải chờ đợi cả nghìn năm.
Lucy mỉm cười, nụ cười cuối cùng cô dành cho anh.
Natsu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán, hôn lên sống mũi, rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.
Lucy tựa đầu vào bờ vai anh, rồi cô sẽ tan biến thành gió, hay là trở thành một vì sao?
Bỗng một thứ gì đó trong suốt như pha lê, rơi xuống, nước mắt cô hòa với nước mắt của anh, ướt tràn khuôn mặt.
Giọt nước mắt của thiên thần lặng lẽ rơi.
Châu báu ngọc ngà không thể đổi thế
Đến nữ thần cũng chẳng thể hiểu.
Vì sao… trái tim lại quá yếu mềm
—
Hai năm sau.
Một buổi sớm mùa xuân.
Trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, cỏ trên đất xanh mướt, hồ nước gợn sóng lăn tăn, những giọt nước trong suốt, tiếng nhạc trong trẻo đẹp đẽ, cây hoa anh đào ấy nở rộ.
– Có thiên thần trên đời không? – Giọng một đứa trẻ hồ hởi nói.
– Đương nhiên rồi? – Một chàng trai cười đáp.
– Chúng như thế nào?
– Thiên thần đều thích mỉm cười, và chúng thích mặc y phục màu trắng. Con cũng là thiên thần đấy.
– Thế ạ, ôi thích quá? Đứa trẻ vui vẻ reo mừng.
– Chưa ăn gì đã chạy ra đây rồi, thiên thần của mẹ.
Natsu cùng đứa trẻ nhìn người phụ nữ đang đi đến. Natsu nhìn cô mỉm cười. Đứa trẻ ấy chạy đến bên cô.
– Xin lỗi cậu nhé. – Erza mỉm cười.
– Không sao đâu.
– Natsu, chú mỗi ngày đều ở đây. – Con của Erza lên tiếng.
– Cậu vẫn đợi sao? – Erza nhìn Natsu.
– Đợi gì vậy ạ? – Đứa trẻ ngẩng đầu hỏi.
– Đợi một thiên thần.
Đứa trẻ nhìn Natsu vẻ ngưỡng mộ lắm, nó cũng muốn chờ cùng Natsu. Nhưng lại bị mama Erza dắt về rồi.
Natsu lại ngồi tựa vào cây hoa anh đào. Anh thả hồn vào những cơn gió, lại chờ đợi.
Bầu trời xanh trong có những đám mây nhè nhẹ trôi.
Anh đột nhiên ngây người, trong tai như có cái gì đó đang chạy rần rật, chầm chậm, anh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện hồ nước đang phun lên những tia nước mát lành. Một tia nắng đột nhiên khiến anh chói cả mắt, gió thổi mái tóc của anh bay nhè nhẹ, những bụi nước từ hồ bắn lên cao.
Anh nhè nhẹ nheo mắt lại, trong ánh nắng sáng rực nhìn thấy trên thảm cỏ đối diện hồ nước, một thiên thần đang bước tới.
Anh lặng lẽ ngắm cô gái phía đối diện hồ nước, hơi thở của anh bỗng nhiên trở nên rất nhẹ, người anh chờ đợi là cô.
Trong không trung như vẳng đến tiếng nhạc nhè nhẹ.
Chầm chậm…
Trong bụi nước trong suốt vui tươi, hồ nước đang ngân lên một bài hát giai điệu thật đẹp
Bụi nước trong suốt bay lượn, hồ nước tĩnh lặng. Trên bầu trời trong xanh, những đám mây dịu dàng nhè nhẹ xuyên qua ánh nắng, nét dịu dàng của ánh nắng giống như gương mặt tươi cười dịu dàng mà mãi mãi không thể quên được.
Hơi thở biến thành trong suốt mà lóng lánh, sau đó, nụ cười trong hương hoa thơm mùa xuân lặng lẽ nở. Anh và cô ngây người nhìn nhau, giữa hai người, một cầu vồng tuyệt đẹp lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ.
…
Em sẽ biến thành thiên thần
Dang rộng tay biến thành đôi cánh che chở cho anh
Anh phải tin rằng
Tin rằng chúng mình sẽ như câu chuyện cổ tích
Vui vẻ và hạnh phúc bên nhau…
…
Cùng viết nên kết cục tốt đẹp của chúng mình…
-The End-