Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 119: đôi mắt màu hổ phách



Đoàn Nguyệt Sương nhìn ra sự nghi ngờ trong đôi mắt sâu thẳm của Vân Tường liền đưa ba ngón lên trời thề độc: “Ngày hôm nay tôi Đoàn Nguyệt Sương xin thề với trời đất, một lòng trung thành tận tụy làm theo sự chỉ bảo của Vân Tường tiểu thư nếu có nửa lời sai trái hoặc lòng dạ toan tính gì khác thì trời không dung đất không tha, chết không có chỗ chôn thân…”.

Vân Tường thấy Đoàn Nguyệt Sương thật lòng thật dạ muốn giúp mình bèn đứng dậy bước qua chỗ mà Đoàn Nguyệt Sương đang đứng: “Đủ rồi cô đừng có nói nữa, cô hà tất vì tôi mà thề những lời như thế chứ?!”.

Đoàn Nguyệt Sương nhìn Vân Tường rồi đáp: “Vân Tường tiểu thư giống như là ân nhân tái sinh của tôi vậy, nếu ngày hôm đó tôi không gặp được cô thì cuộc đời của tôi và cả An Sương không biết giờ như thế nào rồi cho nên dù có mất cái mạng này tôi cũng nhất định muốn làm chút gì đó giúp đỡ cô”.

Vân Tường cảm động nắm lấy hai tay của Đoàn Nguyệt Sương: “Tôi tin tưởng cô mà, cảm ơn cô đã có lòng giúp đỡ tôi, nếu tôi qua được đại nạn lần này nhất định báo đáp cô”.

A Độ sau khi điều tra mọi chuyện liền trở về báo lại với Vân Bạch Kỳ: “Thưa lão gia chuyện lần này quả thật vô cùng nghiêm trọng, đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã bị tàn dư của Phạm gia giam giữ ở khu biệt thự cũ của họ, Vân Tường tiểu thư đang bị William Author uy hiếp thành hôn với hắn hiện vẫn không rõ tung tích”.

Vân Bạch Kỳ nổi giận lôi đình lên đập bàn một cái: “Đúng là coi trời bằng vung mà, năm xưa không đuổi cùng giết tận bọn họ giờ họ lại quay ra lấy oán báo ân”.

A Độ nhíu mày hỏi: “Lão gia bây giờ chúng ta phải làm sao đây không thể để bọn Phạm gia đó làm càng hủy hoại Vân Tường tiểu thư và cả Vân gia được”.

“A Độ cậu dẫn một theo người đi giải cứu cho Tứ Thiên và Marry đi chỉ cần hai đứa nó an toàn trở về thì William đó không thể ép uổng Tiểu Tường nữa”.

A Độ liền đáp: “Dạ thưa lão, tôi đi làm ngay”.

Bạch Luân và Đới Thiên Sơn thì đang ở Indoor Sky Park với vẻ điển trai của mình hai chàng trai dễ dàng thu hút sự chú ý của nhưng cô gái xinh đẹp mang nét đẹp truyền thống của phương Đông.

Đới Thiên Sơn đi chơi trượt tuyết mà trong lòng như đang nổi bão, anh cáu có quay sang nhìn Bạch Luân rồi cáu gắt: “Nè rốt cuộc chúng ta đến đây cứu người hay là đi du lịch vậy hả???”.

Bạch Luân nhướng mày đáp: “Đương nhiên là đi cứu người rồi nhưng giờ con nhóc đó chưa liên lạc với tôi thì sao mà cứu được, chúng ta nên tranh thủ đi chơi một chút cho đỡ phí công lặn lội tới đây”.

“Sao anh không cho người truy tìm thử xem???”.

Bạch Luân oan ức hất mặt lên: “Ai bảo tôi không cho người truy tìm chứ, đã muốn lật tung cả vương quốc này lên rồi mà chút tung tích nào đâu chứ?”.

Đới Thiên Sơn không kiên nể gì mà mắng: “Đúng là vô dụng có khác”.

Bạch Luân nổi điên lên: “Có ngon thì tự mà đi tìm đi đừng có ở đây lải nhải bên tai của tôi nữa, phiền chết đi được”.

Đới Thiên Sơn vừa quay người đi thì đụng phải một chàng trai khác, tuy là anh ta mặc trên người trang phục truyền thống của Ả Rập nhưng chắc chắn không phải là người Ả Rập, điều làm Đới Thiên Sơn không rời mắt khỏi anh ta được chính là đôi mắt màu hổ phách kia, đôi mắt đó cực kỳ giống với đôi mắt của Vân Tường.

Lúc đi lướt qua nhau Đới Thiên Sơn nghe loáng thoáng âm thanh phát ra từ cái điện thoại của chàng trai: “Burj Al Arab, Vân Tường tiểu thư đang ở tầng 50 lễ cưới sẽ được tổ chức ở bờ biển vào hai ngày tới”.

Chàng trai khẽ cười đáp: “Rất tốt”.

Đới Thiên Sơn quay người lại tính hỏi cho ra lẽ, linh tính mách bảo chắc hẳn “Vân Tường tiểu thư” mà ai đó vừa đề cập đến với người đàn ông kia chính là Vân Tường nhưng khi anh quay người lại thì chàng trai kia đã mất tích không để lại một chút dấu vết gì.

Bạch Luân thấy Đới Thiên Sơn đứng thừ người ra hồi lâu liền lên tiếng hỏi: “Nè cậu bị gì mà cứ như người mất hồn vậy hả?”.

Đới Thiên Sơn cau chặt mày đáp: “Vừa nãy có một đàn ông đi phớt qua tôi, tôi có nghe anh ta nhắc đến tên của Vân Tường, còn có một địa điểm nữa đó là khách sạn Burj Al Arab”.

Bạch Luân khẽ lắc đầu thở dài: “Cậu vì muốn tìm người mà phát điên lên rồi đó Đới Thiên Sơn à”.

Đới Thiên Sơn nhìn Bạch Luân bằng đôi mắt sắc lạnh: “Tôi đảm bảo tôi hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông đó sở hữu đôi mắt màu hộ phách giống y như đôi mắt của Vân Tường, tôi có linh cảm là người mà anh ta nói chuyện đã nhắc đến chính là Vân Tường”.

Bạch Luân gật gật đầu: “Được thôi chúng ta bắt đầu điều tra Burj Al Arab xem có manh mối gì không”.

Vân Tường đứng trên ban công đưa đôi mắt nhìn xa xăm nhưng phong cảnh hoa lệ của Dubai chẳng làm cho cô cảm thấy thoải mái chút nào hết.

Vân Tường đi tới đi lui lo lắng trong lòng “Không biết Tiểu Thành đã giải cứu được ba mẹ chưa nữa??? Nguyệt Sương đã liên lạc được với bên phía của Bạch Luân chưa??? Chỉ còn có một ngày liệu mình có lật kèo được không đây???”.

Mặt trời lặn phía bên kia bờ Tây của trái đất, cái nắng nóng của sa mạc nhường lại cho bầu không khí lạnh dần buông xuống, sự thay đổi nhiệt độ đột ngột làm cho người ta cảm thấy rất khó thích ứng.

Bạch Luân và Đới Thiên Sơn đang tính lái xe đến khách sạn Burj Al Arab thì nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, Bạch Luân nghe máy: “Tôi là Bạch Luân đây cho hỏi ai vậy?”.

“Tôi là Đoàn Nguyệt Sương đã có cơ duyện gặp Bạch thiếu gia một lần vào nhiều năm trước, lần này tôi nhận sự phó thác của Vân Tường tiểu thư liên lạc với anh”.

Bạch Luân nóng lòng hỏi: “Con bé đó sao rồi?”.

“Vân Tường tiểu thư đang bị giam lỏng ở khách sạn Burj Al Arab, cô ấy nhờ tôi liên lạc với anh, chuyện dài dòng và hệ trọng mong có thể gặp mặt Bạch thiếu gia để trao đổi”.

“Được, cô nhắn tin địa chỉ của cô qua cho tôi, tôi lập tức đến đó”.

“Dạ được”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.