Vân Tứ Thiên tỏ thái độ không vui nhìn Đới Thiên Phong rồi nói tiếp: “Đới Thiên Phong, con trai của Đới gia mấy người ăn cơm trước kẻn với con gái người ta làm người ta mang thai rồi tính trốn tránh trách nhiệm đúng chứ? Sau này đừng hòng đến Vân gia của tôi nhận cháu đấy nhé”.
Vân Tường và Đới Thiên Sơn cùng quay sang nhìn Vân Tứ Thiên bằng ánh mắt ngạc nhiên vô độ, thật không ngờ có ngày ông lại nói dối trắng trợn như thế.
Đới Thiên Phong ù ù cạc cạc lên tiếng: “Tứ Thiên anh khoan nóng đã, anh nói Vân Tường là con gái anh, Thiên Sơn và Vân Tường hai đứa nó…”.
Vân Tứ Thiên làm mặt lạnh tiếp lời: “Chẳng qua con trai anh may mắn mới lọt vào mắt xanh của con gái tôi thôi, nếu không Vân gia tôi cũng không hạ mình làm sui gia với Đới gia của mấy người đâu”.
Đới Thiên Phong liền tỏ thái độ hòa nhã thân thiện: “Mời anh vào nhà rồi chúng ta từ từ nói chuyện”.
Vân Tường sụ mặt ra kéo tay của Vân Tứ Thiên một cái rồi đánh mắt nhìn sang Đới Thiên Sơn: “Ba à, con không gả cho anh ta đâu…theo con thấy anh ta từ đầu tới cuối chỉ muốn cưới có mình Mộ tiểu thư thôi”.
Vân Kiệt cũng ném về phía Đới Thiên Sơn một ánh mắt sắc lạnh kiểu như muốn cảnh cáo: cậu mà làm em gái tôi khóc thì cậu chết chắc.
Đới Thiên Sơn liền khổ sở lên tiếng giải thích: “Ba mẹ, bác trai, anh Kiệt và Vân Tường nữa, đừng có hiểu lầm con như vậy có được không? Người con thích là Vân Tường, người con muốn cưới cũng là Vân Tường chứ không phải Tuyết Vi đâu”.
Phương Uyển Chi nghe thấy con trai nói muốn cưới một cô gái đã vậy còn sắp có cháu nên hiển nhiên là vui mừng còn không kịp, bà liền bước qua nắm lấy bàn tay của Vân Tường dịu dàng lên tiếng: “Con gái à, tất cả đều là hiểu lầm thôi. Tại bác thấy Thiên Sơn lớn rồi mà không chịu yêu đương gì cả bác lo lắng quá nên mới sắp xếp mấy chuyện coi mắt không liên quan đến nó đâu. Bây giờ thì tốt rồi bác hy vọng con và Thiên Sơn sẽ tiến tới hôn nhân thật sớm, bác cũng không muốn con chịu thiệt thòi đâu”.
Đới Thiên Phong cũng nói thêm vào với Vân Tứ Thiên: “Vợ tôi nói đúng đó, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, tôi cũng mong hai bên gia đình chúng ta sẽ càng thêm thân thiết”.
Vân Tứ Thiên cau mày hỏi tiếp: “Vậy còn chuyện xem mắt với Mộ gia gì đó thì sao đây, con gái tôi là viên trân châu quý giá ở Vân gia tôi không thể để con tôi chịu kiếp chung chồng với người khác đâu”.
Đới Thiên Phong liền nói: “Không có đâu, vừa rồi Thiên Sơn nó còn nói nếu Vân Tường không gả nó sẽ không cưới điều này chứng tỏ tình cảm mà con trai tôi dành cho con gái rất lớn nó sẽ chỉ cưới một mình Vân Tường thôi, chúng tôi cũng sẽ chỉ chấp nhận con bé này là con dâu của Đới gia thôi nên anh cứ yên tâm đi”.
Vân Tứ Thiên lúc này mới chịu hòa hoãn khẽ gật đầu: “Nói như anh thì còn chấp nhận được”.
Phương Uyển Chi liền vui mừng lên tiếng: “Hai bên gia đình đột ngột gặp mặt như thế này đúng là duyên số, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp lễ cưới cho Thiên Sơn và Vân Tường nhất định không để con bé chịu bất kỳ thiệt thòi nào hết”.
Hai bên gia đình Vân gia và Đới gia lên lịch chính thức dạm hỏi Vân Tường, hôn lễ ấn định vào 3 tháng sau sẽ tổ chức thật hoành tráng ở Hoa Đô.
Đới Thiên Sơn lái chiếc Hennessey Venom GT màu bạc qua đón Vân Tường đi chơi.
Vân Tường ngồi vào xe rồi nhíu mày hỏi: “Anh tính đưa em đi đâu mà thần thần bí bí vậy hả?”.
Đới Thiên Sơn khẽ cười để lộ vẻ điển trai của mình: “Đến nơi rồi em sẽ biết”.
Chiếc Hennessey Venom GT màu bạc dừng lại trước cổng công viên giải trí lớn nhất Hoa Đô, Vân Tường có vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn Đới Thiên Sơn: “Sao lại tới đây vậy em nghe nói hôm nay công viên đóng cửa mà”.
Đới Thiên Sơn mở cửa xe ra rồi nắm tay Vân Tường đi vào trong, hai người đi tới đâu thì đèn ở đó bật sáng lên nhìn rất lung linh.
Vân Tường tỏ vẻ mãn nhãn với màn biểu diễn ánh sáng nghệ thuật này: “Woa, đẹp quá Thiên Sơn, không ngờ mấy năm em rời khỏi Hoa Đô, nơi này lại thay đổi nhiều như thế”.
“Em thích là được rồi”.
Đới Thiên Sơn nắm tay Vân Tường đi trên con đường lát sỏi trắng dẫn đến vòng đu quay ở giữa công viên giải trí, đây là vòng đu quay lớn nhất Hoa Đô, ánh sáng tỏa ra vô cùng lung linh đẹp mắt.
Đới Thiên Sơn làm động tác mời Vân Tường cùng mình đi vòng đu quay, cô liền khẽ cười đồng ý.
Ngồi trên vòng đu quay mà nhìn ngắm phong cảnh ở Hoa Đô thật là tuyệt vời, tất cả quang cảnh của Hoa Đô đều thu vào trong tầm mắt, buổi tối cả thành phố rực rỡ muôn ngàn ánh sáng đủ màu sắc nhìn cứ như một bức tranh vô cùng sinh động.
Vòng đu quay lên đến vị trí cao nhất thì dừng lại, Vân Tường có vẻ lo lắng: “Đừng có nói à bị hư trục rồi nha”.
Đới Thiên Sơn khẽ cười đáp: “Làm gì có, chỉ là ở vị trí này đẹp nhất nên anh muốn mình lưu lại chút nữa”.
Vân Tường đưa mắt nhìn xung quanh rồi gật đầu: “Đúng là đẹp thật”.
Đới Thiên Sơn lấy trong túi áo ra một cái hộp màu đỏ, nhìn xơ qua Vân Tường liền nhận ra đây là chiếc hộp đựng cái lắc tay kim cương trắng mà cô đã trả lại cho Đới Thiên Sơn từ nhiều năm về trước.
“Cái này là…”.
Đới Thiên Sơn mở nắp hộp ra, cái lắc tay có đính những hạt kim cương trắng lấp lánh vẫn an vị trong đó: “Vật này trao cho em thì đã là của em rồi, anh không muốn giữ giùm em nữa đâu”.
Vân Tường im lặng không đáp.