Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 17: du lịch nghỉ dưỡng



Đến khu du lịch sinh thái suối nước nóng tự nhiên, mọi người về phòng cất hành lý rồi cùng nhau xuống nước bơi lội, ngăm mình còn Vân Tường vẫn ngồi trên bờ, cô cầm một quyển sách dày xem rất là chăm chú.

Vương An Chi đi tới níu lấy cánh tay của Vân Tường: “Này Vân Tường, cậu xuống nước chơi với mình đi”.

Vân Tường khẽ mỉm cười đáp: “Cậu xuống đó chơi đi, mọi người ở dưới cũng đông mà mình đang bận đọc sách nên không muốn xuống nước đâu”.

Vương An Chi sụ mặt ra: “Trên lớp cậu còn không thèm học lại đến khu du lịch nghỉ dưỡng ngồi đọc sách, cậu ngược đời quá rồi Vân Tường à”.

“Mình thích ngược đời vậy đó thì sao?”.

“Thôi mà xuống nước chơi với mình đi mà”.

Vân Tường nghĩ nghĩ gì đó rồi nói khẽ vào tai của Vương An Chi: “Không phải là mình không muốn xuống mà hôm nay mình bị “kẹt đèn đỏ” rồi không thể xuống nước được thông cảm chút đi mà”.

Vân Tường vốn không có “kẹt đèn đỏ” nhưng cô có lý do riêng rất ghét phải xuống hồ bơi nên đành nói dối cho qua chuyện.

Vương An Chi cười cười rồi đứng dậy: “Thế mà không chịu nói sớm” rồi bỏ đi xuống suối nước nóng ngâm mình với các bạn nữ khác trong lớp.

Ngoài suối nước nóng thì trong khu du lịch nghỉ dưỡng vẫn có hồ bơi trong nhà, buổi trưa nắng gắt hơn nên Vân Tường đứng dậy đi vào khu hồ bơi trong nhà ngồi cho mát.

Vân Tường vừa đi vào thì thấy Mộ Tuyết Vi đang đứng ở hồ bơi nên lên tiếng nói chuyện: “Thì ra là lớp trưởng ở đây nên nãy giờ không thấy cậu ngoài khu vực suối nước nóng”.

Mộ Tuyết Vi nở nụ cười với Vân Tường rồi nói: “Mấy hôm nay mình bị cảm nên hạn chế ra nắng”.

“Chúng ta qua bên kia ngồi đi” Vân Tường chỉ tay qua mấy cái ghế gỗ để quanh thành hồ bơi.

Mộ Tuyết Vi gật đầu: “Ừ”.

Vân Tường vừa quay người đi được mấy bước thì nghe tiếng Mộ Tuyết Vi hét lên: “Áá…á”.

Vân Tường quay lại thì thấy Mộ Tuyết Vi đang ngã xuống hồ bơi nên cô rối lên luôn, Vân Tường đưa tay ra cho Mộ Tuyết Vi nắm lấy nhưng Mộ Tuyết Vi lại không kịp nắm lấy tay của Vân Tường nên cả người ngã xuống hồ bơi.

Mộ Tuyết Vi vùng vẫy dưới nước cố gắng cầu cứu Vân Tường: “Cứu…cứu…mình…không…biết…bơi”.

Cứ mỗi lần Mộ Tuyết Vi mở miệng ra nói chuyện thì nước lại tràn vào miệng cô nên Mộ Tuyết Vi rất chật vật vì bị ngộp nước.

Cả người Vân Tường run lên, cô nhíu chặt tâm mi rồi gào lên: “Cứu với…có người bị đuối nước…cứu với”.

Nghe tiếng người kêu cứu mấy đứa con trai ở phòng thay đồ vội chạy ra ngoài…

Thấy Nam Nhất, Đăng Nguyên và Đới Thiên Sơn chạy tới Vân Tường hoảng loạn kêu lên: “Mau cứu Tuyết Vi…cậu ấy ngã xuống hồ rồi”.

Đới Thiên Sơn nghe như vậy không thèm suy nghĩ giây nào liền nhảy xuống hồ kéo Mộ Tuyết Vi lên bờ.

Những bạn khác ở khu suối nước nóng nghe tiếng kêu cứu của Vân Tường cũng vội chạy vào trong xem chuyện gì xảy ra.

Vương An Chi thấy sắc mặt lo sợ không còn cắt máu của Vân Tường liền lên tiếng hỏi: “Vân Tường cậu bị sao vậy?”.

Vân Tường khẽ lắc đầu: “Không phải mình…là Tuyết Vi…Tuyết Vi bị rơi xuống hồ bơi rồi”.

Đới Thiên Sơn đưa Mộ Tuyết Vi vào trong, các bạn khác cũng giúp một tay đưa cô lên bờ.

Mộ Tuyết Vi ho sặc sụa: “Khụ…khụ…khụ”, vẻ mặt của cô vô cùng hoảng sợ.

Đới Thiên Sơn nhíu chặt chân mày lo lắng hỏi: “Tuyết Vi cậu không sao chứ?”.

Mộ Tuyết Vi khẽ lắc đầu: “Cảm ơn…cũng may là cậu tới kịp đó”.

Tô Vĩ cũng chạy tới, tỏ vẻ lo lắng lên tiếng hỏi han: “Tuyết Vi em không sao chứ?”.

Mộ Tuyết Vi lên tiếng đáp: “Không sao rồi cũng may là có Thiên Sơn cứu em”.

Tô Vĩ dìu Mộ Tuyết Vi đứng dậy: “Để anh đưa em đến gặp bác sĩ”.

Mộ Tuyết Vi gật đầu rồi bước đi cùng Tô Vĩ.

Đới Thiên Sơn đứng một bên ánh mắt ảm đạm nhìn theo bóng dáng của Tô Vĩ và Mộ Tuyết Vi khuất dần.

Tiêu Dĩnh Nhiên từ bên ngoài đi vào rồi nhìn Vân Tường bằng ánh mắt sắc lạnh rồi cay nghiệt lên tiếng chấp vấn Vân Tường: “Nè Vân Tường, rốt cuộc là Tuyết Vi đắc tội gì với cậu mà cậu ra tay độc ác như vậy chứ?”.

Vân Tường ngây người ra hỏi lại: “Cậu đang nói gì vậy mình nghe không hiểu”.

Tiêu Dĩnh Nhiên nhếch môi cười khinh một cái: “Hại người ta nguy hiểm đến tính mạng rồi còn đứng đây giả vờ vô tội được sao, lúc nãy khi mình ra ngoài mua đồ Tuyết Vi vẫn bình thường nhưng khi quay lại cậu ấy bị đuối nước, ở đây chỉ có hai người nếu không phải cậu thì ai làm chứ???”.

Vân Tường bắt đầu nổi cáu lên với lời buộc tội vô căn cứ của Tiêu Dĩnh Nhiên ánh mắt liền trở nên sắc lạnh: “Tiêu Dĩnh Nhiên cậu nên xem lại lời nói của mình, ăn bậy thì có thể được chứ nói bậy là không được đâu nha”.

Tiêu Dĩnh Nhiên trợn mắt lên: “Cậu còn ở đây lớn tiếng với tôi được sao? Nếu cậu không cố ý hại Tuyết Vi vậy sao lúc nãy cậu lại không nhảy xuống hồ bơi cứu cậu ấy chứ”.

Vì sao Vân Tường không nhảy xuống hồ bơi cứu Mộ Tuyết Vi ư???

Vì bản thân của Vân Tường cũng không biết bơi không cứu nổi mình thì có thể cứu ai được cơ chứ.

Vương An Chi thấy thái độ của Tiêu Dĩnh Nhiên quá đáng liền lên tiếng: “Dĩnh Nhiên cậu thôi đi, rõ ràng lúc nãy Vân Tường có kêu cứu tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy mà”.

Đăng Nguyên gật đầu lên tiếng: “Phải đó, lúc nãy tôi, Nam Nhất và Thiên Sơn đang thay đồ bên trong cũng nhờ tiếng kêu cứu của Vân Tường bọn này mới có mặt kịp lúc đấy chứ”.

Nam Nhất lên tiếng: “Nhiều khi Vân Tường không biết bơi thì sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.