Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 33: vong ơn phụ nghĩa



Tiêu Dĩnh Nhiên nắm lấy cánh tay của Mộ Tuyết Vi: “Tuyết Vi, chuyện không phải như Lâm Nguyệt Dung nói đâu cậu tin mình có được không?”.

Mộ Tuyết Vi gạt tay của Tiêu Dĩnh Nhiên ra rồi quát: “Tiêu Dĩnh Nhiên cậu còn định nói dối đến bao giờ đây hả? Mình đã tin tưởng cậu rồi nhưng xem cái gì đang xảy ra đi, ba của cậu ngang nhiên vào cái ghế chủ tịch của Thường Tín, mình biết Lâm Nguyệt Dung luôn kiếm chuyện với chúng ta nhưng cậu ấy nói không có sai, là ba cậu phản bội vu khống để ba mình ngồi tù, là ba cậu tham công danh lợi lộc mà vong ơn phụ nghĩa”.

Tiêu Dĩnh Nhiên gân cổ lên cố gắng giải thích: “Mình nghĩ chuyện này còn có ẩn khúc để mình nói chuyện lại với ba mình xem sao”.

Trong mắt của Mộ Tuyết Vi là sự đau đớn khó tả: “Đủ rồi cậu không cần phải biện minh nữa, gia đình mình đúng là nuôi ong tay áo mà, ngần ấy năm ba tôi đào tạo ba cậu cho ông ấy có công việc đàng hoàng, ngần ấy năm ba tôi lo cho cậu ăn học không thua kém tôi vậy mà các người lại làm như thế, đúng là không có nhân tính mà”.

Tiêu Dĩnh Nhiên biết sự thật đã rầm rộ lên rồi không để giấu diếm nữa nên đành thú nhận: “Tuyết Vi mình thay mặt ba mình xin lỗi gia đình cậu, ba chỉ muốn thăng tiến để mình không bị người khác ức hiếp coi thường nữa mà thôi, ba mình chỉ muốn bảo vệ gia đình của mình mà thôi xin cậu đừng buông lời lăng mạ ông ấy nữa”.

Những tia máu hằng lên trong mắt của Mộ Tuyết Vi: “Tiêu Dĩnh Nhiên ba cậu muốn tốt cho cậu thì có thể đâm sau lưng gia đình mình sao? Ba mình hiện giờ phải ngồi tù, mẹ mình ngày nào cũng sống trong nước mắt, mình mỗi ngày đều bị người khác nhòm ngó bằng ánh mắt coi thường khinh bỉ thậm chí mình phải đến khách sạn làm thêm để trang trãi sinh hoạt phí…lần trước xém chút nữa là bị Đặng Dĩ Bân của trường Đông Hưng hủy đi sự trong trắng cả đời rồi, cậu nói xem công bằng ở đâu?”.

Tiêu Dĩnh Nhiên thất thần: “Cậu vừa nói gì? Đặng Dĩ Bân đã làm gì cậu chứ?”.

Mộ Tuyết Vi ngồi xổm xuống ôm mặt khóc nức nở: “Tôi từ một tiểu thư danh giá bị đẩy xuống tận cùng của xã hội, bị đủ loại người ức hiếp chà đạp, cậu thấy mãn nguyện chưa Tiêu Dĩnh Nhiên”.

Tiêu Dĩnh Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh an ủi Mộ Tuyết Vi: “Mình xin lỗi…mình không ngờ mọi chuyện lại ra nông nổi này huhu”.

Đới Thiên Sơn khi nghe Mộ Tuyết Vi nói “xém chút nữa là bị Đặng Dĩ Bân của trường Đông Hưng hủy đi sự trong trắng cả đời” liền tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, dám có hành động khiến nhã như vậy với cô gái trong lòng cậu thì chuẩn bị chết đi là vừa.

Vân Tường không có để ý đến thái độ của Đới Thiên Sơn, cô thấy Mộ Tuyết Vi suy sụp quá nên cũng qua ngồi bên cạnh an ủi: “Tuyết Vi cậu bình tĩnh lại đi, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết mà”.

Tiêu Dĩnh Nhiên thấy Vân Tường liền đẩy cô ra: “Cậu tránh ra đừng có đụng vào người của Tuyết Vi”.

Mộ Tuyết Vi đứng dậy rồi nói: “Tiêu Dĩnh Nhiên, cậu đừng có ở đây giả làm người tốt nữa…chúng ta đi thôi Vân Tường”.

Tiêu Dĩnh Nhiên đứng nhìn Mộ Tuyết Vi kéo tay Vân Tường rời đi mà chua xót trong lòng, nếu biết trước có ngày hôm nay cô đã không lợi dụng Mộ Tuyết Vi để ăn cắp con dấu của Thường Tín, bây giờ cô đã làm đại tiểu thư rồi nhưng cô cũng đánh mất một người bạn mà còn thân hơn cả chị em trong nhà, rốt cuộc tiền tài danh lợi quan trọng hơn hay tình nghĩa giữa người với người quan trọng hơn.

Giờ tan học ở trường Đông Hưng, Đặng Dĩ Bân vừa mới bước chân ra khỏi trường đã bị ai đó túm đầu đánh một trận bầm dập, bàn tay lần trước bị dao găm đâm xuyên qua vừa mới khép miệng hôm nay lại nứt ra máu chảy đầm đìa.

Chàng trai nhìn Đặng Dĩ Bân bằng ánh mắt sắc lạnh rồi nói: “Lần này là cảnh cáo mày thôi nếu lần sau mày còn dám sớ rớ đến Mộ Tuyết Vi một lần nữa thì mày chết là cái chắc”.

Con mô tô bạc xé gió chạy đi rồi khuất dạng, đến lúc này đám bạn học của Đặng Dĩ Bân mới dám đến đỡ hắn ta ngồi dậy.

Một tên mập lên tiếng hỏi: “Ê Dĩ Bân mày đắc tội gì với Đới Thiên Sơn mà bị nó đánh thảm thế?”.

Đặng Dĩ Bân nghe như sét vừa mới đánh ngang tai: “Mày vừa nói gì cơ, thằng đó là Đới Thiên Sơn của Đới gia thuộc tứ đại gia tộc của Hoa Đô sao???”.

Tên kia gật đầu: “Đúng rồi”.

Đặng Dĩ Bân nhổ ra một ngụm máu tươi trong miệng rồi hằng hộc mắng chửi: “Cmn, chỉ vì một Mộ Tuyết Vi mà tao toàn bị đại nhân vật của cái thành phố này tẩn rốt cuộc con nhỏ đó có quan hệ gì với tụi thuộc tứ đại thế gia chứ?”.

Một tên nhuộm đầu màu xanh lá cây chói lọi hỏi: “Ngoài Đới Thiên Sơn còn ai tẩn mày nữa?”.

“Cánh tay này của tao bị phế bởi Vân tổng của tập đoàn Vân Thị đó”.

Cả đám há hốc mồm ồ lên: Sao cơ??? Vân Kiệt của tập đoàn Vân Thị không phải chỉ là nhân vật trong truyền thuyết thôi sao???.

Đặng Dĩ Bân cau có gào lên: Truyền thuyết cái con khỉ khô á, mấy hôm trước tao còn bị anh ta đánh cho kêu cha gọi mẹ cũng không ai hay đây nè

Đám bạn của Đặng Dĩ Bân khẽ lắc đầu: “Mày cũng rất biết kiếm chuyện đó toàn với đại nhân vật của Hoa Đô thôi”.

Đặng Dĩ Bân ai oán lên tiếng: Từ nay về sau tao thề sẽ không bao giờ đụng đến con nhỏ sao chổi đó nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.