Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 25-3



Editor: Endy.

Có người vì anh mà hy sinh tính mạng, bị thương nặng nhưng vẫn bảo vệ anh, vừa vặn người này lại là bạn gái của anh, anh tất nhiên sẽ cảm động, tiếp theo sẽ thích cô, sẽ muốn ở bên. Chuyện này chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

Về phần lúc ấy, An Sênh nói những lời chia tay kia, Phí Hiên ban đầu tin là thật, nhưng sau này nghĩ lại, chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Anh như thế nào lại đi tin những lời nói kia chứ. Sống chết trước mắt, thời điểm lúc đó ai có thể lo lắng, cân nhắc lợi hại đây?

An Sênh lừa anh, anh lại hậu tri hậu giác tin là thật.

Phí Hiên không hiểu An Sênh vì cái gì mà kháng cự, không hiểu cô vì cái gì mà bỏ chạy. Có chỗ nào anh làm không tốt sao? Lần đầu tiên anh phải xem xét lại chính mình.

An Sênh ghé vào ghế sofa, ngón tay Phí Hiên nhẹ nhàng dọc theo sống lưng của cô. Thực ngứa.

Không giống như đùa giỡn lưu manh, Phí Hiên cũng không có áp chế cô. An Sênh quay đầu liền sợ hãi phát hiện, ánh mắt anh đỏ bừng, nước mắt theo đường cong gò má trượt xuống. Phí Hiên thế nhưng lại khóc.

“Tôi có chỗ nào làm không tốt?” Phí Hiên đối diện An Sênh, ánh mắt nghiêm trọng làm An Sênh hít thở không thông.

Ánh mắt cô mở to, nhất thời không biết nói cái gì. Phí Hiên từ từ cúi xuống, nước mắt nóng rực dừng lại ở lưng An Sênh, làm cô co rụt bả vai.

Bởi vì nước mắt của anh mà An Sênh cảm thấy kinh ngạc cùng luống cuống, chưa kịp hoàn hồn, bờ môi tinh mịn ẩm ướt của anh đã hôn xuống, theo vết sẹo chậm rãi đi xuống.

An Sênh không có cách nào hình dung cảm giác bây giờ, nước mắt rơi trên lưng, đem đầu óc của cô thiêu đốt thành một lỗ thủng lớn.

Phí Hiên là nam chính, từ đầu tới cuối truyện đều không có miêu tả anh khóc, đều là gây ra…

Đôi mắt hồng hồng giống chú thỏ con, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đều là thứ tình cảm chân thật, run rẩy hỏi, “Tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”

Này mẹ nó…!

An Sênh không dám quay đầu, cảm nhận được môi Phí Hiên đang dừng lại trên lưng.

Phí Hiên ở phía sau còn không hài lòng, một lát sau đã đem lật An Sênh lại như lật bánh.

An Sênh đối diện với đôi mắt đỏ hồng liền cứng họng, cô định đẩy Phí Hiên đang định áp đôi môi tới nhưng lại không có lực, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, không giống như chống đẩy, càng như là…đón ý hùa theo.

Cô nói không ra lời, Phí Hiên nói, “Lại cho tôi một cơ hội…An Sênh…”

Không thể nào.

An Sênh mở miệng muốn cự tuyệt, Phí Hiên đã áp chế đến, cô lại liền trở thành đón ý hùa theo, hô hấp bị anh cướp đoạt, cùng môi anh cảm nhận vị mặn của nước mắt.

Đầu lưỡi bị cuốn lấy dây dưa, An Sênh cảm thấy không thể thở được, chỉ có thể duỗi chân đụng đầu gối Phí Hiên. Lúc này, anh mới có thể cho cô hô hấp ngắn ngủi, miễn cưỡng duy trì mạng nhỏ của cô.

Nụ hồn này có chút dài, làm An Sênh cảm thấy sợ hãi.

Nhưng lúc cô phát hiện đã muốn hết khí lực, bị Phí Hiên áp chế chặt chẽ trên sofa, ngón tay gắt gao cào vào lưng ghế.

Nhưng may là cô kiên trì chịu đựng.

Vô luận Phí Hiên ôn nhu mềm giọng như thế nào, An Sênh đều chống đỡ!

Không có đáp ứng cho anh cơ hội, mặc dù anh trả thù cắn cắn cô, cô cũng quyết không xoay chuyển!

Đợi đến lúc Phí Hiên rủ lòng từ bi bỏ qua cho cô, An Sênh cảm giác bản thân vừa trải qua nghiêm hình tra tấn. Chung quy là do cây đao kia còn ôn nhu, mới không một tiếng động lấy tính mạng người khác.

Phí Hiên chính là cây đao kia, An Sênh nếu không trụ được, không chừng lúc này cô đã thăng thiên.

Đối với Phí Hiên mà nói, buổi tối hôm đó, An Sênh vì cứu anh mới bị thương nghiêm trọng như vậy. Bởi vậy anh mới cảm động, động tâm, làm anh khắc sâu không thể quên được.

Nhưng đối với An Sênh mà nói, buổi tối ngày đó, cô thật sự đã chết rồi. Thanh kim loại kia xuyên qua ngực cô, cảm giác được máu tuôn chảy đến rút cạn, dần dần cơ thể trở nên lạnh lẽo. Cảm giác này so với cảm động còn muốn khắc sâu tận cốt tuỷ.

Kỳ thật về sau An Sênh cũng đã suy nghĩ, đầu óc cô cũng thật không bình thường, Phí Hiên là nam chính, rõ ràng vừa xuyên không, con dao kia đâm cô liền tử vong, nhưng đâm vào Phí Hiên liền thành vết thương nhẹ.

Hào quang nam chủ, cơ bản là thế giới này mở ra cho anh. Tiểu thuyết nam chính, ngay cả Phí Lam Lam trong thế giới này cũng chỉ có thể tính là phối hợp diễn.

Lần đầu tiên cô kéo Phí Hiên chắn dao, là vì cô không thấy rõ trước mắt là ai. Phí Hiên không chết, chứng minh cốt truyện hoàn toàn dành cho anh.

Tai nạn xe cộ kia, quả thực cô có thể kéo Phí Hiên lại chắn một phen, anh hẳn sẽ không chết, nhiều lắm chỉ bị thương nặng, cô cũng có thể dễ dàng rời xa anh. Nếu thừa dịp Phí Hiên bệnh nặng rồi bỏ chạy, đừng nói tìm kiếm rồi thích cùng cô dây dưa, nói không chừng sẽ chán ghét, hận cô đến nghiến răng.

Đối với An Sênh, đó mới là phương pháp rời khỏi Phí Hiên tốt nhất. Nhưng Phí Hiên nghĩ cũng không sai, trong nháy mắt đó, ai có thể cân nhắc lợi hại thiệt hơn, hành động kia của An Sênh đơn giản chỉ có cô biết, Phí Hiên chết thế giới mới sụp đổ, cô còn sống cũng phải chết.

Xét trên phương diện nào đó, An Sênh cứu Phí Hiên để đổi lấy sinh tồn của thế giới này.

Cô tin rằng nếu Phí Hiên biết lý do này, dù có thế nào cũng sẽ không dây dưa với cô nữa.

An Sênh cũng không thể chết lần nữa, trở lại không gian hệ thống, vì bạn chủ hệ thống yêu đương nồng đậm với chồng trước của cô mà thương lượng cho cô đi cửa sau một lần nữa, này cũng quá xấu hổ rồi.

Muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ như vậy, muốn sống tốt, cô chỉ có thể rời xa Phí Hiên.

Phí Hiên cuối cùng phát khùng xong, sống chết không chịu buông An Sênh ra, cúi đầu, nhìn ánh mắt An Sênh cũng không tốt.

An Sênh ngồi dậy, không để ý tới anh, đem váy buộc lại.

“An Sênh, em tâm thật ngoan.” Phí Hiên ngồi bên cạnh An Sênh, k1ch tình sau đó, vết thương sau lưng lại đau nhói.

An Sênh liếc anh một cái, khụt khịt mũi, mím đôi môi có chút sưng đỏ, tức giận nói, “Ai bảo anh lúc trước đùa giỡn lưu manh, đáng đời!”

“Tôi lưu manh lúc nào?” Phí Hiên thở dài thật sâu, giọng điệu mang theo oán giận, nhe răng trợn mắt đem áo sơ mi mặc vào, thấp giọng nói, “Em nói đi, tôi có thể sửa đổi.”

An Sênh buộc lại váy, có chút phiền lòng nhìn Phí Hiên đang cài nút áo. Hai người bất quá chỉ mới hôn môi, liền làm dường như…

Đều do Phí Hiên phát bệnh điên!

An Sênh tức giận, hừ một tiếng nói, “Anh không sửa được.”

Phí Hiên đang cài nút áo, nghe vậy liền nhíu mày nhìn về phía cô. An Sênh thản nhiên nói, “Giới tính không đúng. Tôi sớm như anh nói, tôi thích con gái.”

Phí Hiên nếu có thể tin lời này từ miệng cô, không bằng tin sa mạc có sông lớn!

An Sênh nghiêng mắt quan sát Phí Hiên vài lần, còn nói, “Anh chết tâm đi. Anh như vậy, nếu có cắt “tiểu đệ đệ” cũng không đạt được tiêu chuẩn tôi thích.”

“Tôi thích kiểu người nhỏ cao gầy, ôn nhu trầm tĩnh.” An Sênh nói, “Trừ phi anh gọt xương cạo thịt, nấu lại lại…A!”

“Bi3n thái!” An Sênh che bên mặt bị Phí Hiên cắn, trừng mắt nhìn anh, “Anh tốt nhất nên tìm bác sĩ đi, anh bị bệnh nặng rồi. Anh không thể cứ phát bệnh như thế, anh…A!”

An Sênh hai tay che hai bên mặt bị cắn, khuỷu tay mang theo quần áo, tức giận trừng mắt Phí Hiên, không dám nói tiếp.

Ánh mắt Phí Hiên phức tạp nhìn cô, vừa rồi trong lòng rung động, lại bị cô phá hư không còn sót mảnh nào.

Anh đứng dậy, lấy chiếc áo âu phục trên ghế sofa, run run, phía sau lưng truyền tới từng cơn đau.

Nhưng vẫn đi đến bên người An Sênh, không để ý đến ánh mắt đầy kháng cự của An Sênh, khoác lên người cô.

Tiếp ngồi xổm bên cạnh, ngửa đầu, thập phần nghiêm túc nói, “Nửa năm này tôi vẫn luôn tìm em, tôi không quên được, An Sênh.”

Tuy rằng An Sênh có thể nhìn ra, nhưng lúc này nghe anh thật sự nói như vậy, cô vẫn vò đầu suy nghĩ, cô không nghĩ anh sẽ như vậy đâu, đại huynh đệ.

“Cho tôi một cơ hội nữa.” Phí Hiên cảm thấy bản thân còn có cơ hội, đem hết vốn liếng của anh dâng trước mặt An Sênh, “Tôi có rất nhiều tiền, còn có công ty của ba và thúc thúc về sau đều được tôi tiếp quản. Tôi có thể kiếm tiền cho em xài một đời.”

“Không.” An Sênh lắc đầu, cũng chân thành tha thiết nói, “Tôi cảm thấy tiết kiệm là quốc sách. Tôi có thể tự kiếm tiền, cảm giác này rất tốt, không cần anh nuôi.”

Thái dương Phí Hiên giật giật gân xanh, tiếp tục nói, “Dáng dấp của tôi cũng không kém. An Sênh, em muốn tìm dạng gì, điều kiện gì mà tôi không có?”

An Sênh liền tính toán hôm nay sẽ cùng anh xé miệng rõ ràng, cắt đứt hết thảy mầm mống, xoa xoa mặt, lắc lắc đầu nói, “Đầu tiên anh không phải là mẫu người tôi thích. Tôi thích những người đàn ông nội liễm, ôn nhu. Đây là điều tiên quyết.”

“Cho nên, em thừa nhận mình thích con gái là gạt người?” Phí Hiên nheo mắt nhìn An Sênh.

An Sênh: “…là…” liền không thể nói dối, một cái sơ xẩy liền lộ!

“Em thích mẫu người…”Phí Hiên cúi đầu, hít hai cái nói, “Tôi có thể thử xem…”

“Đừng thử.” An Sênh cắn răng nói, “Tôi liền nói thật với anh. Trên thế giới này, ai cũng được, đổi một người khác giống anh, thì hắn chính là con chó…Phi! Chó cũng không được.”

“Hắn chính là cái đạp tam luân, tôi đều tính rồi.” An Sênh mang theo ánh mắt muốn giết người của Phí Hiên, cố chấp nói, “Anh không được.”

“Dựa vào cái gì?” Phí Hiên bật cười, “Dựa vào cái gì tôi không được? An Sênh, em nói chuyện có lương tâm một chút được không? Vừa rồi tôi hôn em, em không phải cũng…”

Phí Hiên rống đến một nửa, cắn cắn môi, hai tay đặt trên đầu gối An Sênh, cầm tay cô, “Em đừng không thừa nhận, em cũng đáp trả tôi.”

“Em thích, thích tôi thân mật với em đúng không?” Phí Hiên chăm chú nhìn ánh mắt An Sênh, mặt cô nghẹn lại giống màu gan heo.

“Anh ép tôi!” An Sênh đem tay rút ra, sắc mặt dữ tợn chớp mắt, “Anh uy hiếp tôi, không đáp lại liền…”

“Tôi không phải tự nguyện!”

“Em có!” Phí Hiên nói, “Lúc sau tôi không ép, em cũng đáp trả tôi. Em cứ như vậy…” Phí Hiên vừa nói, vừa đem tay An Sênh giữ trên cổ anh, “Em ôm tôi.”

An Sênh cắn răng, sắc mặt phát hồng, “Tôi không phải, tôi không có. Anh đừng nói lung tung!”

“Em có, chính em kìm lòng không đậu!” ánh mắt anh khống chế, An Sênh giật mình, cảm giác bản thân mình giống một tên tra nam vô tình.

Nhưng thật, bất quá hôn môi thôi mà.

“Anh đừng nói nữa.” An Sênh kết luận, “Tranh cãi vô dụng, nói cái gì cũng vô dụng. Cơ hội không có, chúng ta đã chia tay. Nếu anh còn dây dưa nữa, tôi liền báo cảnh sát, bắt anh vào bệnh viện tâm thần.”

Ánh sáng trong mắt Phí Hiên liền đạm xuống, có chút thất thần nhìn chằm chằm An Sênh, thật lâu không nói gì, làm An Sênh có chút sợ hãi.

“Anh đừng có làm bậy!” An Sênh cảnh giác lui về sau.

Phí Hiên chậm rãi lắc đầu, đứng lên, ngồi đối diện An Sênh. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm.

An Sênh hoảng sợ thật sự, muốn đứng dậy đi, lại bị hai chân Phí Hiên duỗi ra ngăn cản. Hai cái chân dài chống đỡ trên sofa, đem An Sênh giữ lại không có đường đi.

Vẫn nhìn.

An Sênh cũng không né, cùng anh đối mắt, phồng miệng, một bộ dáng không chịu thua.

Thần sắc Phí Hiên thản nhiên, tỉ mỉ nhìn An Sênh, hận không thể đem cô phân thành mảnh nhỏ, cầm trên tay quan sát. Xem đến cùng cô có điểm nào hấp dẫn anh, là xương cốt phá lệ mượt mà, da thịt nhẵn mịn như thế nào mà làm anh nhớ thương như vậy, không tiếc vì cô mà chấp nhận thay đổi tính cách bản thân.

Nhưng anh chẳng sợ, nguyện ý vì cô mà sửa đổi, cô còn không chịu.

Phí Hiên không hiểu, anh vì cái gì mà đem chính mình đẩy vào tình cảnh này?

Chẳng lẽ cũng bởi vì cô cứu anh một lần, anh liền như vậy không thể tự kiềm chế?

Anh không phủ nhận nguyên nhân này, nhưng giờ khắc này, Phí Hiên nhìn chằm chằm An Sênh, tưởng tượng một chút. Nếu đổi thành người khác, cũng cứu anh trong tai nạn xe cộ, anh sẽ như thế nào?

Phí Hiên nghĩ, nếu đổi thành Phí Lam Lam thì sao?

Đại khái anh cũng sẽ cảm động, sau đó một đời xem cô là em gái, chia cho cô một phần tài sản.

Phí Hiên lại nghĩ, đổi thành…Đinh Oánh Khiết?

Hai người không thể không nói có chút giống nhau.

Phí Hiên cẩn thận nghĩ đến muốn tét cả đầu. Nếu đổi thành Đinh Oánh Khiết, anh vẫn sẽ cảm động, để cô ta làm bạn gái?

Không quá có khả năng. Phí Hiên cùng An Sênh ngây ngô, thích nhất là anh chọc cho cô nóng nảy, An Sênh liền giương nanh múa vuốt có vẻ tức giận. Cô không tình nguyện, nhưng mỗi lần đều vô thức đáp lại anh. Phí Hiên tin chắc rằng, nếu thật sự không thích một người, anh cùng cô thân mật như vậy, cô sẽ không có khả năng đáp lại, sẽ phỉ nhổ.

Nhưng hết thảy, nếu đổi lại là Đinh Oánh Khiết, Phí Hiên suy nghĩ cô ta luôn cố ý ôn nhu, trong mắt không giấu được dã tâm, hữu ý vô ý câu dẫn…

Anh cười nhạo một chút, lắc lắc đầu, đần độn vô vị.

Hồi thần, An Sênh đã bị Phí Hiên nhìn chằm chằm, đang định trèo lên sofa, tính toán vượt qua.

Phí Hiên đứng dậy, ôm lấy eo An Sênh, ngăn lại hành động của cô, đem cô kéo trở về, ôm ngồi trên đùi anh. Anh cắn gáy cô, cảm giác được người trong ngực run run, không thèmđể ý. Cô cũng quá mẫn cảm.

“Sênh Sênh, em đáp ứng tôi đi.” Sau lưng Phí Hiên vẫn đau, nhưng vẫn đùa giỡn lưu manh, đây như liều thuốc tê.

“Không có khả năng.” An Sênh nói, “Hết hy vọng đi.” Cô thật không muốn nghĩ đến cái chết lần nữa.

Phí Hiên cắn tai cô, nhẹ xát một chút, còn ôm không cho An Sênh trốn. Giọng điệu muốn bao nhiêu khốn kiếp liền có bao nhiêu khốn kiếp.

“Em không đáp ứng cũng không sao…” Phí Hiên thở dài, “ Tôi không dễ gì mới tìm được em. Em còn nghĩ tới việc bỏ chạy?

Hơi thở Phí Hiên phun trên tai An Sênh, bất đắc dĩ, anh phải giở trò đe doạ.

Phí Hiên nói, “Ba mẹ em cùng muón vứt bỏ, chủ nợ của ba em, là tôi hợp tác với bọn họ.”

“Phí Hiên!” An Sênh kiếp trước cũng vì ba mẹ nên mới cùng đường, đem cả đời mình vứt bỏ. Bây giờ Phí Hiên nói như vậy, đây chính là uy hiếp trí mạng.

An Sênh kích động, hung hăng đạp Phí Hiên một cước, “Anh đây là bức tôi chết.”

Phí hiên dán lên lưng cô, bị cô đập thét lớn một tiếng, đem người ôm càng chặt, “Đừng nóng vội, tôi cũng chưa nói em theo tôi thế nào.”

“Chính là em đáp ứng tôi mấy điều kiện, chỉ cần em đáp ứng, tôi cam đoan sẽ không đùa giỡn, không giở trò, được không?”

– Hết chương 25-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.