Editor: Endy.
An Sênh sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ mà phát cáu, thật vất vả chịu đựng sự đe doạ của hệ thống để ở bên cạnh Phí Hiên. Nếu thái độ vừa rồi của Phí Hiên làm cô có chút không mặt mũi, cô cũng không để ý.
Cô cũng hiểu được Phí Hiên, anh đối với cô ôn nhu săn sóc, chưa từng ghét bỏ cô phiền toái, cũng chưa từng giận dỗi với cô.
Huống hồ Phí Hiên làm sao có khả năng để ý mặt mũi, nếu anh để ý mặt mũi lời nói, anh đã không chạy đến chợ thuỷ sản.
An Sênh suy đoán có lẽ anh thật sự mắc vệ sinh, hoặc là tiêu chảy?
Một bên cô lau váy, một bên nhìn điện thoại đặt trên bàn.
“Tiểu bạch thỏ” nhẫn nhịn cả đêm, rốt cuộc cũng thấy cơ hội đến, cô ta buông đũa xuống, đứng dậy trực tiếp cầm điện thoại của An Sênh.
“Ai nha! Đây là kiểu điện thoại gì đây? Loại mới nhất sao?”
Giọng điệu cô ta đầy trào phúng, “Phí tổng đối với cô thật tốt, cái này nhất định rất đắt tiền, thực hâm mộ a.”
Càng lau, vết bẩn trên váy An Sênh càng lớn, đơn giản dùng giấy thấm vết nước trên mặt váy, liền không quản nữa.
Cô lười tranh cãi cùng “Tiểu bạch thỏ”, vươn tay muốn cướp điện thoại về, “Tiểu bạch thỏ” lại thu tay về phía sau, liếc mắt nhìn An Sênh một chút.
“Gấp cái gì nha? Không phải chỉ hỏi cô một câu thôi sao?” Cô ta mâm mê điện thoại An Sênh trên tay, “Tôi cũng không phải chưa từng thấy qua thứ này.”
Di động “ting” một tiếng, hẳn là tin nhắn của Phí Hiên, “Tiểu bạch thỏ” một chút cũng không khách khí, cúi đầu xem.
An Sênh trực tiếp đen mặt, gầm nhẹ nói, “Trả lại cho tôi, ai cho cô mặt mũi mà lên mặt.”
“Tiểu bạch thỏ” lúc này mới bĩu môi, đưa điện thoại cho An Sênh, miệng còn nói, “Cô thật là hung dữ, không phải chỉ là một cái di động thôi sao? Cùng một nhân vật như Phí Hiên ở cùng một chỗ, cô bất đắc dĩ mới được dùng cái này.”
An Sênh bị cô ta chọc tức không nhẹ, lấy di động xem tin nhắn của Phí Hiên.
Hiên Hiên không chỉ: Thực xin lỗi..thực xin lỗi bảo bối, anh chỉ là đi WC, bây giờ liền trở về.
An Sênh nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh.
Sênh Sênh không thôi: Nhanh trở về, chúng ta về nhà.
Gửi xong, An Sênh cất điện thoại vào túi xách, lúc này mới ngẩng đầu trả lời “Tiểu bạch thỏ”.
“Như thế nào? Đồng Tứ cho cô thứ gì đó rất nhiều tiền sao?”
An Sênh cười cười, “Anh ta cho cô răng bọc vàng sao? Để cô gặp người liền cắn, nơi nơi sủa loạn?”
Sau khi nói xong, sắc mặt “Tiểu bạch thỏ” khó coi đến cực điểm, thấy được cả người cô ta mang theo run rẩy nói, “Cô bất quá chẳng qua chỉ ngủ cùng anh ấy một lần, còn không phải giống chiếc giẻ rách bị anh ấy ném đi sao? Nhưng anh ấy nói muốn cưới tôi!”
An Sênh nghe cô ta nói xong liền sửng sốt, nhớ lại, hẳn là lần trên du thuyền kia, cô giúp ĐồngTứ đuổi “Tiểu bạch thỏ”, rầm rì vài tiếng…
Bây giờ cô không muốn quản chuyện của ĐồngTứ, nhưng cô ta nói chuyện rất đáng ghét, An Sênh không định nuốt cục tức này vào bụng.
Nhìn “Tiểu bạch thỏ” tức giận như vậy, nghe ý của cô ta, Đồng Tứ căn bản chưa ngủ cùng cô ta, cho nên cô ta chỉ là bình hoa bên người?
“Cưới cô?” An Sênh cười cười, “Anh ta ngay cả lên giường cũng không muốn cùng cô, cưới cô về nhà làm bình hoa sao? Cô đáng giá sao?”
“Tiểu bạch thỏ” cả người liền run lên, cầm cái đ ĩa trên bàn muốn ném về phía An Sênh.
Chẳng qua cô ta còn chưa kịp động thủ, ngoài cửa động nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào.
“Đừng đáng, đừng đánh!”
“Nhanh đi gọi bảo vệ, gọi bảo vệ!”
Hai giọng nữ sắc nhọn vang lên, nhưng rất nhanh đã bị một giọng nam trầm thấp đè x uống, “Gọi bảo vệ cái gì chứ?” giọng nói của người đàn ông tựa hồ vang lên trước cửa phòng bao, “Một người là khách quý, một người là ông chủ, tôi đi ngăn cản, cô nhanh đi gọi quản lý…”
An Sênh cùng “Tiểu bạch thỏ” phản ứng kịp, không để ý tới hai người còn đang gây gổ, đều nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Cửa phòng bao mở ra, cách đó không xa, hai người đang cuồn cuộn trên mặt đất, giống hai con sói đang tức giận, hé hàm răng sắc nhọn, mỗi một lần đều nhắm đến chỗ trí mạng của đối phương mà cắn.
“Mẹ nó!” Đồng Tứ bị Phí Hiên cưỡi trên người, bị đánh một quyền lên mặt, xì một tiếng khinh miệt với Phí Hiên, “Tôi nhìn anh có thể…A!”
Đồng Tứ mới nói một nửa, liền bị Phí Hiên nện một đấm ở mắt, nhất thời liền kêu r3n một tiếng—
Hai người bên cạnh một nam một nữ muốn kéo hai người ra, nhưng ai cũng không xen tay vào được. An Sênh cùng “Tiểu bạch thỏ” muốn tiến lên, lại bị nhân viên phục vụ chạy tới ngăn lại.
Đặc biệt, đồng nghiệp trước kia của An Sênh giữ rất chặt, “Cô đừng tiến lên, hai người đó đánh điên rồi, sẽ làm cô bị thương đó. Đã gọi bảo vệ, họ sẽ tới ngay.”
An Sênh nhìn qua, quả nhiên Phí Hiên như bị điên, từng đấm từng đấm nện lên mặt Đồng Tứ, người đàn ông bên cạnh muốn kéo ra, liền bị nắm đấm của anh đánh trúng, bụm mặt đau khổ.
An Sênh không nhìn thấy được vẻ mặt của Phí Hiên, nhưng cơ hồ cô có thể tưởng tượng được bộ dạng của anh. Bởi vì đêm đó ở trên thuyền, Phí Hiên cũng như vậy, hung hãn ngoan cường, đem tên Thanh thiếu đánh đến cha mẹ nhận không ra.
“Phi!” khoé miệng Đồng Tứ đều là máu, bị Phí Hiên cưỡi trên người, tay không dễ dùng sức, trực tiếp cong eo lưng, lấy một góc độ, đầu gối đánh lên lưng Phí Hiên, làm Phí Hiên bổ nhào về phía trước, sau đó Đồng Tứ nhân cơ hội nắm cổ áo anh, dùng chân đạp một cái vung tay, quăng Phí Hiên dưới đất.
Phí Hiên phản ứng rất nhanh, lúc bị quăng ra, liền đạp một cước vào eo Đồng Tứ, nháy mắt cả người Đồng Tứ liền cứng đờ, cả mặt đỏ bừng, một tiếng cũng không phát ra.
Phí Hiên còn muốn tiến lên, lại bị người đàn ông phía sau ôm chặt, anh liền đạp một cái. Đồng Tứ bị đạp một cước như vậy, nhìn phản ứng của anh, người không phế, thận cũng hư.
Mọi người rốt cuộc thừa dịp hai người tách ra trong ngắn ngủi, “Tiểu bạch thỏ” vừa rồi còn trốn sau lưng An Sênh, đứng sát cửa.
Lúc này Phí Hiên cùng Đồng Tứ bị kéo ra, cô ta thê lương thét chói tai, chạy về phía Đồng Tứ.
“Tiểu Tứ gia!” “Tiểu bạch thỏ” bổ nhào vào người Đồng Tứ, luống cuống tay chân không biết đỡ anh dậy như thế nào, “Tiểu Tứ gia, anh không có chuyện gì chứ!”
Khoé miệng An Sênh run rẩy, né tránh móng vuốt của cô ta, vỗ vỗ tay cô ta nói, “Không có việc gì, để tôi nhìn xem.”
Sau đó lập tức đi về phía Phí Hiên.
Phí Hiên vẫn âm ngoan nhìn chằm chằm Đồng Tứ, khuôn mặt anh vốn lạnh lẽo, lúc này mi tâm anh nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, cả người lệ khí lan tràn, hận không thể ghết chết Đồng Tứ.
“Mày dám nói một chữ, tao cam đoan…” sau vài chữ là khẩu hình, An Sênh nhìn không hiểu, lại gần đã thấy Phí Hiên ngậm miệng. Đồng Tứ so với Phí Hiên thảm hơn, Phí Hiên chỉ có mũi cùng khoé mắt bị xanh, còn hốc mắt Đồng Tứ đều bầm đen một mảnh.
Đồng Tứ nằm trên đất trong chốc lát, được “Tiểu bạch thỏ” đỡ dậy, chậm rãi đứng lên, môi mím thật chặt, ánh mắt cũng thực doạ người, quay đầu nhìn An Sênh một chút, cắn răng đứng dậy, đi về phía phòng bao.
Mãi cho đến khi không còn bóng dáng Đồng Tứ, Phí Hiên mới đem ánh mắt dừng trên người An Sênh, gương mặt lạnh còn chưa kịp thu, nhìn An Sênh sửng sốt. Anh cúi đầu rồi ngẩng đầu, cả người giống như bị ném vào lò luyện người tuyết, nhanh chóng hoá thành một bãi nước, “tạt” về phía An Sênh.
– Hết chương 33.3-