Editor: Endy
Đã lâu rồi An Sênh không gặp Đồng Tứ “hàng thật giá thật”. Lúc nhìn thấy anh ở cổng tiểu khu, cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Đồng Tứ mang kính đen che nửa khuôn mặt, chặn đường An Sênh, nói “Tôi nghe nói cô đã chuyển nhà.” Anh vừa nói, vừa lấy ra một hộp quà đưa cho cô, “Quà mừng tân gia. Có thể mời tôi lên uống chén trà được không?”
An Sênh dừng một lát. Cô không nghĩ Đồng Tứ đến đây chỉ đơn giản là “mừng tân gia”. Nhưng cô vẫn tiếp nhận, cười nhạt nói với anh, “Được thôi. Nhưng nhà tôi cũng không có gì tốt, chỉ sợ Tiểu Tứ gia ghét bỏ.”
Đồng Tứ nâng mắt kính, gật đầu cười, đi theo sau An Sênh. Hai người đi vào thang máy.
“Dạo này cô có ổn không?” đứng trong thang máy, Đồng Tứ hỏi An Sênh.
Cô suy nghĩ một chút, trừ chuyện của Phí Hiên, mọi việc xem như vô cùng thuận lợi, gật gật đầu, “Rất tốt. Tiểu Tứ gia thì sao?”
Đồng Tứ li3m li3m môi, “Không tốt lắm. Lát nữa tôi sẽ nói với cô sau.”
Đến trước cửa nhà, An Sênh đang chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa phía sau mở ra. Tần Thư Dư cầm một cái hộp nhựa đi tới, đưa cho cô, “Hôm nay tôi làm một ít hoành thánh. Tôi và Ngải Ngải đã ăn rồi. Tôi làm hơi nhiều, tủ lạnh trong nhà lại vừa bị hỏng. Buổi tối cô có thể nấu để ăn…”
Tần Thư Dư nói, ánh mắt đảo qua Đồng Tứ đứng bên cạnh An Sênh, lời nói thoáng dừng lại. Dùng giọng điệu thân mật hỏi cô, “Cô có bạn tới chơi sao? Vậy có thể không đủ rồi. Nếu không tôi làm thêm một ít nữa.”
Đồng Tứ xuyên qua lớp kính đen nhìn người đàn ông trước mặt. Nghe được ngữ khí của anh liền có chút kinh ngạc, nhíu mày, quay đầu nhìn về phía An Sênh.
An Sênh nhìn Tần Thư Dư. Thần sắc của anh thản nhiên, nét mặt vẫn chính khí. Giống như việc đưa đồ ăn cho cô là chuyện đương nhiên, khiến cho người khác muốn tìm điểm mập mờ để cự tuyệt cũng không có. Nhưng việc này lại cho thấy anh đang có ý với cô.
Ngừng một lát, An Sênh mới nhận cái hộp, mỉm cười nói, “Cám ơn bác sĩ Tần, bạn tôi chỉ tới chơi một lát, không ở lại đây.”
“Nhân bánh là gì vậy?” An Sênh mở nắp hộp ra nhìn, mười mấy cái bánh hoành thánh sắp ngay ngắn chỉnh tề.
“Tôi làm ba loại nhân bánh, nhưng không phải nhân bánh lần trước.” Tần Thư Dư nói, “Đừng bỏ qua đêm, nếu không ngày mai ăn sẽ không ngon.”
An Sênh gật đầu, lại nói, “Cám ơn bác sĩ Tần. Anh có muốn vào ngồi một lát không?”
Tần Thư Dư rất biết tiến biết lùi, lắc đầu nói, “Không được rồi. Tôi phải về trông Ngải Ngải, phải kể chuyện cổ tích cho con bé.”
An Sênh gật đầu, tự đáy lòng tán dương, “Anh thật là một người ba tốt.”
Tần Thư Dư đẩy mắt kính, khoé miệng nhếch lên rất nhẹ. Nhưng bởi vì khuôn mặt nghiêm túc của anh, độ cong này có vẻ đặc biệt “ý xuân dào dạt”.
Tần Thư Dư trở về nhà, An Sênh một tay cầm chiếc hộp, một tay nhấn mật mã cửa. Nhưng cửa đột nhiên từ bên trong mở ra.
An Sênh và Đồng Tứ đứng ở cửa đều đồng thời sửng sốt. Nguyên Khúc chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở hạ , lồ ng ngực để trần, tóc dài ướt sũng xoã trên đầu vai, khăn mặt đang phủ trên đầu.
“Sao tôi gọi cho cô không được?”
Nguyên Khúc nói với An Sênh, nhìn về phía Đồng Tứ đứng bên cạnh, nháy mắt liền hoảng sợ. Trên mặt viết rõ “Sao anh ta lại đến đây?”
An Sênh nhìn “con gà trụi lông” Nguyên Khúc, tâm cảm thấy mệt mỏi nói, “Tôi nhận được tin của anh. Không phải anh nói tối mai mới trở về hay sao?”
Nguyên Khúc còn đang khiếp sợ nhìn Đồng Tứ, nhỏ giọng nói, “Tôi lười ngồi máy bay nên trực tiếp…”
An Sênh ho một tiếng, cắt đứt lời Nguyên Khúc, cúi người lấy cho Đồng Tứ một đôi dép lê. Sau đó mới quay sang nói với Nguyên Khúc, “Còn đứng đó làm cái gì? Mau đi thay quần áo đi.”
Nguyên Khúc nhanh chóng bước đi vui vẻ, chạy về phía phòng ngủ. Chạy nửa đường, khăn tắm thiếu chút nữa đã rơi, may mắn là kịp thời kéo lại.
Tron mắt An Sênh, Nguyên Khúc giống như một cô gái. Hơn nữa, anh ta cũng không phải là con người. Nên cô đối với sinh vật “không phải người” này hoàn toàn miễn dịch. Dù cho anh ta có truồng chạy trước mặt, cô cũng chỉ xem như nhìn thấy một con gà nhỏ chạy mà thôi.
Nhưng trong mắt Đồng Tứ không giống vậy. Một cô gái độc thân, trong nhà lại xuất hiện một người đàn ông loã người, tuỳ ý đi lại. Cho dù tóc dài như phụ nữ, nhưng vẫn có vấn đề!
Lại liên tưởng tới bác sĩ Tần vừa gặp trước cửa, Đồng Tứ hoàn toàn chấn động. Ánh mắt sau lớp kính đen phải thay đổi cái nhìn về An Sênh. Sau khi vào nhà, anh lấy mắt kính xuống.
“Người này là…” Đồng Tứ nhìn về hướng phòng ngủ, hạ giọng cảm thán nói, “Cô lén dấu Phí Hiên nuôi Tiểu Bạch Kiểm?” lén nuôi một người, còn thông đồng với một người khác. Trách không được Phí Hiên nổi điên.
An Sênh cũng nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, khoé miệng ý cười thản nhiên, không có giải thích. Cô nhìn khoé mắt xanh tím của anh, mím môi hỏi, “Ba anh lại động tay động chân vào kết quả giám định DNA?”
Đồng Tứ nghẹn một chút, lập tức ỉu xìu ngồi trên sofa, thở một hơi thật dài, nói thẳng, “Ngược lại là không có, nhưng ông ấy lại rất tức giận, tôi chỉ có thể chịu trận.”
Sau khi nói xong, nhìn An Sênh, ánh mắt mang theo khẩn cầu, “Lần này tôi tới là có chuyện muốn thỉnh cầu cô.”
Đồng Tứ nói, “Trừ cô ra, không ai có thể giúp tôi. Nếu không, không cần đến kết quả giám định, ông ấy nhất định sẽ đánh tôi từ người sống sờ sờ thành cá chết mất.”
Không biết có phải do cô quá mẫn cảm hay không, An Sênh cảm thấy chuyện Đồng Tứ sắp nói có liên quan đến cẩu tử Phí Hiên.
Quả nhiên, vẻ mặt Đồng Tứ đau khổ, nói thẳng “Mấy hạng mục trong tay tôi đều bị Phí Hiên cướp mất. Hạng mục duyên hải bị anh ta đâm sau lưng, còn cho người gây áp lực bên chính phủ không phê duyệt dự án.”
Đồng Tứ uỷ khuất muốn chết, “Anh ta không phải nói tôi và cô có một chân với nhau sao? Còn nói tôi mua căn hộ cho cô, giúp cô trả nợ, mở tiệm bánh cho cô, còn đem cô giấu đi, là cắm sừng anh ta…”
Vẻ mặt Đồng Tứ khó xử nói với An Sênh, “Trời biết, đất biết, cô biết, tôi biết, giữa hai chúng ta, so với tuyết mấy hôm nay còn muốn trắng hơn. Phí Hiên rốt cuộc là phát điên cái gì chứ?”
“Ba tôi sau khi nghe chuyện này, cũng cho rằng tôi cướp đoạt người yêu của người khác, dùng roi da để đánh tôi.” Đồng Tứ chỉ sau lưng mình, “Lưng tôi đã nở hoa bốn mùa rồi đây này.”
Nguyên Khúc mở cửa phòng ngủ đi ra, nghe vậy liền chấn động. An Sênh nhìn thoáng qua, quay lại nhìn Đồng Tứ cũng có chút chột dạ.
Đồng Tứ cũng không ngại mất mặt trước An Sênh, trực tiếp cầu xin, “Hiện tại Phí Hiên đang gây khó dễ cho hạng mục của tôi. Không những không quan tâm đến lợi nhuận, dù có mất tiền anh ta cũng nhất định phải cướp hạng mục đó. Ba tôi nói nếu hạng mục lần này cũng bị mất, ông ấy sẽ chọn người thừa kế khác.”
“Cô cứu tôi với, An Sênh.” Đồng Tứ nói, “Phí Hiên có nói qua, vài hôm nữa sẽ có tiệc rượu, chỉ cần tôi mời được cô đến đó, anh ta sẽ bỏ qua cho tôi.”
“Tôi không biết rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì.” Vẻ mặt anh mang theo xin lỗi, “Tôi vốn cũng không đồng ý, nhưng Phí Hiên rõ ràng là kẻ điên, cô cũng biết rồi đó. Không biết anh ta lấy ở đâu những tư liệu mật về Đồng Thị, tôi…”
Đồng Tứ “Ai” một tiếng, “Tiệc rượu là ba anh ta và ba tôi đồng lòng tổ chức, vì để tạo cơ hội cho tôi và Phí Hiên làm hoà. Nhưng anh ta lại nói không đi, anh ta doạ sẽ đưa tư liệu lên báo Tiểu Nghiễm, bán đầy đường.”
“Tôi thật sự là không có biện pháp.” Đồng Tứ nói, “An Sênh, cô hãy rủ lòng thương. Xem như lúc trước tôi cũng từng giúp cô, nể tình đến tiệc rượu có được không? Tôi cam đoan sẽ không để cô chịu bất kỳ nguy hiểm gì.”
Đồng Tứ nói hết sức thành khẩn. Tìm đến An Sênh là biện pháp tốt nhất. Anh có thể giải quyết việc này bằng cách khác, nhưng như vậy chắc chắn sẽ phải vạch mặt đối phương. Đồng Tứ không phải là thật sự sợ Phí Hiên. Nếu thật sự cạnh tranh, Đồng Thị sẽ không kém Phí Thị nhiều.
Điểm không ổn nhất chính là hiện tại Phí Hiên hệt như chó điên vậy. Dù rằng các hoạt động của Đồng Thị bây giờ không phải là đen, nhưng quá khứ thì không thể phủ nhận.
Bọn họ đều là người kinh doanh, đều buôn bán vì kiếm tiền. Nếu vì vậy mà vạch mặt nhau, loại chó điên như Phí Hiên dám cắn người thật sự là rất khó trị.
Cho nên hai bậc trưởng bối của hai nhà mới tổ chức buổi tiệc rượu, mời mọi người trong giới để có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa Phí Hiên và Đồng Tứ. Cũng là nói cho người khác biết, có tiền thì mọi người cùng kiếm, không cạnh tranh ác ý, miễn cái trò “ngư ông đắc lợi”, lợi dụng chỗ sơ hở mà kiếm lợi.
Đồng Tứ đương nhiên hài lòng với chuyện này, chỉ là tên hỗn đản Phí Hiên kia nhất quyết bắt anh phải mời cho bằng được An Sênh. Nếu không sẽ không tham gia bữa tiệc, còn phát tán tin tức trên báo Tiểu Nghiễm.
Đồng Tứ xuất thân ở Đồng gia. Lúc anh đôi mươi, khi đó trong nhà chưa hoàn toàn rửa trắng, đã nhìn qua các loại thủ đoạn. Nhưng giở trò giống như Phí Hiên, vì bức một cô gái ở bên cạnh mà như chó điên, gặp người là cắn loạn xạ.
Hôm nay Đồng Tứ tới đây với ý định đem ngựa chết chữa thành ngựa sống. Nếu An Sênh thật sự không cho mặt mũi, Đồng Tứ cũng thật không có cách nào ép buộc cô. Nếu anh dám động vào An Sênh, không biết Phí Hiên sẽ lại điên lên như thế nào.
Cẩn thận ngẫm lại, Đồng Tứ và An Sênh không có giao tình gì. Anh đã từng giúp cô, nhưng bất quá cũng chỉ có một lần.
Huống hồ cẩn thận xem lại, vẫn là cô giúp anh. Nguyên Khúc đã nói qua với An Sênh, kết cục của Đồng Tứ rất thê thảm. Là cô động tay động chân mới xem như là sửa đổi số mệnh của anh.
Như vậy, An Sênh cũng được xem như ân nhân của Đồng Tứ. Mà bây giờ anh bị Phí Hiên chèn ép, chuyện này không phải do cô làm, mà chính là do Nguyên Khúc gây ra.
Lúc thấy Đồng Tứ, An Sênh đã ngửi được mùi bất thường. Anh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm cô. Quả nhiên là do Phí Hiên gây chuyện.
Mấy ngày nay, An Sênh vẫn trong tình trạng cảnh giác. Cô đoán được Phí Hiên sẽ còn gây chuyện, thậm chí sẽ trực tiếp bắt cô lại. Nếu anh thật sự làm như vậy, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nguyên Khúc đưa cho cô chiếc lọ có chứa thuốc tàng hình, An Sênh vẫn luôn mang bên người để đề phòng Phí Hiên “chó cùng rứt giậu”*. Tuy rằng cô vẫn không muốn tin Phí Hiên sẽ thật sự đi đến bước này.
*Chó cùng rứt giậu: tình thế bí quá phải làm liều.
Không nghĩ đến lúc này Phí Hiên lại làm ra chuyện như vậy, bức Đồng Tứ làm theo ý anh. An Sênh vẫn cảm thấy nhân vật phản diện như Đồng Tứ quá mức thê thảm rồi. Giúp Nguyên Khúc cõng nhiều tội danh như vậy.
– Hết chương 50.1-