Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 65-2



Ca ca của anh đến lớn như vậy, từ lúc nào mà có thể bị người khác khi dễ thảm đến như vậy? Là người đứng đầu Phí gia, lại vì câu nói của một cô gái mà ngay cả tính mạng cũng không màng tới. Phí Sư đã ở bên cạnh Phí Hiên rất nhiều năm, từ nhỏ anh đã có quan niệm Phí Hiên chính là trụ cột mà cả Phí gia trông cậy vào. Anh có thể không tức giận sao? Đối với Phí Hiên không dám, nhưng người ngoài sẽ không tha!

Không thể mở não ca ca rồi cắt đứt dây thần kinh cảm xúc được. Toàn bộ lưng anh đều bị bỏng, cả người bị quấn băng gạc trắng như xác ướp, lượn một vòng đến quỷ môn quan, sau khi tỉnh dậy, câu đầu tiên lại hỏi về An Sênh.

Phí Sư không rõ, tình yêu dĩ nhiên đẹp, nhưng thực sự có thể khiến người ta phát cuồng như vậy sao?

Phí Hiên gặng hỏi, Phí Sư không dám trả lời, nhưng cũng không có ý định lừa anh nên đã nói sự thật.

Sau đó Phí Hiên tức giận đến ngất đi.

Phí Sư biết lần này mình gặp đại nạn, không dám chậm trễ, nhanh chóng đi gọi bác sĩ, sau đó cúi đầu tự mình đi đến đồn cảnh sát.

An Sênh đang thu mình trong góc nhà giam. Đến giờ ăn, những người khác đang ăn, nhưng cô chọn nhịn đói.

Không phải cô không đói, cũng không phải cô ghét đồ ăn ở đây, mà vì có một chị bị hôi chân, mùa đông cũng không sợ bị lạnh cóng, thích cởi giày. Mùi thối kia cách xa mười dặm còn nghe thấy, lại thêm mùi đậu phụ thối, quả thực là “nhân gian tuyệt vị”.

An Sênh mặc dù không uống nước nhưng nửa đêm vẫn đi tiểu. Cô thật sự không thể nôn, nếu không cô nhất định sẽ nôn.

Dạ dày cũng hơi đau. Nói thật, hiện tại cô không nghĩ ra được món ngon nào, trừ mấy món “hắc ám” của Phí Hiên.

Viên cảnh sát gọi cô. Lúc nhìn thấy Phí Sư, An Sênh không hề ngạc nhiên chút nào. Phí Hiên bày ra việc này, sẽ không đến mức muốn một chuyện tình cuồng nhiệt trong tù, sẽ không thật sự đem cô giam trong đây, nên sẽ đưa cô ra ngoài.

“Chó săn” của anh tới đón cũng xem như hợp tình hợp lý.

An Sênh đi theo Phí Sư ra cửa, đến sảnh trước, viên cảnh sát vẫn rất công chính, hoá giải xung đột. Dù sao không biết Phí Sư đã nói gì, viên cảnh sát đã trả lại tiền nộp phạt và ngỏ ý muốn cô tha lỗi.

An Sênh suy nghĩ một chút rồi đưa ra một điều kiện.

“Trong phòng giam của tôi, có một chị gái tên là cái gì mà Lã Chi.” An Sênh nói, “Anh đi giặt tất cho cô ta, tôi sẽ tha lỗi cho anh.”

Cảnh sát và Phí Sư đồng thời sửng sốt, An Sênh xuỳ cười một tiếng, “Tôi có thể đi rồi chứ?”

“Có thể.”

An Sênh trực tiếp đẩy cửa rời đi, đứng ngoài đồn cảnh sát bắt taxi. Lúc Phí Sư đuổi tới, lái xe đã đến bên cạnh cô, mở cửa cho cô lên xe.

An Sênh trực tiếp coi anh như không khí. Vô luận Phí Hiên muốn giở trò gì, cô thật sự không có ý định tiếp tục bồi anh.

Đến Phí Hiên còn vô phương níu kéo An Sênh, huống chi là Phí Sư, lại càng không thể bắt cô lại. Nói chuyện thì cô làm như không nghe thấy.

An Sênh đi vào một trung tâm mua sắm, mua một bộ quần áo để thay. Sau đó tiến vào một khu suối nước nóng.

Chỉ cần có ba mươi tệ mà có thể tắm rửa và nghỉ ngơi. An Sênh tắm rửa thơm tho, chắc chắn không còn mùi hôi chân, mới mặc quần áo vào đi xông hơi.

Phí Sư theo vào, An Sênh xem anh như không khí. Anh có nói gì cô cũng không tin, đưa cái gì cô cũng không xem. Cô cũng không có ý định trốn. Tiệm bánh ngọt ở đây, cha mẹ cô cũng ở đây, cô sẽ không trốn nữa. Chỉ cần cô không phối hợp, trừ phi Phí Hiên giết cô, bằng không sẽ không thể ép cô đi vào khuôn khổ.

Hồi lâu sau, Phí Sư thực sự bất lực, đành phải trở lại bệnh viện trước. Đến bệnh viện, anh tình cờ gặp Phí Lam Lam đến thăm Phí Hiên, nhớ tới quan hệ của cô và An Sênh rất tốt, vội vàng cầu xin cô.

“Anh nói cái gì cô ấy cũng không tin. Em có thể đi cùng anh được không?”

Vốn Phí Lam Lam cũng định đi tìm An Sênh. Lần này Phí Hiên bị thương không nhẹ, nhìn ảnh chụp vết thương lúc chưa xử lý, thật sự bị doạ không ít.

Anh bây giờ vẫn còn hôn mê, toàn thân bất động, chỉ có thể ngủ thiếp đi. Nếu hết thuốc giảm đau, Phí Lam Lam không dám nghĩ đến sẽ đau thành cái dạng gì.

“Được rồi, cô ấy ở đâu?”

“Câu lạc bộ suối nước nóng Thuỷ Vận.” Phí Sư nói.

Phí Lam Lam nhanh chóng gửi một tin nhắn cho An Sênh, đại khái nói mọi việc đều là thật, bảo cô sẽ đến đón. Sau đó theo Phí Sư đến chỗ An Sênh.

An Sênh đang ăn trong nhà hàng ở suối nước nóng. Sau khi giằng co ở nhà giam, bây giờ cô mới có khẩu vị. Mới ăn được một nửa, thấy tin nhắn của Phí Lam Lam gửi đến, động tác nhai thức ăn dừng lại.

—— Ca ca của mình đang ở bệnh viện, bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ còn đang hôn mê. Phí Sư không nói dối cậu.

An Sênh nuốt thức ăn dở dang trong miệng, ngay cả mùi vị như thế nào cũng không biết, có chút máy móc cầm cốc nước lên uống một ít. Trái tim vốn đã yên tĩnh từ tối qua bỗng nhiên đập loạn xạ.

Phí Lam Lam không có khả năng nói dối cô, nhưng An Sênh nhìn tin nhắn này cũng không hoàn toàn tin tưởng. Phí Hiên quá giảo hoạt, Phí Lam Lam lại sợ anh như vậy, mượn di động của cô để gửi tin nhắn cũng là chuyện bình thường.

Lúc sau, cô ăn không biết mùi vị gì, một mực chờ Phí Lam Lam. Đến khi nhìn thấy Phí Lam Lam và Phí Sư vội vã từ bên ngoài đi tới, An Sênh mới hoàn toàn tin Phí Hiên đang bị thương.

Thật như lời Phí Sư nói lúc sáng sao? Bị bỏng rất nặng, hít khí độc làm tổn thương thực quản và phổi sao…

An Sênh đổ mồ hôi, sắc mặt vốn hồng nhuận, theo bóng dáng hai người đang chạy tới gần dần dần chuyển sang trắng bệch.

Giờ phút này, đầu óc rối loạn, cô thà rằng tất cả chỉ là cái bẫy của Phí Hiên, là anh đang lừa cô.

Nếu thực sự là một vụ nổ gas, Phí Hiên…

Phí Sư và Phí Lam Lam đi vào, An Sênh đã từ chỗ ngồi của mình đứng lên. Sau đó, Phí Sư dẫn đầu xuống lầu thanh toán hóa đơn. Còn Phí Lam Lam dìu An Sênh, nắm chặt tay cô xuống lầu.

Dọc đường đi, Phí Lam Lam nhẹ nhàng an ủi An Sênh. Phí Sư thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, lơ đãng nhìn thấy thần sắc của An Sênh, nhất thời sửng sốt.

Trên thực tế, anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc, không cảm giác được An Sênh thích ca ca đến nhường nào. Dù sao ca ca của anh cũng đã làm nhiều việc quá đáng, nhưng An Sênh luôn làm như không để tâm.

Cô vẫn có thể nói cười vui vẻ, trông nom cửa hàng bánh, còn có thể thông đồng với người khác, còn có thể tha thứ.

Theo quan điểm của Phí Sư, nếu thực sự thích, những việc đó là không thể tha thứ. Nếu thực sự quan tâm, làm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy?

Phí Sư chưa trải qua hai kiếp sống, không có tâm trạng giống An Sênh. Nên anh không hiểu có một số người trân trọng những gì họ có được đến mức nào, đến khi nó bị hỏng và mục nát. Chỉ cần đó là những điều tốt đẹp, họ sẽ không nỡ lòng nào buông bỏ.

Sự bao dung và dịu dàng trong chuyện này, người ngoài cuộc không bao giờ có thể thấu hiểu được. Chỉ có Phí Hiên mới biết An Sênh dung túng, cũng biết trên đời này, ước chừng chỉ có cô là người duy nhất chấp nhận anh, không phải cố gắng chấp nhận anh, không phải nhẫn nại chấp nhận anh, mà bởi vì yêu anh mới chấp nhận anh.

Phí Hiên không biết tại sao An Sênh lại có thể bao dung và ngoan cường như vậy. Anh không đồng ý buông tay, vì sự bao dung và cứng cỏi ấy của cô, anh chưa từng thấy qua.

Và Phí Sư không thể cảm nhận được điều này, nên anh vẫn luôn không hiểu.

Cho đến giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt An Sênh, Phí Sư như hiểu ra.

An Sênh không có vẻ sợ hãi, không lo lắng, không khóc, không run rẩy, thậm chí thần sắc tái nhợt khi anh mới bước vào suối nước nóng bây giờ cũng đã khôi phục lại.

Phí Lam Lam vẫn luôn an ủi cô, thậm chí thỉnh thoảng cô còn an ủi ngược lại. Bộ dáng thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm này, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn thêm sẽ phát hiện, cô không phải kiểu người sẽ gào thét hô hoán khi vui buồn, mà chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Ít nhất thì Phí Sư đã nhìn ra. Chỉ bằng cái liếc mắt đã có thể đủ chắc chắn, dù ca ca có biến thành bộ dạng như thế nào đi chăng nữa, cô gái này có lẽ sẽ không khóc nhóc để người ta biết cô đau buồn như thế nào.

Trên đời này, nam nhân và nữ nhân có cái gì khác biệt? Khi còn thiếu niên, cả hai đều ỷ vào cha mẹ. Tính cách mạnh mẽ và yếu đuối, có thể một phần do trời sinh, có lẽ một phần khác do tự trong bản thân người đó. Nhưng ảnh hướng lớn nhất là trong quá trình trưởng thành, thế giới bên ngoài tác động đến tư tưởng của cả nam nhân và nữ nhân.

Bạn là con trai, bạn phải mạnh mẽ.

Bạn là con gái, bạn không được thô lỗ.

Bạn là một người đàn ông, bạn phải xây dựng sự nghiệp và nuôi gia đình.

Bạn là phụ nữ, bạn phải hiền lương thục đức giúp chồng dạy con.

Nhưng những định nghĩa tính cách này không phải được mang ra từ cuộc sống, mà là do di truyền, ảnh hưởng của xã hội, rất bình thường.

Trên thế giới này, hai người kết hôn với nhau, chính là hỗ trợ nhau, bước đi trên con đường không xác định phía trước. Đàn ông không phải là mình đồng da sắt, bất khuất trước giông bão. Và phụ nữ cũng không nhất định là đậu phụ, vừa chạm liền nát.

Trên con đường hỗ trợ nhau, ai chẳng muốn lúc bản thân chẳng may ngã xuống, người bên cạnh có thể nâng họ đứng lên, cùng đợi vết thương được chữa lành. Chứ không phải là vứt bỏ họ lại để tìm chiếc ô tiếp theo.

Sự mạnh mẽ đó không phải thể hiện ở năng lực, không phải ở thể chất, không phải ở sự gan dạ và khôn ngoan, mà ở tấm lòng thấu hiểu và cảm thông.

Đều nói hai người yêu nhau, là tự cắt đôi bản thân để tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Tất nhiên đây là một cách. Nhưng ngoài ra, hai vòng tròn hoàn chỉnh có thể lăn cạnh nhau, cùng nhau trải qua va chạm, dù có xóc nảy cũng không tách rời, không phải sẽ tốt hơn sao?

Bây giờ Phí Sư mới hiểu lý do tại sao ca ca lại phát cuồng vì An Sênh đến như vậy. Một người sống mà không phụ thuộc vào anh, thậm chí còn thể xả thân vì anh, ai lại không muốn?

Loại tình cảm này, Phí Sư chỉ vô tình nhìn thoáng qua, nhưng đã cảm thấy thật sự hâm mộ.

Xe chạy như bay suốt đoạn đường, cuối cùng cũng đến bệnh viện. Lúc ba người đến phòng bệnh, vừa vặn gặp bác sĩ trưởng đi ra.

“Bệnh nhân vừa tỉnh, không nên k1ch thích quá mức. Từng người một vào, nhiều nhất là 15 phút, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”” Bác sĩ chỉ tay về phía Phí Sư nói, “Cậu là người nhà phải không? Theo tôi lấy bệnh án phổi, nhân tiện nói về phương án điều trị cụ thể.”

Phí Sư đi theo bác sĩ, Phí Lam Lam đứng đợi bên ngoài, còn An Sênh thay quần áo vô khuẩn, bước vào phòng ICU*.

*Phòng ICU: ICU là phòng chăm sóc tích cực với công nghệ kỹ thuật hiện đại nhằm cứu sống bệnh nhân có bệnh lý cực kỳ nặng ảnh hưởng tính mạng.

Phí Hiên nằm giữa đống máy móc thiết bị y tế. An Sênh vừa vào phòng, mắt nhìn lưng anh đầu tiên. Liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy một mảng băng gạc trắng xoá. Cảm xúc cô cố kìm nén trong nháy mắt như dời núi lấp biển, bao phủ cả người cô.

Phí Hiên làm hại rất nhiều người. Người này, đối với bản thân rất ngoan độc, giảo hoạt, bao nhiêu lần doạ người, nhưng thật ra chẳng có gì nguy hiểm cả. An Sênh cứ nghĩ bản thân cô gần như đã miễn dịch.

Ngoại trừ lần đầu tiên xuyên không vô tình kéo anh để chắn dao, đây vẫn là lần đầu tiên anh bị thương nặng như vậy. Lúc này, An Sênh mới nhận ra, không phải cô bị tê liệt và miễn dịch, chỉ là… cô không thể chịu đựng được.

Lưng Phí Hiên nhẹ nhàng phập phồng. Không biết có phải vì quá đau hay không, cô đứng một lúc trong căn phòng yên tĩnh này cũng có thể nghe thấy tiếng hừ nhẹ, gần như không nghe thấy.

An Sênh lặng lẽ đến gần Phí Hiên, đi vòng qua giường. Quả nhiên anh đã tỉnh, chẳng qua đôi mắt sắc bén vốn xinh đẹp đang híp lại, vô thần, không có tiêu cự.

Anh dường như vẫn chưa chú ý đến An Sênh, có lẽ biết có người đến, nhưng chỉ cho đó là y tá.

Mãi cho đến khi An Sênh đứng bên người, anh vẫn không liếc mắt nhìn một cái.

Cô đỡ đầu giường, chậm rãi ngồi xổm xuống, chiếm cứ tầm mắt anh. Lúc này, cuối cùng Phí Hiên mới dời tầm mắt nhìn cô.

Không có ánh mắt chằm chú, chỉ dừng một chút trên khuôn mặt gần trong gang tấc, sau đó anh há miệng thở d ốc, lời còn chưa nói ra, nước mắt đã theo khoé mi chảy dài.

An Sênh vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh không đi ra?”

Trên đường đi, Phí Lam Lam đã đem đầu đuôi câu chuyện nói hết với An Sênh, kể cả việc Phí Hiên không chịu rời khỏi hiện trường vụ cháy. Phí Lam Lam nói rất khéo léo, không cố ý nhưng đặc biệt cảm động, đem hành động ngốc không muốn sống của Phí Hiên nói thành sự hy sinh bi tráng.

An Sênh không dễ bị lừa như vậy, nhưng không thể phủ nhận, lúc ấy tâm rối như tơ vò, nghe xong những lời đó quả thực càng lo lắng hơn.

Phí Hiên cố hết sức chuyển tầm mắt nhìn An Sênh, ngón tay vừa động, nhưng toàn thân đều bị băng gạc trói buộc, có chút khó khăn sờ mặt cô.

Anh há miệng thở d ốc, nói một câu.

Bởi vì cổ họng và thực quản bị khí độc làm tổn thương, anh nói không ra âm thanh. Dù không có khí lực, nhưng từng lời đều rất nghiêm túc.

– — may mắn em không ở đó.

Anh không bao giờ muốn nhốt em lại nữa, bởi vì anh đã thử qua. Một khi có nguy hiểm, anh thậm chí ngay cả bảo vệ em cũng làm không được.

– Hết chương 65-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.