Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 17



Uể oải bước xuống cái bếp nhỏ bừa bộn của mình à phải nói đúng hơn là cả căn hộ bé nhỏ không có một điểm để người ta tin chủ nhân của nó là một cô gái mới lớn chứ không phải một anh chàng bê tha. Thiên Vy tin chắc An Thiên Nam mà biết cô sống cẩu thả thế này sẽ túm đầu cô về Tịch gia, thật ra cô cũng không muốn thế này đâu, nhưng cuộc sống bận rộn trước đây khiến cô có cái thói quen tệ hại này. Thở dài rớt một ly nước đầy rồi một hơi uống cạn, gom chiếc balô và áo khoác bị cô quẳng ở sôfa, Thiên Vy chuẩn bị đi học thì chợt nghe tiếng động ở căn hộ cách vách. Tuy tòa chung cư này khá an ninh và đầy đủ tiện nghi, nhưng cũng chỉ thuộc loại trung bình, dù sao ở đây đa phần là sinh viên thuê phòng, một số khác là giáo viên… Nên nó không được hoàn hảo cho lắm ví dụ như cách âm không được tốt lắm, chỉ cần nhà bên cạnh có tiếng động mạnh bên kia sẽ nghe được. Thế nhưng Thiên Vy lại vô cùng thích cái không hoàn hảo này! Hớn hở chạy ra ngoài, Thiên Vy vội vàng mang đôi giày thể thao vào, chạy vội sang nhà hàng xóm.

Cửa vẫn đóng, Thiên Vy bước lại gần nhón chân cố nhìn vào lỗ nhỏ trên cửa, để quan sát tình hình bên trong. Đúng lúc này, cửa bật mở, Thiên Vy giật mình theo quán tính ngã về phía trước. Khuôn mặt đập vào một bức tường thịt. Cô lúc này như xác chết, không dám cử động, quanh mũi còn ngửi được hương bạc hà trên bức tường thịt kia.

“Em có sao không?” Duật Thần cũng không tránh khỏi giật mình, đùa sao, mới sáng vừa mở cửa đã gặp chuyện này, cho dù là ai cũng sẽ như anh. Khi thấy người kia là cô nàng hàng xóm kiêm sư muội, anh mới lấy lại tinh thần hỏi.

“Em…em…không sao!” Thiên Vy vội vàng đứng ngay ngắn, thật muốn đào một cái lỗ để chui vào lúc này. 

“Em tìm anh có việc sao?” Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thiên Vy, nhịn cười hỏi.

“Em…em…chỉ là…mấy ngày nay không thấy anh. Khi nãy tự nhiên nghe có tiếng động ở hộ của anh em nghĩ có trộm nên định sang xem thử.” Đứng hình ba giây, trán đổ cả mồ hôi, Thiên Vy cuối cùng cũng tìm được lý do, tuy có chút hoang đường nhưng có còn hơn không!

“Mấy hôm nay anh đưa bạn đi chơi, mới về tối hôm qua.” Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng thấy cô nhóc kia ngại ngùng thế kia, Duật Thần cũng không hỏi tiếp.

“Bạn hả?” Thiên Vy kích động hỏi. Duật Thần đang mang giày bị doạ đứng hình, khó hiểu nhìn An Thiên Vy. Nhận thấy sự quá lố của mình, Thiên Vy cười gượng chữa cháy, nhưng cũng không quên dò hỏi:

“Ý em là…Anh không đi học mấy ngày đưa người bạn đó đi chơi…Chắc là bạn gái hả?”

“À không, chỉ là bạn thân thôi. Cậu ta không quen đường ở đây.” Mỉm cười, Duật Thần tiếp tục mang giày rồi khoá cửa.

“Cùng đến trường nhé!”

“Vâng.” Cười thật tươi, Thiên Vy nhanh chóng đồng ý, chỉ một câu của Duật Thần thành công “cứu sống” ai đó.

***

Một buổi sáng tuyệt vời, cô đã có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với anh, nhưng cũng không biết được thêm gì từ chàng sư huynh. Dù anh ấy thân thiện nhưng khá kín miệng về bản thân, nhưng điều đó cũng không làm Thiên Vy nản lòng. Tan học, tạm biệt Mạn Hân, Thiên Vy bước ra cổng trường thì thấy một nhóm người xôn xao. Tỏ tình? Hay đánh nhau? Haiz ta đây lớn tuổi rồi mấy thứ đó không hứng thú! Ngán ngẩm lách qua đám đông bỏ về. Đứng lúc này một giọng nam khá quen thuộc vang lên, trong đám đông kia:

“Thiên Vy.”Theo bản năng cô quay đầu nhìn người vừa gọi mình. Trong đám đông là một chiếc Bugatti Veyron đỏ đen, bên cạnh là người con trai từng khiến “An Thiên Vy” khốn đốn một thời_ Tưởng Thụ Nhân. Thiên Vy nhíu mày nhìn trân trân cậu ta, khi cậu ta đang bước về phía mình. Thụ Nhân cũng không bất ngờ về phản ứng bất động của Thiên Vy, thậm chí cậu còn có chút vui mừng vì ít nhất cô không bỏ đi. Đám người xung quanh bắt đầu xôn xao nhìn nhân vật chính bàn tán, các cô nàng nhìn Thiên Vy với ánh mắt hâm mộ cả ghen tỵ.

“Woa, anh ấy thật đẹp nha!”

“Đây là học sinh mới chuyển đến trường mình mà. Họ thật xứng đôi.”

“Nhìn là biết con nhà giàu rồi!”

Quay lại với nữ phụ, Thiên Vy bây giờ cảm thấy cảnh này cứ như là công chúa đang chờ bạch mã hoàng tử đến vậy! Rùng mình ném ý tưởng điên rồ kia sang một bên, cô chỉ muốn làm công chúa khi hoàng tử là ai kia thôi! Tưởng Thụ Nhân không biết suy nghĩ lúc này của Thiên Vy, sau hôm ở quán bar cậu đã nghĩ kỹ lời Cố Khang Kiện, cậu thấy bạn thân mình nói rất đúng, tất cả mọi chuyện đều do cậu, bây giờ đã thông suốt, cậu muốn làm lại từ đầu:

“Sao em lại chuyển trường?”

“Tôi thích, thế thì sao? Có liên quan đến Tưởng thiếu gia à?” Thiên Vy bình tĩnh đáp, cô nhìn ra được vẻ mặt cậu ta có chút mệt mỏi, cả thân thể cũng đã gầy đi. Thiên Vy tin nếu “An Thiên Vy” trước đây mà thấy anh chàng trúc mã mình từng điên cuồng chạy theo tiều tụy thế này chắc sẽ đau lòng không thôi. Nhưng đó là “An Thiên Vy” trước kia, còn An Thiên Vy bây giờ thì khác chỉ cần cô không bệnh tật ốm yếu gì là được, còn ai sống chết ra sao không liên quan đến cô.

“Không phải trước đây em nhất quyết đòi học cùng anh ở đó sao?” Cách cô một khoảng không quá gần cũng không quá xa, cậu chăm chú nhìn cô hỏi. Vừa đến trường liền tìm cô, không ngờ lại nghe tin cô đã chuyển trường, cậu liền gọi cho chị gái mới biết cô chuyển trường hơn nữa còn dọn ra ở riêng. 

“Đó là trước đây. Bây giờ đã khác rồi, tôi không muốn vì một người không thích mình mà bỏ cả đam mê, như thế thật không đáng, đúng không Tưởng thiếu gia?” Thiên Vy nhếch môi châm chọc Tưởng Thụ Nhân, để xem tên này nhịn tức được đến khi nào.

“Là anh sai, em bỏ qua lần này được không? Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.” Thụ Nhân biết cô đang nói khích mình cậu nhẹ giọng dỗ dành, tiến vài bước, muốn kéo Thiên Vy đi.

“Tất nhiên đó là lỗi của anh rồi, nhưng mà vậy thì sao? Sao tôi phải nói chuyện với anh? Không phải trước đây anh rất ghét tôi sao?” Thiên Vy tránh bàn tay của cậu, không khách khí nói. Không hiểu sao mấy ngày nay cô lại “may mắn” đến mức hết gặp nam chính này lại đến nam chính khác!

“Anh đã nói rõ với Lý Minh Ngọc rồi, sau này cũng không gặp cô ta nữa. Lúc trước là anh hiểu lầm em, anh xin lỗi!” Thụ Nhân cũng không ép cô, cậu chân thành xin lỗi mong cô sẽ tha thứ. Mấy ngày nay cậu luôn tránh Lý Minh Ngọc, mặc cô ta có đến nhà tìm cậu, cậu cũng không ra gặp.”Tự nhiên tôi cảm thấy mình thật vĩ đại lắm mới giữ được bình tĩnh không lao vào đánh anh!” Thiên Vy hít sâu đưa tay vuốt mặt, cô tin mình đã gặp phải sư phụ thật rồi! Tưởng Thụ Nhân này còn cứng đầu hơn cả cô!!! Mọi người xung quanh cũng phần nào đoán ra hai người đang giận nhau nguyên nhân do cô gái tên Lý Minh Ngọc kia, họ lại bắt đầu bàn tán, xem cô gái có tha thứ cho chàng trai hay không. Tưởng Thụ Nhân ngẩn ra, cậu nhận ra cô đang nổi giận.Thiên Vy ngừng một chút để bình ổn cơn lửa rồi nói tiếp:

“Tưởng thiếu gia sao anh không chịu hiểu vậy? Trước đây anh mong tôi biến đi để không làm phiền anh và Lý Minh Ngọc tình cảm, bây giờ tôi đã làm theo mong ước của anh, anh lại cứ bám lấy tôi không buông. Rốt cuộc anh muốn gì đây?”

“Anh muốn xin lỗi em. Muốn em đừng giận nữa, cùng anh về trường, dọn về Tịch gia dù sao em cũng chỉ mới 19tuổi, em sao có thể tự lập được.” Cậu điềm tĩnh nói, đối với cậu Thiên Vy chỉ là cô tiểu thư quen được yêu thương, cậu sợ rằng cô sẽ không chịu được khi không có ai quan tâm chăm sóc.

“Đừng nói như anh quan tâm tôi vậy…” Thiên Vy trừng mắt nhìn Tưởng Thụ Nhân, hai tay nắm chặt lại, cô chỉ mới chuyển đến đây vài ngày, cô không muốn gây chuyện ở trường mới. Hơn nữa cô còn chuyện quan trọng cô không thể gây ấn tượng xấu nha!

“Anh đang quan tâm em! Có thể em sẽ sống tốt, nhưng không phải bây giờ, em chỉ mới lớn rất dễ bị người khác lừa. Anh biết em giận anh, không muốn gặp anh, nhưng cũng đừng vì không muốn gặp anh mà phải chuyển cả trường, dọn ra ngoài như thế này!” Thụ Nhân cũng bắt đầu nhóm lửa giận, hơi lớn tiếng cắt lời Thiên Vy, cậu ghét cái tính bướng bỉnh của cô. Trên đường đến đây cậu luôn tự nhủ phải bình tĩnh, cậu biết cô đã thay đổi. Nhưng thay đổi của cô quá lớn so với tưởng tượng của cậu.

Thiên Vy vô cớ bị người khác quát có chút bàn hoàng, sau đó liền giận đến sôi máu. Thằng nhóc này điên à? Dám lớn tiếng dạy đời bà sao??? Đám người xung quanh im bật, ngoan ngoãn đứng xem,họ không ngờ lại phát sinh chuyện này. Xem ra hai người kia sắp cãi nhau rồi! Không chịu thua kém Thiên Vy gần như hét vào mặt Thụ Nhân:

“Quan tâm? Anh biết quan tâm tôi sao? Vậy tại sao lúc tôi cần sự quan tâm chết tiệt đó của anh, anh lại không cho tôi? Anh có tư cách gì ở đây lớn tiếng mắng tôi?”

“Anh là thật lòng quan tâm em. Anh nói rồi trước đây là hiểu lầm, anh xin lỗi, bây giờ em muốn thế nào mới tha lỗi cho anh?” Nghe Thiên Vy nhắc đến chuyện trước khi, trong lòng cậu chợt nhói, lại nhớ đến những chuyện đã qua, nhưng nó cũng không khiến cậu bình tĩnh hơn mà lại càng thêm giận, không phải giận cô mà giận chính bản thân mình quá ngu ngốc!

“Thật lòng cái quái gì? Xin lỗi thì kệ anh chứ mắc gì đến tôi? Muốn tôi tha thứ à? Nằm mơ đi!” Thiên Vy tức đến giậm chân. Cái tên này là muốn cô tức chết mà!!! Được thôi đã thế thì bà đây không nương tay nữa! Bình ổn lại hơi thở, Thiên Vy lại bắt đầu “tung chiêu” kể chuyện xưa cho mọi người nghe:

“Nhớ ngày mưa to tôi đến tìm anh không? Anh đã nói gì với tôi? Anh không thèm nghe tôi nói một câu đã tin lời Lý Minh Ngọc. Anh nói tôi ích kỷ, tính toán với chị ta, anh nói anh ghét loại con gái như tôi, bảo tôi tránh xa anh và chị ta. Lúc đó anh có nghĩ đến tôi cảm thấy thế nào không? Anh có từng quan tâm hỏi xem tôi vì sao loại thành như thế không? Anh cũng như ba tôi, như tên hôn phu của tôi, yêu sự thánh thiện của chị ta đến mù quáng không cần biết đúng sai, bỏ mặc tôi không quan tâm. Đến bây giờ khi rõ ràng mọi chuyện thì lại đến đây tỏ vẻ. Hỏi tôi muốn thế nào à? Tôi muốn anh cả đời này sống không yên ổn luôn áy náy về những anh làm với tôi!”

“An Thiên Vy em đừng cố chấp thế nữa!” Tưởng Thụ Nhân vò tóc, đau đớn nhìn Thiên Vy, cậu thấy được trong đôi mắt nâu khói của cô chứa đầy thù hận. Không biết phải nói gì, cậu nhanh chóng bắt tay cô kéo về phía xe mình:

“Đi. Chúng ta hôm nay nói rõ mọi chuyện.”

“Buông ra. Tôi không đi…” Thiên Vy la hét vùng vẩy muốn kéo tay mình ra. Trong lòng tự nhiên vô cùng sợ hãi, cô nhớ đến trong tiểu thuyết tác giả có nói đôi chút về tính cách của Tưởng Thụ Nhân, tuy bề ngoài cậu ta lịch sự nhã nhặn thế kia, nhưng một khi nổi giận thì lại rất đáng sợ. Nhớ đến đoạn cậu ta tàn nhẫn hành hạ nữ phụ khi cô hại Lý Minh Ngọc, Thiên Vy càng liều mạng giãy giụa. Dù có chút mất mặt khi phản ứng thế này, nhưng Thiên Vy cảm thấy so với mất mạng còn tốt hơn nhiều. Đám sinh viên kia cũng bị Tưởng Thụ Nhân dọa sợ, không dám giúp đỡ cô gái kia, họ cảm thấy chỉ cần ai dám xen vào sẽ bị cậu ta “ăn tươi”. 

“Này, cậu làm gì thế?” Đúng lúc này, Duật Thần xuất hiện kéo Thiên Vy, cầm chặt cổ tay Thụ Nhân để cậu không lôi người đi. Thật ra anh cũng không muốn xen vào nhưng khi thấy rõ nhân vật chính lại là cô hàng xóm của mình, hơn nữa cô còn la hét phản đối thế kia, bất đắc dĩ anh liền ra tay. Còn Thiên Vy nhìn thấy anh cứu mình, cô vui đến sắp khóc rồi, nếu lúc đầu cô biết Tưởng Thụ Nhân sẽ nổi giận, có cho tiền cô cũng không chọc cậu ta.

“Không liên quan đến anh. Tránh ra!” Thụ Nhân nhìn người cản đường mình gằn giọng.

“Tưởng Thụ Nhân anh buông ta ra nếu không tôi sẽ nói anh Thiên Nam anh bắt nạt tôi.” Ai đó không nghĩa khí vội vàng nói. Dù sao cũng đã mất mặt rồi có thêm một chút cũng không sao. Tưởng Thụ Nhân nhìn Thiên Vy bị doạ sợ đến sắp phát khóc bắt đầu bình tĩnh lại, cậu không nghĩ sẽ đến mức này, buông cô ra, để họ đi. Duật Thần nhìn cô nàng khi nãy còn xù lông mắng người bây giờ lại biến thành bộ dạng đáng thương này có chút đau lòng, đưa cô ra khỏi đám đông. Những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, thật may khi có người giúp cô gái kia, cũng bắt đầu giải tán.

Ra khỏi trường một đoạn, Thiên Vy dừng bước không đi tiếp. Duật Thần cũng dừng lại cạnh bên cạnh, cúi đầu nhìn cô nhưng không nói gì. Một lúc sau, Thiên Vy cuối cùng cũng mở miệng:

“Cảm ơn anh.”

“Gì mà phải cảm ơn. Sau này đừng chọc người khác nổi giận nữa nhé. Khi giận người ta thường không kiểm soát được hành động của mình.” Duật Thần bật cười xoa đầu cô, nhắc nhở, sau đó không đợi cô trả lời nắm tay cô tiếp tục bước về khu chung cư. Thiên Vy nhìn tấm lưng đang che khuất ánh nắng cho mình đến ngẩn người vô thức bước theo anh, cảm nhận hơi ấm từ tay anh, khẽ mỉm cười, cô phát hiện mình ngày càng thích anh mất rồi.

Ở phía sau, Thụ Nhân ngồi trong xe bất động, nhìn theo Thiên Vy và Duật Thần, lẩm bẩm:

“Anh sẽ không bỏ cuộc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.