Đã gọi là Trung Tâm Mua Sắm thường thì diện tích bên trong cũng không phải là nhỏ nhưng thật xui xẻo làm sao khi nơi mà hai người Ngụy Quân và Thẩm Dao chọn để lấy vật tư lại là các kệ hàng thực phẩm.
Cách bày trí hàng hóa ở khu vực này tuy không quá phức tạp nhưng cũng chẳng khác gì mê cung là mấy.
Do một phần ở phía nam của tầng hai đều dành cho hàng hóa thực phẩm nên hầu hết, cách xung quanh bọn người Thẩm Dao 50m đâu đâu cũng nhìn thấy các kệ hàng vừa dài vừa cao, liên tiếp nối đuôi nhau tạo thành một mê cung không lối thoát.
Đã vậy còn che khuất tầm nhìn của bọn họ.
Tuy rằng tang thi cấp 1 chưa lấy lại được các giác quan nên chúng cũng chưa thể ngửi thấy nghe thấy hay nhìn thấy nhưng bù lại, tri giác mà chúng sở hữu lại vô cùng nhạy cảm.
Hiện tại, hai người Thẩm Dao nếu muốn thoát khỏi đây chỉ có hai con đường duy nhất.
Một là lối đi chính, cầu thang đi bộ dẫn xuống tầng trệt.
Còn lại chính là lối thoát hiểm nằm bên cạnh cửa ra vào nhà kho, nơi có hai tang thi đang ẩn nấp.
Được biết, thông thường lối thoát hiểm ở các TTMS* thường dẫn xuống tầng hầm nơi có bãi đậu xe bên dưới tòa nhà.
Nếu như hai người Thẩm Dao chọn lối thoát hiểm để đi thì nhất định phải băng qua tầng hầm bãi đậu xe để thông ra bên ngoài.
Tuy nhiên ai cũng biết khu vực tầng hầm chính là nơi lí tưởng nhất dùng để ẩn nấp của tang thi.
Lợi dụng không gian ẩm thấp lại không hề có ánh sáng càng thuận tiện cho việc ẩn nấp và mai phục của bọn chúng.
Nếu như hai người Thẩm Dao quyết định chọn lối đi đó thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Vậy nên chỉ còn duy nhất một lối thoát đó chính là cầu thang bộ dẫn xuống tầng trệt, nơi có bọn người Lão Tam bên dưới.
Nhưng nếu muốn tiếp cận khu vực cầu thang thì bắt buộc bọn họ đi qua chỗ cánh cửa nhà kho, tính sao thì cuối cùng vẫn phải một lần trạm trán với hai con tang thi đó.
Đậu: tang thi gì khôn vl ra:v
Ngụy Quân biết, nếu như xảy ra trận chiến giáp lá cà giữa bọn họ thì chỉ có một tình huống duy nhất có thể diễn ra, đó chính là hai chọi một.
Y và hai con tang thi kia sẽ đối đầu, Thẩm Dao nhất định phải chạy trốn an toàn ra khỏi đây.
Như đã tính trước, Ngụy Quân quyết định đen hai balo chứa đầy thực phẩm của mình treo hết lên người Thẩm Dao.
Đột nhiên bị y quăng hết đống đồ lên trên người, Thẩm Dao nặng đến nổi suýt chút tắt thở.
Hắn buồn bực hỏi:
“Anh đang làm cái gì?”
Thấy hắn nhăn nhó, Ngụy Quân vui vẻ trả lời:
“Tôi định chạy trước nhưng nếu phải mang theo hai balo này thì có hơi bất tiện.
Cho nên nhờ cậu mang giúp vậy.” Nói rồi lại cười với Thẩm Dao.
Nhìn bộ dạng cười đến vô lại của y, đầu óc Thẩm Dao lúc này thiếu điều muốn bốc khói: “Anh làm vậy mà coi được hả?”
“Sao lại không?! Người không vì mình trời chu đất diệt.
Huống hồ tình hình hiện tại đang là mạt thế, tôi lo bản thân mình còn chưa xong làm sao lo được cho cậu.”
Nghe y nói, Thẩm Dao thật muốn nhào lên một ngụm cắn chết y.
“Tên ham sống sợ chết!” Thẩm Dao thầm nghĩ.
Ngụy Quân bên cạnh lại lên tiếng: “À phải rồi, tôi quên nói với cậu đây là thực phẩm dành cho cả đội.
Nếu như lúc nguy cấp bị tang thi tấn công, cậu cũng phải dùng thân mình bảo vệ chúng.
Càng không được mang ra làm thành bia đỡ.”
“Anh!” Thẩm Dao tức muốn trào máu.
Thấy hắn nghẹn không thốt nên lời, tâm tình Ngụy Quân rốt cuộc phấn chấn.
Y xem như đây chính là lời cỗ vũ mà Thẩm Dao dành cho y.
Đừng ai hỏi Ngụy Quân vì sao phải chọc tức Thẩm Dao thay vì nói với hắn những lời thật lòng mình.
Y không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt ái náy, khó xử của hắn.
Càng đừng nói đến mấy câu như “Anh nhất định phải bình an trở về” hay “Anh bảo trọng”.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy thật sến súa rồi!
Đương lúc Nguỵ Quân chuẩn bị lao ra liều mạng chiến đấu, Thẩm Dao bên cạnh dường như đã nhớ ra được điều gì, hắn liền dùng một ánh mắt nghi ngờ nhìn về Ngụy Quân, hỏi:
“Chẳng phải anh nói mình có thể điều khiển được tang thi sao?”
Ngụy Quân nghe hắn hỏi liền giật mình, không ngờ giờ phút này mà Thẩm Dao vẫn còn nhớ rõ câu nói khi đó của mình.
Y khụ khụ 2 tiếng, giả vờ như không nhớ nói: “Tôi từng nói qua sao?”
Trông thấy bộ dạng không được tự nhiên của y, Thẩm Dao lại càng có thêm lí do để nghi ngờ, hắn hỏi:
“Đừng nói với tôi hai con tang thi trước mặt là do một tay anh dàn dựng nhằm trêu chọc tôi nha?!”
Hắn dứt lời, Ngụy Quân bên cạnh nhịn không được suýt chút cười thành tiếng.
Âm thầm vỗ trán không hiểu rốt cuộc trong não của Thẩm Dao chứa chất gì lại có thể “quan trọng hóa” vấn đề như vậy.
Nói đúng hơn là thích suy nghĩ mọi chuyện theo hướng Drama nhất.
Y cười cười hỏi ngược lại hắn: “Cậu cảm thấy tôi rảnh đến vậy sao?”
Thẩm Dao nhìn y một lúc, lại lắc đầu.
Ngụy Quân lại cười: “Vậy thì đúng rồi, hơn nữa tôi cũng không thể điều khiển được tang thi.”
Nói rồi thuận tay đẩy mạnh Thẩm Dao một cái, hướng hắn về phía cầu thang rồi ra lệnh.
“Nhanh xuống dưới tập hợp với hai người Lão Tam.”
Bất ngờ bị đẩy một cái mém chút chúi nhủi, Thẩm Dao kinh hồn bạt vía.
Đến khi bình tâm lại đã thấy Ngụy Quân tay không tất sắc, cứ thế lao đến cánh cửa nhà kho.
Hắn sững người, nhớ đến những câu nói đùa lúc nãy cùng lời căn dặn vừa rồi của y.
Thẩm Dao rốt cuộc biết được Ngụy Quân đang muốn làm gì.
Y muốn tự mình giữ chân hai con tang thi để Thẩm Dao cùng với mớ vật tư trên người chạy trốn.
Thế nhưng Thẩm Dao đời nào có thể để y lại một mình.
Nghĩ đến đó, hắn định đặt hai balo trên vai xuống nhưng khi cả hai còn chưa chạm đến nền nhà thì tiếng nói của Ngụy Quân cách đó không xa lại vang lên lần nữa.
Không đúng! Là hét lên mới phải: “Không được đặt xuống, ôm chúng lên rồi lập tức rời khỏi đây ngay.”
Mặc cho y có la hét đến cấp mấy Thẩm Dao vẫn đặt hết balo trên người xuống.
Sau đó nhanh chóng lao đến chỗ Ngụy Quân nhưng khi chân hắn còn chưa kịp nhấc lên đã bị một đạo dây leo không biết từ đâu xuất hiện.
Nhanh chóng quấn lấy Thẩm Dao, từ hai bả bai xuống đến tận đầu gối.
Mà đương sự là Thẩm Dao lúc này lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ngơ ngác nhìn thân dây leo cứ thế quấn lấy người hắn ngày một dày đặt không một khe hở.
Trông thấy tình hình của hắn, Ngụy Quân chửi thầm một tiếng đang định chạy đến giải cứu thì đột nhiên y cảm nhận được một luồng sát khí từ phía sau lao đến.
Trong lúc cấp bách chỉ kịp né sang một bên nhưng vẫn nhận lấy một đạo công kích ở bả vai khiến y đau nhói.
Không có thời gian, y sau đó liền mau chóng đứng lên muốn nhìn xem thứ vừa đến rốt cuộc là gì thì phát hiện hóa ra, thứ tấn công y vừa rồi chính là một con tang thi.
Ngụy Quân chăm chú quan sát nó lại quên mất phải đi cứu Thẩm Dao.
Nói đến Thẩm Dao, sau một lúc mới hồi phục lại tinh thần nhìn thấy một màn vừa rồi Ngụy Quân bị công kích.
Hắn lo lắng, lòng như lửa đốt mặc kệ tất cả hét lớn gọi tên y.
“Ngụy Quân!” Hắn vừa hét, vừa ra sức vùng vẫy cố thoát khỏi trói buộc của dây leo.
Nhưng dường như Thẩm Dao càng ra sức muốn tránh thoát bao nhiêu, dây leo đang quấn trên người hắn lại siết chặt đến bấy nhiêu.
Hắn lại hoàn toàn không hay biết, chỉ một mực lo lắng cho người kia.
Ngụy Quân đằng xa nghe tiếng hắn gọi, quay sang trông thấy Thẩm Dao đang trong tình trạng bị giam giữ mà y lại không cách nào đến cứu.
Ngụy Quân trầm giọng: “Đừng nhúc nhích!”
“Anh nói gì?” Thẩm Dao nghe không hiểu y đang muốn nói gì, hắn vẫn ra sức vùng vẫy.
Thấy hắn ngu ngốc không nhận ra, Ngụy Quân chỉ còn biết tức giận hét lên: “Tôi nói cậu đừng nhúc nhích.
Cậu càng động dây leo trên người sẽ càng quấn chặt hơn thôi, nếu không muốn bị nó vắt khô như quần áo thì tốt nhất nên an phận chút đi!”
Y dứt lời, Thẩm Dao bên này rốt cuộc cũng hiểu được mình không nên động nữa tránh làm dây leo trên người quấn càng thêm chặt.
Nhắc mới nhớ, Thẩm Dao ngay tức khắc cảm nhận được cơn đau buốt đang lan tỏa khắp người.
Hắn liếc mắt nhìn theo ngọn dây leo chính đang từ phía sau cánh cửa quấn lấy hắn.
Một ý nghĩ lập tức xuất hiện, chắc chắn có người đang điều khiển phía sau!
Ngụy Quân đằng xa trông thấy hắn cuối cùng cũng an phận y rốt cuộc cũng bình tâm trở lại, giờ phút này đã hoàn toàn có thể tập trung để chiến đấu.
Nói đến con tang thi, đối thủ của Ngụy Quân dường như đã chết rất lâu rồi thì phải.
Thân thể nó hoàn toàn khô quắp không hề bầy nhầy, huyết nhục lẫn lộn như những con tang thi khác.
Ngụy Quân tỉ mỉ quan sát muốn thử một chút xem rốt cuộc dị năng của nó là gì, nghĩ là làm ngay sau đó y liền xuất ra một đòn tấn công.
“Lôi kích nhẫn.”
Một đạo sấm sét theo đó xuất hiện đánh nhanh về phía tang thi trước mắt nhưng nó lại nhanh hơn một bước, lách người tránh được một cú.
Tiếp sau đó, trong một khoảng khắc Ngụy Quân còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Con tang thi đã nhanh chóng chạy đến trước mặt y, quật mạnh lên người y một cái khiến cho thân thể y liền bay lên, quăng mạnh vào vách tường bên cạnh.
Cú đánh lần này của tang thi là thừa dịp Ngụy Quân không để ý mà xuống tay một cách vô cùng chính xác, lực đạo cũng theo đó tăng lên so với lần đầu rất nhiều.
Sau khi lãnh trọn một đòn đó xong thân thể Ngụy Quân bị va đập vào tường rồi trượt dần xuống, y dường như cảm nhận được xương vai trái đã bị nứt ra.
Ngụy Quân ngay sau đó hít một ngụm khí lạnh, có chút khó khăn đứng lên.
Đến giờ phút này thì y rốt cuộc đã biết được dị năng mà con tang thi trước mắt thức tỉnh là gì.
Chính là dị năng hệ lực lượng: Tốc Độ!.