Người đến là một chàng trai trẻ với vẻ ngoài không quá hai mươi tràn đầy năng lượng.
Gương mặt tuấn tú lúc nào cũng xuất hiện nụ cười tươi sáng kết hợp cùng thân hình cân đối, phong cách ăn mặc chỉnh chu gây cho người đối diện không ít hảo cảm dù là lần gặp đầu tiên.
Mặc dù thoạt trông có vẻ nhợt nhạt nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nụ cười sáng lạn trên môi lúc này.
Thẩm Dao bị chính nụ cười ấy mê hoặc đến nỗi có người lạ xuất hiện hắn một chút phản ứng cũng không có chỉ biết nghệch mặt ra, miệng há to mắt thì nhìn chằm chằm về phía đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vào bụng.
Thấy hắn như vậy, chàng trai trẻ cũng không trách hắn vô lễ hay tỏ vẻ ghét bỏ.
Cậu thậm chí còn đánh tiếng làm quen trước: “Anh không sao chứ?”
Một giây
Hai giây
Ba giây trôi qua…!
Vẫn không có người đáp.
Chàng trai thấy vậy chẳng những không tức giận mà ngược lại còn kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa: “Anh gì ơi, anh có sao không?”
Vừa nói vừa muốn đưa tay chạm vào người Thẩm Dao thì đột nhiên người trước mặt có phản ứng.
Mắt thấy cậu ta sắp chạm lên người mình Thẩm Dao liền lập tức nhảy dựng lên, lùi về sau ba bước cảnh giác.
Tuy đã muộn nhưng cũng không thể không đề phòng.
“Cậu là ai?” Thẩm Dao nghiêm mặt hỏi.
Chàng trai trẻ bị hắn hỏi cũng không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh có bị thương chỗ nào không?”
“Tôi hỏi, cậu là ai?” Hắn lập lại lần nữa.
Ngoài mặt Thẩm Dao tỏ vẻ cảnh giác nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét: “Không không con khỉ, ta hỏi thì trả lời đi.
Có biết lão tử gồng nãy giờ mệt lắm không? Sắp gãy đến nơi rồi đây nè!”
Thấy hắn kiên quyết hỏi, chàng trai cũng vui vẻ trả lời: “Tôi là người vừa mới cứu anh.”
Ai chả biết! Thẩm Dao thầm phản bác.
“Ý tôi là lai lịch của cậu.”
“À tôi họ Nam tên gọi Cung Huyền, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Còn anh?”
“Nam Cung Huyền? Tên gì nghe lạ hoắc, chúng ta từng gặp nhau??” Thẩm Dao nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Huyền thong thả trả lời: “Có lẽ do tôi mới vừa gia nhập đội cho nên anh chưa kịp nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên đi!”
“Phải không?!!”
Bình thường không phải là người đa nghi nhưng khi vào thời điểm quan trọng Thẩm Dao không thể không đề phòng.
“Anh thì sao? Không định giới thiệu đôi chút về bản thân à?!”
Nam Cung Huyền vui vẻ hỏi, Thẩm Dao đối diện còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy từ phía xa vọng lại tiếng gọi của ai đó.
Trong lúc hắn đang cố gắng nghe xem người kia hét cái gì thì bên cạnh, Nam Cung Huyền đột nhiên lên tiếng:
“Có người tìm anh.
Tôi đi trước, có duyên gặp lại.”
Nói rồi cũng không đợi Thẩm Dao lên tiếng đã lập tức rời đi, đợi đến khi hắn quay sang đã không trông thấy người đâu.
“Kỳ quái, sao lại đi nhanh như vậy?”
Hắn vừa nói, bên tai vừa loáng thoáng nghe được giọng nói quen thuộc: “Thẩm huynh đệ, cậu đang ở đâu?”
Vừa nghe Thẩm Dao liền nhận ra là giọng của Lão Tứ, hắn giật mình thầm nghĩ hóa ra có người tìm mình thật.
Xem ra tên nhóc kia không phải là phường lừa đảo:))
Đương lúc Thẩm Dao còn khá hoang mang trước sự xuất hiện của Nam Cung Huyền thì Lão Tứ đã tìm được hắn.
Cậu ta vừa đến đã thở hồng hộc nói: “Thẩm huynh đệ, Ngụy Ca tìm cậu.”
Vốn không hề phát hiện sự có mặt của Lão Tứ nhưng khi vừa nghe đến hai từ “Ngụy Ca”, đại não Thẩm Dao liền tràn ngập màn “môi chạm môi” của cả hai trước đó.
Ngay lập tức khuôn mặt hắn chuyển nhanh sang đỏ, hai mắt đảo liên tục miệng thì ấp a ấp úng nói không nên lời: “…!tìm…!tìm tôi?”
Đứng bên cạnh chứng kiến bộ dạng xấu hổ khi nhắc đến Ngụy Quân của Thẩm Dao, Lão Tứ trong lòng vô cùng quắn quéo nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Phải.
Anh ấy còn nói cậu nhất định phải về sớm, có việc cần bàn.”
Dứt lời, Thẩm Dao bên cạnh không hề phản ứng.
Trong đầu hắn lúc này ngoại trừ lý do Ngụy Quân tìm hắn ra, còn lại đều là những hình ảnh không dành cho trẻ vị thành niên.
Thấy hắn vẫn im lặng, gương mặt càng lúc càng đỏ đến độ xung huyết khiến Lão Tứ không thể không liên tưởng đến những thứ đen tối đang diễn ra trong đầu Thẩm Dao lúc này.
Cố nhịn cười thành tiếng, Lão Tứ nhẹ hắng giọng nhắc nhở lần nữa.
Nghe được tiếng động Thẩm Dao mới giật mình vội vã quay trở lại xe, mặc kệ Lão Tứ một mình đứng giữa đồng không mông quạnh.
Thoạt nhìn thật đáng thương nhưng thật ra khi nhìn thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của hắn, cậu ta đã muốn cười đến nội thương rồi.
“Ôi những người yêu nhau…”
Nói rồi cậu ta quyết định trở về tìm đại ca nhà mình “san sẻ” phần cẩu lương vừa được ăn hôm nay.
– ————————————————-
Sau khi Thẩm Dao trở về cùng Ngụy Quân bàn bạc công việc dưới bầu không khí vô cùng xấu hổ, mặc dù vẫn để trong lòng nhưng cả hai lại hiểu ý không hề nhắc đến sự việc xảy ra trước đó.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Ngụy Quân quyết định sẽ di tản đội ngũ đến thành phố S sau khi bốn người Mộ Phàm xử lý xong mọi chuyện.
Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của y, chỉ sau hai hôm tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa.
Hôm nay chính là ngày lên đường của bọn họ, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị từ trước đang xếp hàng chờ kiểm tra sau đó liền lập tức lên đường.
Từ sáng sớm, Thẩm Dao đã chủ động rời giường.
Trước đó hắn luôn nghĩ bản thân là người thức giấc đầu tiên nhưng khi liếc sang bên cạnh hắn đã hoàn toàn thất vọng.
Mảnh chăn trống lạnh lẽo chứng tỏ người nào đó đã rời đi từ rất sớm, Thẩm Dao thấy vậy liền tức tốc chuẩn bị thật nhanh sau đó bèn đi tìm Ngụy Quân.
Trong lúc tìm kiếm, hắn vẫn còn ôm hy vọng mình là người tỉnh chỉ sau Ngụy Quân nhưng khi đến nơi tập hợp.
Toàn bộ hy vọng của Thẩm Dao đều tan thành mây khói.
Tất cả từ già đến trẻ từ trai đến gái đều đã có mặt từ sớm, chỉ có hắn là con sâu lười đã thức trễ lại cho rằng mình là tằm chăm chỉ.
Nhận ra bản thân ngày càng đổ đốn, Thẩm Dao ủ rũ lê từng bước một tiến về phía trước.
Đứng từ xa Ngụy Quân đã trông thấy hắn, bề ngoài y không hề quan tâm nhưng lại vội quay sang bên cạnh dặn dò Lục Vân Nghi vài việc sau đó liền lập tức đi nhanh đến chỗ Thẩm Dao.
Đậu: Xác định Ngụy Ca thê nô cmnr:v
Chỉ mãi lo cấm cúi mà đi, Thẩm Dao không hề phát hiện có người đang tiến đến chỗ mình.
Chỉ khi Ngụy Quân đứng sát bên cạnh ho vài cái giả vờ như trùng hợp, hắn khi đó mới giật mình.
“Sớm như vậy.
Sao không ngủ thêm chút nữa?” Y hỏi, mắt vẫn luôn nhìn phía trước.
Thẩm Dao liếc sang thấy đúng là y liền nhanh chóng di dời tầm mắt.
Mặt hắn khi đó đột nhiên nóng lên, hai tai ửng đỏ đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chờ mãi vẫn không nghe được câu trả lời, Ngụy Quân nghi hoặc nhìn sang bên cạnh chỉ thấy Thẩm Dao bình thường mặt dày vô sỉ nay lại đột nhiên chuyển đỏ, hai trái tai còn ửng hồng khó hiểu.
Vừa nhìn còn tưởng hắn có bệnh liền lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy? Thấy khó chịu ở chỗ nào?”
Y không hỏi thì thôi, hỏi rồi lại càng khiến Thẩm Dao hận không thể kiếm ngay cái lỗ nào đó chui tọt vào trong, hoàn toàn biến mất cho xong.
Dù trước đó cả hai đã cùng ngồi xuống nói chuyện, đêm qua còn cùng nhau ngủ chung một giường.
Đáng lý ra đã không còn cảm giác xấu hổ này mới phải nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần trông thấy Ngụy Quân nhìn đến đôi môi đang mấp máy của y thì Thẩm Dao lại không làm chủ được bản thân.
Này đúng là quá nguy hiểm rồi!
Hắn thầm nghĩ, hai bả vai lại bị ai đó đột ngột nắm lấy.
Ngụy Quân xoay người hắn lại đối mặt với mình, hai tay giữ chặt hoàn toàn không có ý định cho Thẩm Dao đường lui.
Lại còn gằn giọng hỏi: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Biết mình đã vô tình chọc giận người trước mặt nên hiện tại muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Thẩm Dao đành cười giả lã nói: ” Xin lỗi, tôi…!tôi đang bận tìm người cho nên mới không biết anh đến.”
Hắn bèn đánh trống lảng.
“Tìm người? Tìm ai??” Ngụy Quân hỏi, tay cũng không có ý định buông ra mà Thẩm Dao cũng mặc cho y nắm.
“À…!Chỉ là một bằng hữu mới quen thôi.
Cậu ta nói mình vừa mới gia nhập đội nên tôi tìm kiếm có chút vất vả.”
Nghe hắn nói Ngụy Quân bắt đầu có chút nghi ngờ, bởi những ngày gần đây trong đội không hề nạp thêm người mà nếu có Lục Vân Nghi cũng sẽ báo cáo lại với y.
Tuy trong dạ đang rất nghi ngờ nhưng ngoài mặt Ngụy Quân vẫn giả vờ quan tâm hỏi: “Là nam?”
“Phải.”
“Tên gì?”
“Nam Cung Huyền.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“20 tuổi.”
Thẩm Dao ngoài mặt bình tĩnh trả lời, trong lòng lại không hiểu sao Ngụy Quân lại đặc biệt quan tâm đến người bằng hữu mới quen của hắn, cũng như không thể hiểu được cảm giác khó chịu hiện tại.
Về phần Ngụy Quân sau khi nghe hắn trả lời lưu loát tất cả những gì mình hỏi, đột nhiên lại cảm thấy tức giận vô cùng.
Có lẽ với y danh tính kẻ kia hoàn toàn xa lạ, Ngụy Quân lại không rõ những gì Thẩm Dao nói có phải là bịa đặt hay không nhưng nếu những gì hắn vừa nói đều là thật thì chứng tỏ Thẩm Dao rất để ý đến người bằng hữu mới quen này.
Càng nghĩ ngọn lửa vô danh trong lòng ngày một cháy lớn khiến y suýt chút đã không thể kiểm soát được cảm xúc.
Khẽ cười nhạt hai tiếng, Ngụy Quân sau đó lạnh lùng nói: “Được.
Tôi tìm giúp cậu!”
“Hả???”
Thẩm Dao vờ như không nghe thấy, kinh ngạc hỏi lại: “Anh vừa mới nói gì?”
Hắn dứt lời, Ngụy Quân đứng bên cạnh vừa vặn thu hết vẻ mặt bối rối như muốn che giấu điều gì đó của Thẩm Dao vào mắt.
Hận không thể ngay lập tức đem hắn nhốt lại, tẩy não sau đó điều tra xem rốt cuộc tên Nam Cung Huyền chết tiệt kia là ai? Quan hệ thế nào??
Nếu cả hai chỉ là bạn bè bình thường thì không sao nhưng nếu để y phát hiện được một chút mờ ám giữa hai người thì tên kia xác định sẽ không thấy được Thẩm Dao lần nữa.
Vừa nghĩ, Ngụy Quân vừa nghiến răng ken két lập lại: “Tôi nói cậu trở về, tôi tìm giúp cậu.”
Thẩm Dao nghe y lập lại lần nữa, thiếu điều muốn quay đầu bỏ chạy cho xong.
Lão tổ tông của hắn a…!có cần truy cùng giết tận vậy không? Cho hắn chút mặt mũi đi!
“À những chuyện vặt vãnh này đâu dám phiền đến Ngụy Ca.
Anh bình thường bận trăm công nghìn việc, hôm nay nhất định lại càng không rảnh.”
Hắn cố gắng từ chối, mong sao Ngụy Quân đại nhân đại lượng mà buông tha hắn.
Nhưng thật không may cho Thẩm Dao khi những lời hắn nói, lọt vào tai Ngụy Quân chẳng khác nào phép khích tướng.
Chẳng những không giảm bớt được nghi ngờ mà trái lại còn châm dầu vào lửa.
“Vậy sao.
Nhưng nếu tôi nhất định phải tìm cho bằng được thì sao??!”
“Hả??? Nhưng mà….”
“Đủ rồi.”
“Không phải…”
“Trở về!”
Ngụy Quân lạnh lùng cắt ngang, hai tay cùng lúc buông Thẩm Dao ra.
Mặt đằng đằng sát khí quay sang chỗ khác.
Vô duyên vô cớ bị hắt hủi, Thẩm Dao trong lòng vừa tức giận vừa không hiểu Ngụy Quân rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ thấy bộ dạng y kiên quyết, Thẩm Dao muốn nói gì đó lại thôi.
Sau đó tức giận bỏ về.
Đợi khi bóng dáng hắn khuất sau tầm mắt, Ngụy Quân lúc bấy giờ mới quay sang âm trầm hạ lệnh cho Lục Vân Nghi tìm người.
Trước lúc đi còn không quên dặn dò thêm một câu: “Tìm được, tra rõ lai lịch.
Nếu thấy khả nghi lập tức tiền gian hậu sát*!”
Y nói, trên mặt vẫn một biểu tình lạnh nhạt nhưng tròng mắt lại hằn lên sát khí.
Đứng bên cạnh “thưởng thức” một màn vừa rồi cùng câu dặn dò của Ngụy Quân, Lục Vân Nghi thật muốn cười to ba tiếng.
Ngụy Ca không cần ra vẻ, hai chữ ghen tuông hiện rõ trên khuôn mặt của anh rồi kìa!:>
_______________________________________
*Hiếp trước giết sau =.=
Đậu: Ngụy Ca coi vậy mà nguy hiểm vl:v.