Ngụy Quân cười đáp: “Thứ đó nằm trong não của nó, cậu chịu khó giúp tôi nhé!”
Thẩm Dao: “……………”
Y vừa mới nói cái gì?
Não sao….!
Ai đó làm ơn hãy nói với hắn rằng hắn không nghe lầm đi.
Rốt cuộc thì Thẩm Dao hắn đã đắc tội gì với Ngụy Quân, thù giết cha cũng chỉ đến thế là cùng!
Sâu trong thâm tâm Thẩm Dao đang gào thét nhưng ngoài mặt vẫn im lặng, cố thuyết phục bản thân đến gần con tang thi.
Trông thấy nó chết vẫn không nhắm mắt, đôi con ngươi vừa đen lại héo úa nằm trong hai hốc mắt sâu hoắm khiến kẻ khác nhìn vào càng thêm u tối.
Toàn thân nó bị ghim trên mặt đất, những thanh hàn kích xuyên qua làm cho máu đen cùng những thớ thịt bị thối rữa lâu ngày bắt đầu rã ra.
Cố làm lơ đi cảm giác bao tử đang kêu gào phản kháng, Thẩm Dao gần như nín thở tiến đến xem xét phần đầu của nó.
Hắn nhẫn nhịn, trên tay xuất hiện một nhánh băng nhỏ gọn vừa đủ dùng, Thẩm Dao tay cầm nhánh băng bắt đâu đâm chọt đủ kiểu bên trong não con tang thi.
Thấy hắn vừa làm, mắt lại né tránh nhìn đi chỗ khác.
Ngụy Quân buồn cười hỏi: “Cậu không nhìn làm sao biết có hay không?”
Y không nói thì thôi, nói rồi lại như chạm phải nghịch lân* của Thẩm Dao.
Bao nhiêu uất ức dồn nén rốt cuộc đổ vỡ: “Anh có giỏi thì tự đi mà nhìn.”
“Tôi đang nhìn đây, được rồi cậu đừng đâm nữa.
Còn đâm nữa sẽ nát bét hết đó.” Ngụy Quân tốt bụng nhắc nhở.
Ai đó rốt cuộc chịu hết nổi: “….!ọe…!câm miệng!”
“Được rồi, tôi nhìn thấy rồi.
Phiền cậu cúi xuống một chút, tôi tự mình lấy.”
Thẩm Dao vốn tưởng rằng ngay cả việc này y cũng sẽ để hắn làm luôn nhưng nào ngờ Ngụy Quân lại tự thân vận động.
Xem như cũng còn chút nhân tính!
Hắn nghe lời cúi người xuống một chút, mặc dù đã cố gắng nín thở nhưng con người chung quy cũng chỉ có thể ngừng hô hấp trong 3 phút.
Thẩm Dao cũng vậy nhưng nếu hắn hít thở lúc này, chắc chắn sẽ phải ngửi thấy khí tức tanh tưởi cùng mùi máu thịt đang phân hủy.
Cắn răng chịu đựng cảm giác buồn nôn, trong lòng thầm mắng sao Ngụy Quân mãi còn chưa lấy được.
Y định nhìn ngắm cái đống bầy nhầy này đến bao giờ?!
Vừa nghĩ, đúng lúc người trên lưng vỗ nhẹ vào vai hắn hai cái.
Thẩm Dao như được cứu sống lập tức tránh xa cái xác càng nhanh càng tốt.
Hắn lùi về sau, mãi cho đến khi cảm thấy cái mùi tanh hôi cùng hình ảnh như tra tấn khuất khỏi tầm mắt, Thẩm Dao lúc này mới chịu dừng lại, thở phào một hơi.
Trong lúc hắn đang điều tức lại hơi thở, Ngụy Quân nằm trên lưng hắn khẽ mỉm cười đang định nghiên cứu thứ mà y vừa mới lấy được thì đột nhiên cảm giác khó thở kéo đến.
Lòng ngực nóng rát như thiêu đốt, đầu óc quay cuồng nhức nhối, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó giày xéo khiến Ngụy Quân đau đến gần như mất đi ý thức.
Miệng y mấp máy gọi tên Thẩm Dao nhưng âm thanh phát ra lại chẳng có chút khí lực.
Thử cử động tay chân thì tứ chi nặng nề không chịu nhúc nhích, toàn thân như bị đóng băng nặng đến không đỡ nổi.
Trước mắt y bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay khoảng khắc sắp rơi vào bóng tối vô tận Ngụy Quân vẫn không quên nắm chặt lấy thứ tay.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Thẩm Dao lúc này mới nhớ đến còn một người trên lưng.
Lại nói từ lúc lấy được thứ đó đến giờ y vẫn chưa hề lên tiếng khiến Thẩm Dao không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sao đột nhiên lại im lặng? Thứ anh lấy rốt cuộc là gì?”
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy đối phương đáp lại, Thẩm Dao có chút buồn bực quay đầu vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Quân đang áp lên vai hắn lúc này.
Hai mắt y nhắm nghiền, ấn đường nhăn nhó chứng tỏ đang rất khó chịu.
Khẽ cử động thân trên một chút, Thẩm Dao lên tiếng gọi: “Ngụy đội trưởng, Ngụy Ca…!anh sao vậy? Đừng bảo là chết rồi nha, nè, nếu chưa chết thì mau trả lời đi.
Ngụy Quân!”
Hắn gọi rồi lại gọi nhưng Ngụy Quân vẫn không đáp lại, hai tay y theo động tác của Thẩm Dao dần rớt xuống, buông thõng.
Mắt thấy trong tay y đang cầm một vật, tên lưu manh nào đó lại không giấu được sự tò mò.
Cố lấy vật đó ra khỏi lòng bàn tay Ngụy Quân nhưng gỡ mãi chẳng được, Thẩm Dao lại bắt đầu càm ràm: “Đồ giữ của, nắm chặt như thế làm gì.
Mở ra để anh đây nhìn chút xem nào.”
Nhưng mặc cho hắn nói, tay của Ngụy Quân vẫn như trước nắm chặt không buông.
Sau một lúc cố gắng vẫn không chút tiến triển, Thẩm Dao rốt cuộc đầu hàng.
Hắn nghiến răng nhìn xuyên qua mấy khe hở giữa các ngón tay, phát hiện thứ Ngụy Quân đang nắm là một viên thạch anh lớn bằng ngón tay cái, xung quanh có khá nhiều mặt cắt tựa như kim cương nhưng tạo hình lại không hề cố định.
Toàn thân phủ một màu vàng cam trông cực kỳ bắt mắt, tuy có chút tạp chất nhưng lại vô cùng tinh tế.
Ngay khi nhìn thấy, Thẩm Dao liền hốt hoảng kêu lên: “Thứ này…!chẳng phải là Tinh Thạch sao?”
Nói đến Tinh Thạch là thứ có giá trị và hữu dụng nhất trên người tang thi, nên việc hấp thu Tinh Thạch giúp cho dị năng giả hoặc tang thi có thể gia tăng sức mạnh, nâng cấp dị năng.
Tinh Thạch tuy không phân biệt cấp bậc nhưng lại có thể dựa vào màu sắc để biết được nó thuộc dị năng hệ nào.
1.
Tinh Thạch thuộc dị năng hệ nguyên tố có màu sắc tương ứng với từng nguyên tố đó, ví dụ như:
Hệ kim =》tinh thạch màu bạc
Hệ mộc =》tinh thạch màu nâu
Hệ thủy =》tinh thạch màu xanh lam
Hệ hoả =》tinh thạch màu đỏ
Hệ thổ =》 tinh thạch màu cam…vv…!
Tinh Thạch hệ nguyên tố còn dựa theo số lượng màu sắc pha trộn để biết được tang thi đó sở hữu bao nhiêu dị năng.
Cũng tương tự như con tang thi bọn họ vừa giết, nó thuộc dị năng song hệ nguyên tố thổ & sa cho nên Tinh Thạch của nó mới có 2 màu vàng, cam trộn lẫn.
2.
Tinh Thạch thuộc dị năng hệ lực lượng chỉ có duy nhất một màu đen huyền thuần túy, hoàn toàn không phân biệt đó là hệ nào.
3.
Tinh Thạch thuộc dị năng hệ tinh thần: hệ tinh thần là một loại dị năng vô cùng hiếm hoi, ít khi xuất hiện do đó màu sắc của tinh thạch hệ tinh thần cũng có chút khác biệt so với các hệ khác.
Nó có hình dáng cố định giống như kim cương từng được cắt tỉa cầu kỳ, màu sắc trong suốt lại tinh tế.
Một khi được đặt dưới ánh nắng mặt trời sẽ xuất hiện vầng sáng bảy sắc cầu vồng tuyệt đẹp.
4.
Tinh Thạch thuộc dị năng hệ đặc biệt: hệ đặc biệt cũng giống như hệ tinh thần, đều là những dị năng cực phẩm.
Tuy nhiên, Tinh Thạch hệ đặc biệt lại đa dạng về hình dáng và màu sắc hơn hẳn.
Thông thường Tinh Thạch hệ đặc biệt đều có trên dưới hơn bảy màu nên mắt thường nhìn vào lại càng dễ nhận ra.
Còn một điều đặc biệt là cấp bậc dị năng càng cao thì Tinh Thạch sẽ càng trở nên trong suốt, tinh khiết không nhiễm chút tạp chất.
Trở lại hiện tại Thẩm Dao đang rất thắc mắc làm sao Ngụy Quân có thể biết đến Tinh Thạch?
Theo như những gì hắn nhớ thì phải hơn nửa năm sau khi mạt thế diễn ra, Tinh Thạch lúc này mới bắt đầu xuất hiện.
Mà nhân loại sau khi biết đến Tinh Thạch cũng như công dụng của nó thì lúc đó nó cũng đã trở thành tài nguyên khang hiếm.
Chẳng những dị năng giả mà ngay cả tang thi có năng lực cũng ra sức lùng sục, thu gom Tinh Thạch một cách bất chấp.
Nhưng điều khiến Thẩm Dao cảm thấy khó hiểu ở đây chính là tính đến thời điểm hiện tại thì mạt thế chỉ vừa mới diễn ra hơn 3 tháng, Tinh Thạch xuất hiện vào lúc này là quá sớm so với nguyên tác.
Mà chuyện Ngụy Quân biết đến Tinh Thạch lại càng khiến hắn cảm thấy hoang mang hơn.
Phải chăng do sự xuất hiện của hắn đã khiến cốt truyện trong nguyên tác bị thay đổi? Hoặc đơn giản chỉ là hắn nhớ lầm?!
Ngẫm nghĩ một lúc vẫn không có kết quả, Thẩm Dao quyết định tạm thời đặt vấn đề này sang một bên.
Việc trước mắt vẫn nên rời khỏi chỗ này, trận đánh vừa rồi quá mức kinh động nếu vẫn không rời đi, không biết chừng một lát nữa sẽ có vài chục thậm chí là vài trăm con tang thi kéo đến cũng nên.
Vả lại, tình trạng hiện tại của Ngụy Quân có vẻ nghiêm trọng.
Hắn cần phải mang y trở về để Lục Vân Nghi chữa trị kịp thời.
Nghĩ rồi liền lập tức lên đường, Thẩm Dao đem hết sức bình sinh của mình ra cõng Ngụy Quân.
Mặc dù khoảng cách không xa nhưng khi về được đến nơi, hắn ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Cũng may còn có Lão Tam ra đón bọn họ, mắt thấy có người đến Thẩm Dao liền lập tức đem con bỏ chợ*, dứt khoát buông hai tay để Ngụy Quân từ trên lưng hắn trượt thẳng một đường xuống đất làm hại bọn Lão Tam vừa đến cũng không kịp đỡ lấy chỉ có thể trong cười ngoài không cười* đem Ngụy Quân “nhặt” trở về.
Cũng như bao lần bị thương trước đây, toàn bộ sự việc đều được bảo mật không để lọt ra ngoài.
Ngay khi Ngụy Quân được mang trở về, Lục Vân Nghi lập tức có mặt đem tất cả mọi người ngăn cách bên ngoài, chỉ một mình cậu ta ở lại để tiện cho việc chữa trị.
Qua một lượt kiểm tra, trước đem các vết thương ngoài da xử lý sau đó mới để mọi người tiến vào nghe kết quả.
“Hai xương gót chân bị đánh nứt cần phải bó bột cố định, hạn chế đi lại trong vòng 3 tháng nếu không muốn tàn phế.
Nội thương bên trong lại càng khỏi phải nói, vô cùng nghiêm trọng.
Máu bầm tích tụ nơi lòng ngực cần phải làm tan, nguyên thân bị đánh gần nát cần phải có thời gian để hồi phục.” Lục Vân Nghi bình tĩnh nói, trên mặt lại không giấu được sự lo lắng.
Không chỉ riêng cậu mà những ai có mặt lúc này đều cảm thấy thập phần bất an trước tình trạng của Ngụy Quân.
Có người lên tiếng hỏi: “Vậy lần này Ngụy Ca có bị phản phệ không?”
Người hỏi là Lão Tứ, Lục Vân Nghi không quay đầu lại, đáp: “Không có.”
“Cũng may….” tất cả đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ bọn họ như trút được gánh nặng là vì nếu dị năng giả bị phản phệ nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn thì nguyên thân ắt sẽ không thể nào chịu nổi.
Nhẹ thì tổn thương nguyên thân mất đi một nửa sức mạnh, nặng thì nguyên thân vỡ nát dẫn đến tự bạo mà chết.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngụy Quân đang hôn mê, trên gương mặt họ lúc này tràn ngập sự lo lắng.
Chợt có người phát hiện ra điều gì đó bèn lên tiếng hỏi: “Hình như tay phải của Ngụy Ca đang cầm thứ gì đó?”
Dứt lời, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết vào tay phải của Ngụy Quân.
Mọi người cũng làm giống như Thẩm Dao trước đó cố gắng mở lòng bàn tay Ngụy Quân ra nhưng dù cho có cố đến cấp mấy cũng không thể mở được.
Vốn luôn là người điềm đạm nhưng khi rơi vào tình huống hiện tại, Lục Vân Nghi vẫn không tránh khỏi cảm thấy có chút nôn nóng: “Rốt cuộc là thứ gì, quan trọng đến mức ngay cả lúc hôn mê cũng không buông?”
“Là Tinh Thạch.”
______________________________________________
*Nghịch lân =》là vảy ngược của rồng cũng là điểm yếu chí mạng của nó.
Nếu ví dụ lên người thì ý nói mỗi người đều có một chỗ không dễ chọc, nếu ai đó vô tình chọc phải sẽ lập tức xù lông.
*Đem con bỏ chợ =》ý chỉ mấy thằng vô trách nhiệm, giúp người nửa đường thì bỏ mặc khiến người ta bơ vơ:v
*Trong cười ngoài không cười =》ý chỉ mấy đứa muốn cười nhưng không dám cười.
Đậu: Phúc lợi 2/9 chúc cả nhà ngày lễ vui vẻ hạnh phúc bên gia đình nhé.