Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1462: Nam chủ hắn luôn là tự bế 46



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cố Ngu cúi đầu, vẫn luôn nắm tay Tô Yên. Thỉnh thoảng sẽ đùa nghịch ngón tay của cô một chút.

Ừm…. Là thích đến không chịu được.

Cuối cùng, hai người họ đi lên phòng Cố Ngu. Tô Yên muốn đi chỗ nào, hắn đều đồng ý, đều đi theo cô.

Lên tầng 3, mở cửa phòng ra Tô Yên liền sửng sốt.

Nhìn quanh phòng của hắn rộng bằng cả cái sân bóng rổ.

Đây còn gọi là phòng ở nữa sao? Một cái giường kê sát tường, một cái bàn, một cái giá sách, một tủ quần áo.

Sàn lát đá cẩm thạch trắng tinh, bóng đến mức có thể soi gương luôn được. Ở giữa phòng trống không, cách đó khoảng 10 mét có một vài thiết bị tập thể hình.

Trong phòng chỉ có duy nhất hai màu trắng và đen, lạnh lẽo không có một chút hơi ấm nào.

Tô Yên đứng ở cửa.

Cố Ngu vốn đang trầm mặc, đúng lúc này mở lời, chỉ vào vị trí bên cạnh giường hắn

“Có thể, thêm giường.”

Mẹ Cố cũng phụ họa

“Đúng, đúng, Tiểu Yên à, nếu không, tối nay con đừng đi nữa, ở lại đây đi. Nhà của chúng ta còn rất nhiều phòng ngủ.”

Cố Ngu nhìn Tô Yên, hắn kỳ thật không quá quan trọng. Cô ở lại đây cũng được, không ở cũng chẳng sao. Dù sao, hắn vẫn ngủ chung giường với cô.

Mẹ Cố nói hết nước hết cái, cuối cùng Tô Yên mới đồng ý ở lại nhà họ Cố, ngủ lại phòng dành cho khách.

Sắc trời đã khuya, cô tắm rửa xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Ngu đã cởi sạch quần áo nằm trêи giường. Tay hắn nắm chặt chăn, không biết là khẩn trương hay là cao hứng.

Trước kia, ngủ dậy sẽ cởi sạch quần áo không còn một mảnh. Giờ không biết là ai dạy hắn, bây giờ đi ngủ cũng sẽ cởi sạch sẽ.

Tô Yên ngồi ở mép giường lau tóc

“Anh ngủ không mặc quần áo sao?”

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Đôi mắt Cố Ngu đen nhánh, mờ mịt vô tội

“Không mặc.”

Lúc trước ngủ ở nhà Yên Yên, hắn cũng định khoả thân đi ngủ. Chỉ là lúc đó hắn đột nhiên phát sốt, lại không ngủ được, liền quên mất chuyện này.

Hiện giờ hắn đang ngủ trong nhà mình, lại còn được ngủ cùng Yên Yên, đương nhiên càng không muốn mặc gì.

Nghe vô cùng bất hợp lý, nhưng lại không thể phản bác nổi.

Tô Yên kéo một góc chăn bọc quanh người hắn, đẩy hắn vào phía trong, sau đó cô mới nằm lên giường. Ôm hắn, nhắm mắt lại muốn ngủ.

Mười phút sau.

Tô Yên bị một nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dùng sức ôm vào trong ngực.

Trêи người cô còn mặc quần áo ngủ. Nếu không biết, còn tưởng hắn muốn làm chuyện gì gì đó.

Cố Ngu rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Tô Yên nhắm mắt lại, không lâu sau cũng ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là Trương Lệ gọi tới.

Tô Yên nghe máy

“Alo?”

Trương Lệ mở miệng

“Tiểu Yên, em cùng Hoa tổng đính hôn?”

Tô Yên nghe xong, theo bản năng đáp lại

“Không có”

“Trêи mạng vừa xuất hiện thông tin, hot search thay phiên bạo, thậm chí công ty cũng đăng tin nói hai người bọn em đã ở bên nhau từ lâu, đang chọn ngày để cha mẹ hai bên gặp gỡ, bàn chuyện đính hôn.”

Tô Yên tỉnh táo lại, cầm lấy di động.

Weibo không truy cập được, lag đến muốn sập.

Ước chừng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng có thể đăng nhập vào.

Vừa online, tiêu đề đầu tiên đập vào mắt Tô Yên chính là

Top 1: Tô Yên, đính hôn

Lướt xuống một chút, liền nhìn thấy bài đăng thông báo của công ty, còn có cả dấu đỏ của công ty.

Xem qua một lần, Tô Yên bấm vào Weibo của mình. Sau đó chia sẻ bài đăng thông báo của công ty. Kèm theo một chữ

“Giả”

Sau khi Tô Yên đăng bài được 10 phút, Weibo lại lần nữa bị đánh sập.

Lúc này là hoàn toàn tê liệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.