Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 46



Hắn thế nhưng…….chơi gái mại dâm! Lại còn từng bị cảnh sát bắt tại trận. Chỉ là lúc ấy chưa có danh tiếng, cho nên chuyện này không bị người chú ý, nhưng hiện tại đã khác, tin này lại một lần nữa được lôi ra, phát hiện lúc ấy cảnh sát tuyên bố tin tức, chính là mẹ của Nhiếp Hữu Lâm đứng ra bảo lãnh. Những người biết tin tức đều thi nhau mắng chửi Nhiếp Hữu Lâm trên mạng.

[ Vờ lờ! Mẹ nó cái này là phạm pháp đó! Nói hắn gạ tình thì cũng thôi đi, như thế nào còn làm ra cả loại sự tình này? ]

[ Buồn nôn, còn dám dùng hình tượng con ngoan hiếu thuận. Đứa con có hiếu à, mẹ mày có biết cái người ở bệnh viện làm giải phẫu sinh non, dùng tiền của mình mua đồ bổ cho cô ta là kỹ nữ không? ]

[ Nghệ sĩ có vết nhơ thì không cần xuất hiện nữa! ]

Hot search trực tiếp đứng nhất, chất vấn từng vụ từng vụ một, còn trong fan club các fan cũng sôi nổi rời đi.

Nhiếp Hữu Lâm đã hoàn toàn tuyệt vọng, người đại diện so với hắn càng trầm trọng hơn. Lúc trước Lục Bạch gặp nạn, bọn họ cho rằng Nhiếp Hữu Lâm có cơ hội nổi tiếng cho nên dồn rất nhiều tâm huyết lên người hắn ta.

Giống như tiết mục người sáng tác này, bọn họ vì để Nhiếp Hữu Lâm có cơ hội tham gia đã đầu tư không ít tiền, nhưng hiện tại, tất cả đều như nước chảy về biển Đông.

“Làm sao bây giờ? Cứu tôi với, cầu xin anh hãy cứu tôi!” Nhiếp Hữu Lâm sợ tới mức tè ra quần, chỉ biết gắt gao bám lấy người đại diện, kêu hắn cứu lấy mình.

Nhưng người đại diện sắc mặt lãnh đạm hỏi lại “Cứu cậu bằng cách nào? Dù cho Lục Bạch nguyện ý đứng ra nói tin tức đầu tiên là giả thì lần này cậu khẳng định là xong đời rồi!”

“Chơi gái mại dâm? Chuyện lớn như vậy nhưng lúc trước cậu không thông báo cho công ty biết! Hiện tại đột nhiên tuôn ra, chúng tôi cũng không có cách giải quyết.”

“Phòng quan hệ công chúng bên kia đã tuyên bố từ bỏ rồi, bên trên cũng có ý tứ kêu phòng pháp vụ chuẩn bị văn kiện, nhanh chóng giải trừ hợp đồng với cậu.”

“Dựa theo ước định, lần này là cậu làm trái với yêu cầu của hợp đồng. Tiền vi phạm hợp đồng nhất định không hề nhỏ.”

“Tự mình giải quyết cho tốt đi!” Người đại diện thở dài, xoay người rời đi.

Mà Nhiếp Hữu Lâm thống khổ che lại đầu, ý định dùng cái đầu óc không thể nào dùng được của hắn để tìm ra một biện pháp khởi tử hồi sinh.

Nhưng không có, cái gì cũng đều không có.

Lục Bạch làm quá nhanh gọn, hành động trên mạng lại quá cẩn thận, công ty quản lý thì bỏ đá xuống giếng, Nhiếp Hữu Lâm đã hoàn toàn xong đời.

Giấc mộng minh tinh vừa mới bắt đầu đã biến thành ác mộng. Không bao giờ có thể tiếp tục được nữa.

Cả người Nhiếp Hữu Lâm đều run rẩy, hắn lấy di động ra muốn gọi cho ai đó để xin giúp đỡ, dù vậy mặc kệ là gọi tới người nào, đều chỉ nhận lại âm thanh báo bận.

Nhưng hắn vẫn chấp nhất gọi từng số một, phảng phất làm như vậy có thể mang lại một chút an ủi trong lòng.

Không biết ấn bao nhiêu số, rốt cuộc đối phương cũng nhận điện thoại.

Nhiếp Hữu Lâm nức nở ra tiếng, lại phát hiện trên màn hình hiển thị một cái tên chói mắt vô cùng châm chọc, là Lục Bạch.

“Mày, mày đừng có mà đắc ý! Tao sẽ không xong đời nhanh như vậy đâu!” Nhiếp Hữu Lâm vẫn còn cố gắng cứng cỏi, hắn không cam lòng mà kết thúc mọi thứ như vậy.

Nhưng Lục Bạch lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi hắn: [ Thoải mái không? ]

“Cái gì?”

[ Tôi hỏi cậu thấy thoải mái không? Lúc trước khi cậu đem bí mật của tôi nói cho Từ Duệ, tôi cũng cảm thấy như vậy đấy.]

“Quả nhiên là mày cố ý trả thù!” Nhiếp Hữu Lâm không khống chế được mà gào rống.

Ngữ khí Lục Bạch lại tương đối bình tĩnh: [ Đúng vậy! Hôm nay tôi chính là nhằm vào cậu đấy.]

[ Nhiếp Hữu Lâm, lúc tôi tiến vào giới giải trí chính là cùng cậu cùng nhau tiến vào, hiện tại tôi muốn lui vòng, thân là anh em tốt, cậu đương nhiên cũng phải bồi tôi cùng nhau biến mất.]

“Lục Bạch, Lục Bạch, con mẹ nó mày đúng là đồ điên!” Cảm xúc của Nhiếp Hữu Lâm đã hoàn toàn mất khống chế “Mày dám làm như vậy với tao, chính mày cũng sẽ không có kết cục tốt!”

Đã hoàn toàn xé rách mặt nạ, Nhiếp Hữu Lâm liền nói không lựa lời.

Lục Bạch lại không thèm để ý, Nhiếp Hữu Lâm cũng khống chế không được mà bắt đầu mở mồm nói ra lời ác độc.

“Lục Bạch, mày là loại tiểu nhân đê tiện. Đừng có mà đắc ý!”

“Mày cho rằng mày còn có cơ hội nổi danh lại à? Bài hát kia của mày đã bị cấm, đợi đến thời điểm cắt nối biên tập lần cuối, phân đoạn của mày cũng sẽ bị xóa bỏ.”

“Mày đừng tưởng rằng mày đã thắng! Từ Duệ sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

“Nếu không, vì sao trên mạng hiện tại chỉ toàn thảo luận về tin tức của tao, mà không phải bài hát của mày?”

Nhiếp Hữu Lâm dùng lời nói kích thích Lục Bạch để phát tiết chính mình. Nhưng Lục Bạch lại chỉ dùng một câu liền đem cơn cuồng loạn của hắn dẫm chết.

[ Tôi có thể sống hay không, là bản lĩnh của tôi. Nhưng cậu đã không có đường lui rồi! ] Nói xong, Lục Bạch kết thúc cuộc gọi.

Nhiếp Hữu Lâm cầm điện thoại trong tay, cả người đều lâm vào trầm mặc.

Đúng vậy, Lục Bạch nói không sai.

Mặc kệ tương lai của Lục Bạch như thế nào, Nhiếp Hữu Lâm hắn, xảy ra chuyện này chính là hoàn toàn xong đời. Từ nay về sau, cõng trên lưng tài liệu đen, hắn chính là một nghệ sĩ có vết nhơ, cho dù đã thành danh nhiều năm cũng sẽ thất bại trong gang tấc, huống chi hắn chỉ vừa mới lập nghiệp.

Không còn cái gì gọi là tương lai nữa, kiếp nghệ sĩ đời này của hắn, chỉ có thể kết thúc như vậy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút”, di động của Nhiếp Hữu Lâm trượt xuống mặt đất, cả người đều sụp đổ.

Hắn che lại mặt, đau đớn mà khóc thành tiếng.

Bên kia, sau khi tìm khách sạn mới, Lục Bạch lấy ra giấy bút, ở trên đó vẽ xuống một cái sơ đồ, mặt trên điểm danh từng người từng người một, gạch chéo thứ nhất, chính là tên của Nhiếp Hữu Lâm.

Đúng vậy, khi tới thế giới này, Lục Bạch chưa từng có suy nghĩ đi công lược bất luận kẻ nào. Cậu tới chỉ để trả thù.

Hệ thống: “Cái này có phải có chút khó khăn hay không? Dù sao nhân số được đề cập đến thật sự rất nhiều.”

Trong danh sách trả thù kia của Lục Bạch viết chi chít một loạt tên người, mỗi một cái đều là những kẻ góp một tay tạo nên kết cục bi thảm của cậu.

Nhưng trong đó đều không có pháo hôi nào có thể dễ như trở bàn tay mà thu thập giống như Nhiếp Hữu Lâm. Những người khác không nói, riêng một kẻ là Từ Duệ cũng đã đủ làm cậu gặp rất nhiều khó khăn.

Hệ thống vô cùng lo lắng, nếu Lục Bạch gây ra động tĩnh quá lớn, Từ Duệ sẽ trực tiếp dứt khoát phong sát cậu.

(*) Phong sát: Phong sát được hiểu là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng như diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ,… không được tham gia các hoạt động nghệ thuật do vướng phải scandal hoặc mắc một lỗi lầm cực lớn, không thể tha thứ được. Lệnh cấm này cũng yêu cầu toàn bộ các phương tiện truyền thông không được phép phát sóng chương trình hoặc phim, ảnh có mặt họ.

Lục Bạch lại không cho là đúng “Không sao cả, ta có biện pháp.”

Hệ thống tò mò: “Biện pháp gì đó?”

“Chúng ta liền tìm một kim chủ mới. Kẻ thù của kẻ thù, có khả năng trở thành bằng hữu.”

“Tra giúp ta một chút, xem trong thế giới này có ai đầu óc so với Từ Duệ tốt hơn, bối cảnh vững chắc, hơn nữa còn phải là một vị đại lão đang tính toán gia nhập vào giới giải trí.”

Hệ thống: “……..Hẳn là sẽ không có đâu! Dù sao Từ Duệ cũng là vai chính công.”

Lục Bạch: “Ngươi cứ tra đi, nhất định có. Vai chính công lại không phải thần của thế giới, núi này cao ắt có núi khác cao hơn, nếu hắn thật sự tài giỏi như vậy, nói không chừng truyện chưa đến hồi kết hắn đã có thể tổ chức buổi biểu diễn cho Dịch Văn Trác ở trên mặt trăng rồi, làm gì lại cứ quay tới quay lui lấy giải thưởng ở trong nước chứ.”

Hệ thống bị chọc đến câm nín, nhưng lại không có lời nào để phản bác.

Bởi vì Lục Bạch nói không sai, giải thưởng âm nhạc trong nước có mấy cái. Ở các nước Đức hoặc Mỹ càng có nhiều giải thưởng chuyên nghiệp hơn. Nhưng Dịch Văn Trác ở trong tiểu thuyết, từ đầu đến cuối đều chỉ lăn lộn ở giới idol trong nước.

18 tuổi làm idol, 28 tuổi vẫn xây dựng hình tượng với tác phẩm là idol, chờ đến cuối truyện 34 tuổi là idol toàn dân. Nói trắng ra là, Dịch Văn Trác không rời đi được vòng lưu lượng. Còn nói về tác phẩm……..Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*. Không phải là làm idol thì không có tác phẩm, mà là những tác phẩm của Dịch Văn Trác cũng chẳng có bao nhiêu năng lực thật sự, tất cả đều nhờ lưu lượng mới lấy được hư danh.

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí; cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.

Người này, cũng không lợi hại như trong sách đã viết. Bên ngoài bầu trời ắt có bầu trời khác, người tài giỏi nhất định còn có người tài giỏi hơn!

Quả nhiên, cuối cùng hệ thống cũng điều tra ra được thật sự có hai người giai đoạn trước mắt Lục Bạch có thể tiếp xúc.

Đáng tiếc hai người này đều có chút phiền toái.

“Như thế nào?” Lục Bạch cẩn thận dò hỏi.

Hệ thống sửa sang lại dữ liệu một chút “Trong số này có một người tên là Đỗ An, người này ngươi cũng biết, hắn là người chuyên đối đầu với Từ Duệ, công ty hai nhà này từ nghệ sĩ đến người đại diện đều thích tranh giành tài nguyên của nhau, chỉ cần gặp mặt liền thành hiện trường ngươi chết ta sống. Có điểm thú vị chính là sóng ngầm kích động, không cần mặt mũi chính là trạng thái chỉ vào mũi nhau mà mắng chửi.”

“Ngay cả cao tầng hai nhà này cũng vậy, ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy cũng phải nói vài câu âm dương quái khí với nhau.”

(*) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy: Đài đầu bất kiến đê đầu kiến, dùng để hình dung  việc thường xuyên gặp mặt.

“Có điểm kỳ quái.” Lục Bạch nhíu mày.

Hệ thống không hiểu “Không đúng chỗ nào sao?”

Lục Bạch: “Theo lý thuyết, giả thiết này không nên xuất hiện trong giới giải trí. Dù sao ai cũng không thể đảm bảo công ty của mình có thể phát triển độc lập, hơn nữa rất nhiều nhãn hiệu quốc tế thời điểm mời đại ngôn, kéo tài nguyên cũng chỉ xem xét giá trị của nghệ sĩ, căn bản sẽ không suy xét ý tứ của công ty quản lý sau lưng nghệ sĩ.”

“Tỷ như một nhãn hiệu quốc tế nào đó muốn tìm một nam một nữ làm người phát ngôn, cố tình là người của hai công ty đối đầu nhau, chẳng lẽ hai công ty đó liền không cho nghệ sĩ đi sao?”

“Tất nhiên là không thể.” Cho nên phản ứng đầu tiên của Lục Bạch chính là, tình huống này sợ là có vấn đề.

Hệ thống: “Chắc là không phải đi! Trong sách, thời điểm Dịch Văn Trác muốn thoát khỏi Từ Duệ chính là nhờ vào người này. Đỗ Ân nguyên bản là nam phụ thâm tình đó.”

Lục Bạch lắc đầu: “Vậy càng kỳ quái, nếu đối thủ một mất một còn của ngươi đang liều mạng tìm kiếm một người, mà trùng hợp là người này ở trong tay ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

“Cho hắn một chỗ dựa, âm thầm làm chút chuyện để hai người bọn họ không thể gặp được nhau?” Hệ thống hoàn toàn chìm đắm vào kịch bản ngôn tình.

Lục Bạch lại chém đinh chặt sắt phủ định “Đương nhiên không có khả năng! Diện mạo của Dịch Văn Trác ngươi cũng đã thấy rồi đó, cũng không đủ mỹ mạo để hại nước như Tô Đát Kỷ.”

“Hơn nữa dựa theo thiết lập của Đỗ An, hắn là kẻ không từ thủ đoạn độc ác tàn nhẫn không thua gì Từ Duệ, nếu Dịch Văn Trác thật sự rơi vào tay hắn, hắn nhất định sẽ triệt để lợi dụng người này, sau đó lấy được lợi ích lớn nhất từ chỗ Từ Duệ!”

“Đối phương dù sao cũng là một kẻ cuồng yêu, vậy thì càng thêm thuận tiện! Có thể hung hăng mà cắn một miếng thịt trong sự nghiệp của Từ Duệ.”

“Cho nên ngươi nói xem, có nam phụ như Đỗ An, Dịch Văn Trác và Từ Duệ cuối cùng làm cách nào có thể HE? Lại còn là cùng nhau đứng trên đỉnh cao?”

“Hơn nữa cuối cùng vị nam phụ này còn đối với bạch nguyệt quang tình thâm như biển, thậm chí nguyện ý lui khỏi giới, sau đó còn đem công ty trong tay mình giao cho Từ Duệ?”

“Cho nên ý của ngươi là……..”

“Ngươi không phát hiện ra à, tên công ty của Đỗ An có phần tương tự tên công ty Từ Duệ. Hơn nữa tác phong hành sự của hai người bọn họ cũng tương đương nhau. Chỉ là trọng điểm có chút bất đồng. Một cái chủ yếu phát triển trong giới idol, một cái thì hướng tới màn ảnh lớn, nỗ lực vươn ra quốc tế. Có lẽ nguyên bản hai công ty này chính là một nhà!”

“Đỗ An chính là quân cờ của Từ Duệ.”

“Hắn vì sao phải làm như vậy?”

“Bởi vì thế lực của Từ Duệ quá lớn, nhưng hắn lại là gia tộc mới nổi, gốc rễ chưa vững chắc. Không muốn một nhà độc lập bị những gia tộc xung quanh mơ ước tứ cố vô thân, liền đơn giản chia làm hai nửa, nhìn thì như bất hòa nhưng nội bộ lại thân mật khăng khít.”

“Tên Từ Duệ này, muốn dệt lưới, thì nhất định phải làm một tấm lưới thật lớn, không để xảy ra một chút sai sót nào. Tựa như năm đó hắn dạy dỗ ta. Sau này đối với Dịch Văn Trác, hơn phân nửa cũng dùng thủ đoạn như vậy. Hắn muốn có được người này, sao có thể thật sự mặc kệ người đó chạy tới bên cạnh đối thủ?”

“Cái gọi là kẻ điên mất tự chủ, chính là dù cho gặp được chân ái, cũng khó thay đổi được bản tính vốn có.”

“Cho nên chúng ta tìm người khác.”

Hệ thống càng thêm khó xử, bởi vì người thứ hai này còn khó tiếp cận hơn cả Đỗ An. Nó lo lắng Lục Bạch căn bản đến thân ảnh kẻ đó cũng không nhìn thấy được.

Phó Chiêu, nhị thiếu gia Phó gia. Vị này tuy rằng không phải người thừa kế, nhưng còn nổi danh hơn cả anh trai mình. Từ nhỏ được giáo dưỡng bên người Phó lão gia, sau khi vào cao trung liền xuất ngoại du học.

Ở nước ngoài hô mưa gọi gió, năm trước mới về nước, cũng là vì Phó gia xảy ra chuyện, người này liền buông sản nghiệp của mình trở về hỗ trợ.

Trên danh nghĩa là một công tử ăn chơi nhàn hạ, nhưng thực tế lại là Gia Cát Lượng phía sau màn của Phó gia. Cùng đại ca một trong sáng một trong tối, đem Phó gia phòng thủ vô cùng kiên cố.

Người như vậy, không dễ dàng để cho người ngoài nhìn thấy nhất. Mà Lục Bạch cơ hồ cũng không có cơ hội có thể tiếp cận hắn.

Phảng phất như đã đi vào ngõ chết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.