Sắc mặt Tô Mộ Nghiên vô cùng tệ nhưng lại bảo Thái Ngạn Nhân chú ý đến Hà Tuyết Sam, Thái Ngạn Nhân cảm thấy hơi buồn cười. Xem ra Hà Tuyết Sam và Tô Mộ Nghiên thật sự rất thân.
Anh lại bảo Tô Mộ Nghiên: “Tôi sẽ chú ý đến Tuyết Sam. Còn cậu nếu thấy mệt thì nên nghỉ ngơi, đừng cố gắng chạy.”
Tô Mộ Nghiên gật đầu, Thái Ngạn Nhân thấy vậy liền chạy về phía trước. Anh làm theo lời Tô Mộ Nghiên chú ý đến Hà Tuyết Sam hơn.
Nhưng Tô Mộ Nghiên lúc này vẫn không yên tâm, lo rằng Thái Ngạn Nhân vẫn chậm chân như trong nguyên tác. Vì vậy nên cô vẫn chạy, lỡ như Thái Ngạn Nhân không đến kịp thì cô sẽ đỡ Hà Tuyết Sam chứ không để Thái Văn Kỳ có cơ hội ra tay. Cô cảm thấy mình phải thật cẩn thận, vì Thái Văn Kỳ giống như một con sói, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hà Tuyết Sam như con mồi của mình.
Nhưng Tô Mộ Nghiên không biết rằng con sói Thái Văn Kỳ lúc này lại không nhìn Hà Tuyết Sam, mà đang nhìn chằm chằm vào cô.
Vừa rồi thấy sắc mặt Tô Mộ Nghiên không tốt, Thái Văn Kỳ định đến hỏi thăm một câu. Dù sao ông của anh và ông của cô cũng là bạn bè, ông của anh cũng bảo anh chú ý đến cô nên anh không thể ngó lơ cô được.
Vậy mà anh còn chưa kịp hỏi han cô câu nào thì Thái Ngạn Nhân lại xuất hiện. Dù Thái Văn Kỳ không nghe thấy Thái Ngạn Nhân và cô nói gì, nhưng nhìn thấy Thái Ngạn Nhân bật cười khi nhìn cô thì Thái Văn Kỳ liền cảm thấy ngứa mắt.
Đến lúc Thái Ngạn Nhân chạy đi rồi thì Thái Văn Kỳ đã không còn ý định hỏi thăm Tô Mộ Nghiên nữa, nhưng anh vẫn chạy thật chậm để theo sát phía sau cô trong vô thức.
Tuy nhiên, Thái Văn Kỳ lại chợt nhớ đến chuyện của Hà Tuyết Sam. Theo tiểu thuyết thì chốc nữa Hà Tuyết Sam sẽ bị ngã, và anh sẽ chạy đến cõng Hà Tuyết Sam xuống phòng y tế.
Thái Văn Kỳ vừa nhớ đến chuyện này thì Hà Tuyết Sam chạy ở phía trước cách đó khá xa đã bị trẹo chân rồi ngã “rầm” xuống đất.
Tô Mộ Nghiên chạy ở phía sau nhìn thấy vậy thì vội vàng chạy thật nhanh để đến đỡ Hà Tuyết Sam. Nhưng đầu của cô đột nhiên lại choáng váng, hai mắt bỗng nhiên lại mờ đi, chân tay thì bủn rủn không còn chút sức lực.
Trong khi đó Thái Văn Kỳ ở phía sau cũng nhìn thấy Hà Tuyết Sam bị ngã. Anh biết thời cơ đến rồi nên liền tăng tốc chạy về phía Hà Tuyết Sam.
Nhưng lúc anh chạy ngang qua Tô Mộ Nghiên, Tô Mộ Nghiên lại đột nhiên ngã lăn ra đất.
Thái Văn Kỳ thấy vậy thì khựng người lại, nhất thời quên mất chuyện Hà Tuyết Sam đang bị ngã ở phía trước. Anh vội vàng ngồi xuống đỡ Tô Mộ Nghiên ngồi dậy, để cô tựa vào người anh, sau đó vỗ vỗ mấy cái vào má cô rồi gọi: “Này, cậu không sao chứ?”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy tiếng gọi thì nhíu mày rồi từ từ mở mắt. Nhưng cô không nhìn Thái Văn Kỳ mà lại nhìn về phía Hà Tuyết Sam ở đằng trước.
Lúc này có một nam sinh đang chạy về phía Hà Tuyết Sam, nhưng Tô Mộ Nghiên không thể nhìn rõ người đó là ai.
Tô Mộ Nghiên đoán: Chẳng lẽ… Là Thái Văn Kỳ?… Vậy là mình đã không thể thay đổi tình tiết này sao? Tuyết Sam vẫn sẽ rơi vào tay Thái Văn Kỳ sao?
Tô Mộ Nghiên nghĩ đến đây thì Thái Văn Kỳ lại gọi cô: “Tô Mộ Nghiên, cậu nhìn đi đâu vậy? Không phải là bị ngã nên hóa ngốc rồi chứ?”
Tô Mộ Nghiên nghe cái giọng điệu khó ưa này thì giật mình, liền ngẩng đầu nhìn Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ cũng nhìn Tô Mộ Nghiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tô Mộ Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Nói rồi cô liền nhìn về phía Hà Tuyết Sam và nam sinh kia. Lúc này xung quanh hai người họ đã có vài bạn học khác đến hỏi thăm.
Nam sinh kia xem qua vết thương cho Hà Tuyết Sam, sau đó đỡ Hà Tuyết Sam đứng dậy rồi cõng cô ấy.
Tô Mộ Nghiên nheo mắt, cố gắng nhìn thật kỹ nam sinh kia thì liền phát hiện: Đó chính là nam chính Thái Ngạn Nhân.
“Thái Ngạn Nhân… Là Thái Ngạn Nhân đang cõng Hà Tuyết Sam sao?” Tô Mộ Nghiên kinh ngạc, trong lòng vô cùng kích động.
Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì liếc xéo Tô Mộ Nghiên: “Sao? Cậu muốn Thái Ngạn Nhân đến đây cõng cậu à? Chắc thấy người ở bên cạnh là tôi thì cậu thất vọng lắm nhỉ!”
Tô Mộ Nghiên đang định nói là không phải cô muốn Thái Ngạn Nhân cõng mình. Nhưng lúc này mấy bạn học cùng lớp bỗng nhiên chạy đến vây quanh cô và Thái Văn Kỳ.
“Tô Mộ Nghiên, cậu sao vậy?”
“Có chuyện gì thế hả Thái Văn Kỳ?”
Hóa ra mấy người bạn cùng lớp thấy Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ đang ngồi ở sân nên mới chạy đến hỏi thăm.
Cậu bạn cùng bàn của Tô Mộ Nghiên cũng chạy đến, lo lắng nói: “Mộ Nghiên, vừa rồi tớ thấy cậu bị ngã, cậu không sao chứ?”
Tô Mộ Nghiên đang định đáp lời cậu bạn thì Thái Văn Kỳ lại gắt gỏng bảo cô: “Tỉnh lại rồi thì đứng dậy đi!”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì khó chịu, liền lườm Thái Văn Kỳ một cái rồi định đứng lên. Nhưng đầu óc cô bỗng nhiên lại choáng váng, còn tay chân cô thì bủn rủn. Thế là mới nhổm người dậy thì Tô Mộ Nghiên đã không chịu nổi nên lại ngả vào người của Thái Văn Kỳ, tựa đầu vào lồng ngực anh.
Mấy người bạn cung quanh thấy vậy thì trố mắt nhìn Tô Mộ Nghiên. Thái Văn Kỳ cũng tròn mắt nhìn cô, bởi vì hành động ngả vào người anh của cô trông cực kỳ mờ ám.
Nếu không phải Thái Văn Kỳ biết rõ Tô Mộ Nghiên ghét mình thì chắc chắn anh đã hiểu lầm rằng cô cố tình đụng chạm thân thể với anh rồi.
Mấy người bạn đang đứng vây quanh cũng cảm thấy hành động của Tô Mộ Nghiên với Thái Văn Kỳ mờ ám, giống y như cô bạn gái đang làm nũng với bạn trai mình vậy.
Có cậu bạn không nhịn được mà lỡ miệng hỏi: “Hai cậu… đang yêu nhau hả?”
Thái Văn Kỳ nhíu mày, nói: “Không yêu đương gì cả. Tô Mộ Nghiên đang ốm, vừa rồi còn ngất ra sân nên mới ngồi dựa vào người tôi thôi.” Giải thích xong Thái Văn Kỳ lại cúi đầu hỏi Tô Mộ Nghiên: “Không đứng dậy được à?”
Tô Mộ Nghiên gật đầu, đầu cô lúc này đang đau như búa bổ.
Cậu bạn cùng bàn của cô thấy vậy thì liền hăng hái: “Mộ Nghiên, để tớ cõng cậu xuống phòng y tế nhé!”
“Không cần.” Câu này không phải Tô Mộ Nghiên nói, mà là Thái Văn Kỳ nói. Anh đưa mắt nhìn cậu bạn cùng bàn của Tô Mộ Nghiên rồi bảo cậu ta: “Tránh ra, đừng làm vướng chân tôi.”
Nói dứt lời, Thái Văn Kỳ liền luồn tay xuống dưới người Tô Mộ Nghiên rồi bất ngờ bế cô đứng dậy.
Tô Mộ Nghiên đột ngột bị bế lên thì giật mình, bất giác túm chặt vào ngực áo của Thái Văn Kỳ.
Mấy người bạn xung quanh thấy thế thì lại tròn mắt nhìn hai người, đây chẳng phải là bế kiểu công chúa sao? Còn nói không phải là người yêu, ai tin chứ?
Một cậu bạn liền rút điện thoại ra rồi bắt đầu quay video để gửi lên nhóm lớp. Một cậu bạn khác cũng rút điện thoại ra để chụp ảnh.
Thái Văn Kỳ thấy vậy nhưng cũng mặc kệ, anh bảo cậu bạn cùng bàn của Tô Mộ Nghiên: “Đi xin phép thầy giúp tôi, nói với thầy là Tô Mộ Nghiên bị ngất khi đang chạy bộ nên tôi đưa cậu ấy xuống phòng y tế.”
Nói dứt lời Thái Văn Kỳ liền bế Tô Mộ Nghiên đi. Tô Mộ Nghiên nằm trên tay của Thái Văn Kỳ lúc này đã cảm thấy an toàn, liền bỏ bàn tay đang túm áo của Thái Văn Kỳ ra. Sau đó vì cảm thấy mệt mỏi nên Tô Mộ Nghiên liền tựa đầu vào người anh.
Cơ thể Thái Văn Kỳ bị hành động này của Tô Mộ Nghiên làm cho cứng đờ lại. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chân bước đi. Không ai biết rằng vừa nãy, ngay từ khi Tô Mộ Nghiên tựa đầu vào ngực anh lúc còn ngồi ở dưới sân, hai tai anh đã bắt đầu đỏ lên rồi.
Bây giờ Tô Mộ Nghiên lại tựa đầu vào người Thái Văn Kỳ, hai tai Thái Văn Kỳ liền đỏ hơn nữa.
Bỗng nhiên Tô Mộ Nghiên lại nhớ ra một chuyện nên liền vội vàng ngăn cản: “Thái Văn Kỳ, không được đi xuống phòng ý tế!”
Thái Văn Kỳ vẫn ung dung bước đi, vừa đi vừa nói: “Đã ốm rồi thì ngậm miệng vào, im lặng mà xuống phòng y tế cho tôi.”
“Cậu bỏ tôi xuống đi, tôi thật sự không muốn xuống phòng y tế.” Tô Mộ Nghiên hơi mất bình tĩnh mà nói với Thái Văn Kỳ, Thái Văn Kỳ lại hỏi cô: “Tại sao?”
Tại sao ư? Tại vì vừa nãy Thái Ngạn Nhân cũng đưa Hà Tuyết Sam xuống phòng y tế. Bây giờ phòng y tế có lẽ chỉ có hai người họ, nếu Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ cũng đến đó thì không phải sẽ phá hỏng không khí riêng tư lãng mạn giữa hai người họ sao?
Hơn nữa Thái Văn Kỳ mà đến phòng y tế thì kiểu gì cũng sẽ làm ra những hành động cản trở tình cảm của nam nữ chính. Tô Mộ Nghiên thật sự không thể để anh đi đến đó được.
Cô liền nói với anh: “Cậu đưa tôi lên lớp đi, tôi nghỉ ngơi trên lớp là được rồi.”
“Lớp của chúng ta ở tầng ba.” Thái Văn Kỳ nhíu mày, “Cậu bảo tôi bế cậu mà leo cầu thang lên tận tầng ba sao?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì nhất thời không nói được gì. Nhưng sau đó một lát, cô lại ấp úng bảo Thái Văn Kỳ: “Cậu bỏ tôi xuống đi… Tôi sẽ tự lên lớp.”
“Cậu tự đi lên lớp?” Thái Văn Kỳ dừng bước, hỏi, “Cậu chắc chắn là mình đi được chứ?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì suy nghĩ mất mấy giây rồi mới đáp: “Tôi nghĩ mình có thể bò.”
Thái Văn Kỳ bị câu trả lời của Tô Mộ Nghiên làm cho tức đến bật cười. Anh lại tiếp tục bế Tô Mộ Nghiên đi về phía phòng y tế, Tô Mộ Nghiên thấy vậy thì lại nói: “Hay là cậu dìu tôi lên lớp được không?”
Lúc này Thái Văn Kỳ đã mất kiên nhẫn nên liền nổi nóng: “Nếu cậu không ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tôi thì tôi sẽ ném cậu xuống đất ngay bây giờ.”