Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 17: Thương Thái Văn Kỳ



Đồng Thụy Trạch bị Tô Mộ Nghiên chọc cho điên tiết, liền trợn trừng mắt rồi phun ra mấy lời tục tĩu, sau đó mắng chửi: “Con nhỏ chết tiệt, có ngày ông mày sẽ đạp cho nó không còn vênh mặt lên được nữa. Chó chết! Ông mày nhất định sẽ dạy lại nó!”

Đồng Thụy Trạch há miệng nói lớn, không ngờ rằng vừa nói dứt câu thì cửa nhà vệ sinh liền bị đá mạnh ra, “rầm” một tiếng vô cùng lớn.

Đồng Thụy Trạch và mấy người bạn giật mình quay lại, không ngờ rằng lại thấy Thái Văn Kỳ từ trong nhà vệ sinh bước ra.

“Mày muốn đạp ai, muốn dạy lại ai?” Giọng nói trầm thấp của Thái Văn Kỳ xen chút lạnh lẽo khiến người nghe nổi da gà.

Mấy người bạn của Đồng Thụy Trạch không rét mà run, vội vàng chỉ về phía Đồng Thụy Trạch rồi nói với Thái Văn Kỳ: “Chúng tôi chưa hề nói xấu cậu câu nào, đều là một mình cậu ta nói.”

Đồng Thụy Trạch nghe vậy thì trợn trừng mắt nhìn mấy đứa bạn, nhưng bạn của cậu ta đã nhanh chóng chạy đi.

Đồng Thụy Trạch cũng định chạy, nhưng bàn tay của Thái Văn Kỳ đã tóm chặt cậu ta lại, sau đó từng cú đấm rơi xuống mặt cậu ta, từng cái đạp rơi xuống người cậu ta một cách tàn nhẫn.

Đồng Thụy Trạch bị đạp dúi dụi xuống đất, bị đấm đến chảy máu miệng. Cậu ta hoang mang chóng mặt, hai mắt nhắm tịt không dám nhìn Thái Văn Kỳ, chỉ có hai tai nghe thấy lời Thái Văn Kỳ nói: “Mày mà động đến Tô Mộ Nghiên thì tao sẽ đánh chết mày.”


Sau khi rời khỏi chỗ Đồng Thụy Trạch, Tô Mộ Nghiên liền xuống sân thể dục.

Mặc dù đã lên tiếng nói giúp Thái Văn Kỳ, nhưng tâm trạng của Tô Mộ Nghiên lúc này vẫn chưa tốt lắm, bởi vì lời nói “Thái Văn Kỳ là con rơi của bố Thái Ngạn Nhân” vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.

Đúng lúc này, Thái Ngạn Nhân lại đột nhiên xuất hiện phía sau cô rồi hỏi: “Tô Mộ Nghiên, sao cậu có vẻ thất thần vậy?”

Tô Mộ Nghiên hơi giật mình, đến khi nhìn thấy người phía sau mình là Thái Ngạn Nhân thì tâm trạng lại càng không vui.

Không phải cô trách Thái Ngạn Nhân hay là ghét anh ấy, mà vì bố của Thái Ngạn Nhân làm cô cảm thấy căm ghét và khinh bỉ, cho nên khi nhìn thấy con trai yêu quý của ông ta thì cô không được vui cho lắm.

Nhất là khi vừa rồi nghe thấy người khác nói rằng Thái Văn Kỳ là “con rơi” của ông ta, trong lòng Tô Mộ Nghiên thật sự cực kỳ khó chịu. Cho nên bây giờ nhìn thấy người được coi là “con cưng” của ông ta, trong lòng Tô Mộ Nghiên thật sự không thể nào dễ chịu nổi.

Mặc dù cô ghét Thái Văn Kỳ, nhưng lý do duy nhất để cô ghét anh là vì anh lừa gạt tình cảm của Hà Tuyết Sam – một người con gái vô tội và đã từng yêu anh thật lòng. Còn về chuyện của nhà họ Thái, Tô Mộ Nghiên cảm thấy Thái Văn Kỳ rất đáng thương. Cô thương Thái Văn Kỳ, cho nên cô đương nhiên rất căm ghét bố mẹ của Thái Ngạn Nhân.

Nhưng dù sao Thái Ngạn Nhân cũng không phải người xấu, cho nên Tô Mộ Nghiên không muốn mặt nặng mày nhẹ với anh. Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng lại, sau đó cười nói với Thái Ngạn Nhân: “Tớ không sao. Hôm nay Tuyết Sam nghỉ nên tớ không vui cho lắm thôi.”

“Ừ.” Thái Ngạn Nhân gật đầu, “Tuyết Sam nghỉ đúng là không vui chút nào.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì nhìn Thái Ngạn Nhân rồi thở dài, thầm nghĩ anh ấy không vui thì nhắn tin nói chuyện với Hà Tuyết Sam đi.

Từ khi khai giảng đến nay cô đã ngăn cản Thái Văn Kỳ tiếp cận Hà Tuyết Sam, cho nên đáng lẽ ra không có tình địch thì Thái Ngạn Nhân phải theo đuổi được Hà Tuyết Sam rồi. Vậy mà đến bây giờ anh ấy và Hà Tuyết Sam vẫn chỉ là bạn bè “hơi thân” một chút.

Tô Mộ Nghiên thật sự nóng lòng thay cho Thái Ngạn Nhân. Thế là để thúc đẩy tình cảm giữa Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam, Tô Mộ Nghiên liền bảo: “Chiều nay chúng ta cùng nhau đi thăm Tuyết Sam đi!” Cô biết rằng Thái Ngạn Nhân sẽ ngại ngùng nếu phải một mình nên cô mới rủ anh đi cùng cô.

Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì ngay lập tức đồng ý, nhưng Tô Mộ Nghiên vẫn cảm thấy sốt ruột trước tiến độ tình cảm chậm như rùa bò của anh và Hà Tuyết Sam. Vì vậy, cô quyết định đưa ra lời đề nghị: “Hay là để tớ giúp cậu theo đuổi Tuyết Sam nhé!”

Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì đỏ mặt, ấp úng nói: “Cậu… cậu nói vậy là có ý gì?”

“Không cần ngại ngùng, tớ biết cậu thích Tuyết Sam rồi. Tớ là bạn của Tuyết Sam nên rất hiểu cậu ấy, bây giờ tớ giúp cậu theo đuổi cậu ấy để hai người sớm thành một đôi, được không?”

Thái Ngạn Nhân có hơi xấu hổ, đáp: “Nhưng mà… Chúng ta mới học lớp 10, vẫn còn…”

“Đừng nhiều lời.” Tô Mộ Nghiên nói, “Nếu cậu còn không mau theo đuổi, không chừng Tuyết Sam sẽ bị người khác cướp mất đấy!”

Nghe Tô Mộ Nghiên nói đến đây, Thái Ngạn Nhân khựng người lại, bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác bất an.

Bây giờ Hà Tuyết Sam và anh khá thân thiết, anh rất vui nên chưa kịp nghĩ đến một ngày cô ấy sẽ bị người khác cướp đi. Nhưng sau khi nghe Tô Mộ Nghiên nói, sự lo lắng trong lòng anh liền dần dần xuất hiện.

Anh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mới nhìn Tô Mộ Nghiên rồi nói: “Vậy… Cậu giúp tớ nhé!”

Thái Văn Kỳ xử lý Đồng Thụy Trạch xong thì liền xuống dưới sân thể dục để tìm Tô Mộ Nghiên. Anh có nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng khi nhìn thấy cô ngồi nói chuyện với Thái Ngạn Nhân thì anh lại quên mất mình muốn nói những gì.

Trong lúc đó, Tô Mộ Nghiên đã đồng ý giúp Thái Ngạn Nhân theo đuổi Hà Tuyết Sam. Thái Ngạn Nhân rất vui nên liền bảo cô ngồi đợi anh ở đây, còn anh sẽ chạy xuống canteen mua trà sữa để đãi cô coi như lời cảm ơn.

Tô Mộ Nghiên đương nhiên không từ chối đồ uống sắp được dâng tới tận miệng nên rất vui vẻ ngồi chờ Thái Ngạn Nhân.

Không ngờ rằng Thái Ngạn Nhân vừa đi thì Tô Mộ Nghiên lại nhìn thấy Thái Văn Kỳ bước về phía mình.

Vừa rồi Thái Văn Kỳ bị nói xấu, trong lòng Tô Mộ Nghiên sinh ra cảm giác thương cảm dành cho anh, vậy nên bây giờ nhìn anh cô cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

Đến lúc Thái Văn Kỳ dừng lại trước mặt Tô Mộ Nghiên, đứng cách cô khoảng vài bước chân, cô liền phát hiện ra dây giày của anh đã bị tuột. Thế là cô liền theo phản xạ mà nhắc nhở anh: “Dây giày tuột rồi!”

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: “Ý cậu là gì?”

Tô Mộ Nghiên cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thái Văn Kỳ rồi đáp: “Ý tôi là dây giày tuột rồi thì cậu buộc lại đi, chứ còn ý gì được nữa?”

Tô Mộ Nghiên nói xong thì liền thấy Thái Văn Kỳ đứng yên, khuôn mặt giống như đang do dự. Cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ cậu ta ưa sạch sẽ đến nỗi không muốn động tay buộc lại dây giày sao? Cậu ta ghét bỏ cả giày của chính mình à?

Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ đến đây thì Thái Văn Kỳ đã bước lại gần cô, sau đó ngồi xổm trước mặt cô.

Cô còn đang ngơ ngác trước hành động này của Thái Văn Kỳ thì anh đã đưa tay chạm vào giày của cô, sau đó buộc lại dây giày cho cô một cách cẩn thận.

Hóa ra là vừa nãy dây giày của cô cũng bị tuột!!!

Buộc dây giày xong, Thái Văn Kỳ ngẩng đầu nhìn cô rồi hỏi: “Tôi buộc như vậy được chưa?”

Tô Mộ Nghiên bị hành động của Thái Văn Kỳ làm cho đứng hình, đến nửa phút sau cô mới hoàn hồn lại mà nói với anh: “Tôi bảo cậu buộc dây giày của cậu, không phải của tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.