Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày thứ hai Diệp Trầm tỉnh lại từ trên giường.
Đêm qua quá mệt mỏi, hắn không biết đã ngủ thiếp đi như thế nào.
Vết thương trên người đều đã xử lý tốt, ngay cả quần áo cũng đã thay… từ từ, quần áo?
Quần! Áo!
Diệp Trầm kéo quần áo bên ngoài nhìn qua một lần, sắc mặt vốn đã tái nhợt, nay lại càng tái nhợt hơn mấy phần.
Cạch ——
Cửa phòng bị đẩy ra, nữ sinh bê một ly sữa tiến vào, trực tiếp đưa đến trước mặt hắn: “Uống đi.”
“Quần áo của tôi… là ai thay?” Diệp Trầm gian nan hỏi.
“Tôi.” Sơ Tranh trả lời một cách đương nhiên.
Chỗ này không có người khác, trừ cô ra thì còn có thể là ai?
Đêm qua cô thiếu ngủ.
Đều do cái tên yếu gà này!
“Cô…” Diệp Trầm đầu tiên là giật mình, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ ửng: “Cô thay quần áo cho tôi?”
Sơ Tranh đáp một cách phi thường đúng lý hợp tình: “Có vấn đề gì?”
Nếu không còn muốn cô lúc nửa đêm đi mời cho hắn một bảo mẫu à? Cái tên yếu gà này nghĩ gì thế! Đầu bị người ta đánh cho hỏng rồi!
Vành tai Diệp Trầm đỏ ửng, nhịp tim đập như sấm, mỗi một lỗ chân lông dường như cũng đang run sợ.
Hắn nhắm mắt lại, càng thêm gian nan nhấn mạnh từng chữ: “Cô… cả quần áo bên trong cũng thay.”
“Có máu.” Không thay thì giữ lại làm kỷ niệm à?
Diệp Trầm càng thêm xấu hổ, như hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
“Cô… Cô…” Tại sao cô lại có thể như thế này!
Cơ thể của hắn chẳng phải bị cô nhìn thấy hết rồi sao?
Diệp Trầm khó khăn nhả ra mấy chữ: “Nam nữ khác biệt.”
“Cậu bị thương.”
Diệp Trầm sửng sốt.
Bởi vì mình bị thương, nên cô mới thay quần áo cho hắn…
Đáy lòng Diệp Trầm không hiểu sao lại có chút buồn bã.
Người ta là một cô gái cũng không nói gì, hắn ở đây so đo cái gì chứ.
Đáy lòng Diệp Trầm nghĩ như vậy, nhưng vành tai vẫn nóng hổi như cũ, cũng không dám nhìn Sơ Tranh.
“Uống.”
Sơ Tranh đưa ly sữa đã cầm cả nửa ngày tới.
Có hiểu lễ phép không hả!
Nghĩ cầm lâu như thế không mệt sao?
Diệp Trầm đưa tay đón lấy, đầu ngón tay đụng phải ngón tay Sơ Tranh, hắn giống như bị bỏng, cấp tốc ôm ly sữa rụt lại.
Đợi Sơ Tranh rời đi, thân thể căng cứng của Diệp Trầm mới dần dần thả lỏng, hắn nhìn về phía cửa phòng đến xuất thần.
…
Diệp Trầm dưỡng thương vài ngày, mỗi lần Sơ Tranh đi học đều khóa cửa lại, Diệp Trầm cảm thấy mình giống như đang bị cầm tù ở đây.
Mỗi ngày ăn ngon uống tốt, còn có nhân viên làm theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa.
Đương nhiên nhân viên làm theo giờ cũng chỉ đến vào những lúc cô trở về.
Cô tan học về nhà, còn không quên đem bài tập cho hắn làm.
Có lẽ cô nhốt hắn ở chỗ này là để hắn làm bài tập cho cô.
Sơ Tranh không hề nhắc tới một lời liên quan đến chuyện ngày hôm đó, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắng từng hỏi cô, cô cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu cô sẽ giải quyết, sau đó, không có sau đó nữa.
Diệp Trầm cũng thử đưa ra đề nghị rời khỏi chỗ này, vì không muốn gây thêm phiền phức cho cô, nhưng kết quả đều không ngoại lệ, bị cô dữ dằn uy hiếp bắt ở lại, tiếp tục giam giữ.
“Vết thương trên người cậu đã lành chưa?” Hôm nay Sơ Tranh vừa trở về đã hỏi hắn một câu như vậy.
Thiếu niên vừa làm bài tập, vừa gật đầu: “Đã tốt hơn rất nhiều rồi, cô còn muốn nhốt tôi nữa à?”
Nói đến câu sau, thiếu niên khẽ nhíu mày, nhưng hắn không thể không thừa nhận, mình cũng không phải rất tức giận.
“Vậy đi cùng tôi đến một nơi.” Sơ Tranh kéo hắn đi.
“Đi đâu… Còn bài tập…”
Diệp Trầm bị nhét vào một chiếc xe, người trong xe khá quen mắt, chính là những vệ sĩ mặc âu phục trước đó từng tới cứu hắn —— Công ty vệ sĩ Vô Địch?
“Đi đâu vậy?”
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, xe khởi động, đi theo phương hướng hắn chưa quen thuộc, cuối cùng dừng lại ở một khu cư xá lạ lẫm.
Vệ sĩ thay hắn mở cửa xe, Diệp Trầm có chút mờ mịt bước xuống xe.
Sơ Tranh thuận tay kéo hắn vào khu cư xá, tầm mắt Diệp Trầm dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt hơi sâu xa, cánh môi khẽ mấp máy.
“Tìm ai.”
Thanh âm quen thuộc kéo suy nghĩ của Diệp Trầm trở lại, ánh mắt dần có tiêu cự nhìn về phía người đối diện, lập tức trống rỗng trong ba giây.
“Là cô!” Người mở cửa là bác gái của Diệp Trầm, nhìn rõ người ngoài cửa, trên khuôn mặt con buôn lộ ra chút sợ hãi.
Ánh mắt liếc đến Diệp Trầm, bà ta càng hoảng hốt hơn, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân cũng như nhũn ra.
Cô ta làm sao lại biết chỗ này!
Bọn họ rõ ràng không nói cho bất cứ kẻ nào là bọn họ dọn nhà đến đây!
Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh đảo qua người bà ta: “Vào trong nói chuyện, hay là nói ở đây?”
Theo sau Sơ Tranh là mấy vệ sĩ dáng người lực lững, sau lưng bác gái phút chốc đổ đầy mồ hôi lạnh, kéo cửa ra để Sơ Tranh và Diệp Trầm đi vào.
Người đàn bà này ngày thường thì dữ như cọp cái, lúc này lại giống như chó cụp đuôi.
Bác trai từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Sơ Tranh và Diệp Trầm, phải ứng cũng không khác với vợ lão là bao.
“Chồng.” Bác gái đi nhanh đến bên cạnh bác trai, kéo cánh tay lão ta: “Làm sao bây giờ đây? Tại sao cô ta biết chúng ta ở chỗ này…” Còn mang theo tên sao chổi Diệp Trầm.
Lần trước nữ sinh này đến bức hỏi bọn họ Diệp Trầm ở đâu, bây giờ lại mang theo Diệp Trầm tìm tới cửa, có thể có chuyện tốt gì sao?
Diệp Trầm máy móc ngồi xuống, căn phòng này đối với hắn rất xa lạ, từ sau khi hắn được cô cứu ra thì không có liên hệ với bất cứ ai khác, thậm chí hắn còn không biết bác trai bác gái mình đã dọn nhà.
“Diệp Trầm…” Thằng nhãi ranh chết tiệt này, không biết từ đâu quen được một người như vậy.
Bác trai trong lòng tràn đầy chán ghét, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười: “Đây là bạn của cháu à?”
Diệp Trầm nghe tiếng, khẽ ngẩng đầu, thần sắc trên mặt bác trai làm cho hắn buồn nôn.
Hắn cho rằng trước kia bọn họ đã rất quá đáng.
Nhưng đến tận lần này hắn mới biết được, bọn họ vô sỉ tuyệt tình đến mức nào.
Bàn tay đang xuôi bên người Diệp Trầm hơi nắm chặt lại, hắn quay đầu đi, không nhìn lão ta cũng không lên tiếng.
Sơ Tranh vẫy tay ra hiệu cho mấy người bên ngoài, luật sư đứng sau lưng vệ sĩ cầm một xấp văn kiện tiến vào, cung kính đưa cho Sơ Tranh.
Bác trai và bác gái nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng hoảng loạn, mồ hôi lạnh tuôn trào.
Sơ Tranh lấy từ trong xấp giấy tờ ra mấy phần văn kiện, mở từng cái từng cái đặt lên bàn trà.
“Ông Diệp, bà Diệp.” Luật sư cười chào hỏi một tiếng: “Hai vị là người giám hộ của Diệp Trầm, không sai chứ?”
Bác trai và bác gái liếc nhìn nhau, không biết đây là có ý gì.
Sơ Tranh đút hai tay vào túi, đứng bên cạnh, Diệp Trầm an vị trên ghế sofa bên cạnh cô, cục diện nhìn thế nào cũng thấy cực kì quỷ dị.
“Vâng… Đúng thế…” Bác trai gật đầu.
Luật sư nói: “Cha mẹ Diệp Trầm qua đời ngoài ý muốn, được bồi thường tất cả 50 vạn, cùng với bất động sản, giá trị hiện nay là 150 vạn…”
Thanh âm luật sư vang vọng khắp phòng, đem toàn bộ tài sản của bọn họ nói rõ ràng rành mạch.
Sắc mặt của bác trai và bác gái càng ngày càng khó coi, sự bất an trong lòng cũng đang lớn dần.
Nghe đến phía sau thì hai người họ đại khái đã hiểu rõ, luật sư là đến để nói về di sản mà cha mẹ Diệp Trầm để lại.
“Ông nói chuyện này để làm gì, chúng tôi là người giám hộ của Diệp Trầm, những tài sản này là cũng tôi thay nó quản lý!” Bác gái cứng cổ cãi lại.
Luật sư cười nhẹ: “Nhưng theo như người trong cuộc là Diệp Trầm tiên sinh nói, những này tài sản đều đã bị hai vị tiêu xài hết.”
Diệp Trầm: “…”
Hắn chưa từng nhìn thấy người này!
Lúc mới lên xe cũng không thấy qua!
Hắn nói chuyện này lúc nào?
Hơn nữa nhà ở… Hắn đã sớm đem giấy tờ bất động sản giấu đi rồi…
“Ai… Ai nói, không có!” Bác gái nhanh chóng phủ nhận: “Nó còn nhỏ tuổi, chúng tôi chỉ thay nó quản lý tài sản, đợi nó trưởng thành sẽ trả lại cho nó.”
“Bản hợp đồng này hai vị hẳn là quen thuộc chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!