Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2555: Vấn tiên hoàng tuyền (134)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tinh gia có AI có ý thức tự chủ không phải khoác lác, nó có thật, hơn nữa lại chính là Tinh Kiều.

Tin tức này làm Tinh Tuyệt rất lâu sau cũng không tiêu hóa hết.

Cháu của mình đột nhiên biến thành AI.

Khối rubic trong thân thể Tinh Kiều là mấu chốt.

Dựa theo nội dung giải mã ra, thì lúc này vẫn còn trong trạng thái mê man.

AI này là Tinh Thần tự làm ra, lúc đầu hắn cũng không nghĩ tới nó sẽ có ý thức tự chủ.

Mới đầu Tinh Thần cũng rất vui, AI có ý thức tự chủ sẽ mang đến thay đổi mang tính đột phá cho khoa học kỹ thuật.

Nhưng mà rất nhanh Tinh Thần đã phát hiện ra rằng không đúng.

Mặc dù hắn có tăng thêm chỉ lệnh “tuyệt đối không thể làm hại nhân loại”, nhưng tốc độ tiến hóa của nó quá nhanh, chỉ lệnh này đối với nó chẳng qua chỉ là một tầng giấy phủ trên cửa sổ, không biết lúc nào sẽ bị xông phá.

Sau mấy lần thăng cấp, thậm chí còn học được cách lẩn tránh chỉ lệnh này, gián tiếp tạo thành tổn thương với nhân loại.

Mà nó cũng không cho là mình vi phạm điều lệnh.

Kiểu phát triển như vậy làm Tinh Thần rùng mình.

AI có được ý thức tự chủ căn bản không nghe theo chỉ lệnh của con người, đó mà còn là chuyện tốt sao?

Đồng thời, có người phát hiện ra chuyện này, muốn cướp đoạt nó từ trong tay hắn.

Tinh Thần đương nhiên không đồng ý giao nó ra.

Tình cảnh ngay lúc đó của Tinh Thần chính là trước có vực sâu sau có sói, đi như thế nào cũng không đúng.

Cuối cùng Tinh Thần thừa dịp nó thăng cấp, để ép nó ngủ đông.

Vì sao không tiêu hủy?

Tinh Thần không nói ra được, vừa cảm thấy nó đáng sợ, lại không đành lòng thật sự tiêu hủy nó.

Nó giống như đứa bé vừa ra đời, là hắn không dạy bảo tốt, hắn cảm thấy mình có trách nhiệm.

Sau đó hắn chế tạo ra một trận sự cố, làm như nó đã bị tiêu hủy.

Sau đó nữa thì có Tinh Kiều.

Trong thân thể Tinh Kiều bị cắm vật ngoại lai vào, có thể làm cho thằng bé trưởng thành như những đứa trẻ nhỏ bình thường.

Chỉ cần cẩn thận chút thì không ai sẽ phát hiện ra điểm không bình thường.

Lại không ai sẽ nghĩ tới, số liệu băng lãnh sẽ trở thành một người sống sờ sờ.

Sau đó Tinh Thần trở lại Tinh gia.

Không biết đối phương e sợ thế lực của Tinh gia, hay là thật sự tin tưởng nó đã bị tiêu hủy, cũng không tiếp tục tìm Tinh Thần gây chuyện nữa.

Những chuyện khác thì trong này không có ghi chép.

Ví dụ như vì sao trên khối rubic lại có ký hiệu kia.

Vật ngoại lai cắm vào trong thân thể Tinh Kiều là gì.

Ai là kẻ muốn cướp đi AI.

Bây giờ Tinh Thần cũng đã chết, những nghi vấn này tạm thời đều không thể giải đáp.

Thật ra Sơ Tranh cảm thấy có chút không đúng, sinh vật mô phỏng người cũng có thể trở thành người giám thị?

Thần Điện bên kia còn có thể thức thời rất nhanh? Sinh vật mô phỏng người cũng được chấp nhận luôn rồi?

Sơ Tranh chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cũng không biết rốt cuộc Thần Điện đi đầu xu thế, hay là có nguyên nhân khác.

Bọn người Liễu Trọng giống như đang nghe chuyện xưa, bày đủ tư thế ăn dưa.

Dù sao việc này cũng không liên quan đến họ, họ chỉ có thể làm quần chúng ăn dưa.

Sơ Tranh cũng không muốn quan tâm chuyện này lắm, muốn làm quần chúng ăn dưa.

Đây không phải là việc của cô.

Nhưng trong này lại dính dáng đến Tinh Tuyệt, cho nên cô không thể mặc kệ.

Qua thêm một chút thời gian nữa, người phụ trách điều tra mới đưa ra kết quả mới nhất về chuyện chiếc xe gây tai nạn.

Chiếc xe đụng Hồ Thạc bị ném ở gần khu Đồng Tước phố Thanh Lộ, bên trong đã không có ai.

Phố Thanh Lộ vẫn luôn rất loạn, giám sát cũng không có mấy cái, cho nên không tìm được người hiềm nghi.

Sơ Tranh tản bộ qua, triệu mấy con sinh vật không biết du đãng tới hỏi.

Phố Thanh Lộ náo nhiệt, không ít sinh vật không biết thường trú, thật sự có con nhìn thấy người trong xe kia.

Sinh vật không biết dẫn Sơ Tranh tới nơi cuối cùng mà người trong xe kia biến mất: “Tôi chỉ thấy hắn đi tới bên này, sau đó thì không nhìn thấy nữa.”

Sơ Tranh: “…”

May mà phố Thanh Lộ nhiều sinh vật không biết, Sơ Tranh nhẫn nại tính tình, đi hỏi từng con từng con, cuối cùng thật sự hỏi ra được chút manh mối.

Tầng hầm nào đó.

Trong hoàn cảnh thiếu ánh nắng, sinh ra một mùi ẩm mốc, rất là khó ngửi.

Nơi này như một chỗ ở tạm thời, không có bao nhiêu thứ.

Lúc này có ba gã đàn ông ở đây, một người ngồi, hai người khác thì đứng.

Người ngồi đang lật xem quyển sổ trong tay.

Một lúc lâu sau, gã đàn ông đập quyền sổ lên trên bàn: “Trong này toàn viết thứ gì vậy.”

Gã đàn ông số một nói: “Đại ca, không thì đưa về trước đi?”

Đại ca trầm ngâm vài giây, đưa quyển sổ cho gã: “Được, mày đưa về trước đi.”

Gã đàn ông số một nhận lấy, vâng lời, chuẩn bị đi ra ngoài.

Gã đi chưa được mấy bước, thì nghe thấy cửa tầng hầm răng rắc một tiếng rồi mở ra.

Gã đàn ông số một: “…”

Tầng hầm này bẩn thì bẩn, nhưng cánh cửa kia lại làm bằng kim loại hạng nặng.

Sao lại tự mở ra được?

Đại ca và gã đàn ông số hai đồng thời đứng lên, cảnh giác hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Gã đàn ông số một cách cửa tương đối gần, rướn cổ lên, nhìn ra bên ngoài.

Ở ngoài cửa là bậc thang thông lên trên, ánh sáng mông lung lờ mờ, không có bóng người.

“Đại ca, không có ai.”

Đại ca: “Không có ai sao cửa lại mở?”

“…”

Hình như cánh cửa này tự mở ra…

Phía sau lưng ba gã đàn ông không khỏi dâng lên một tầng âm hàn.

“Hì hì hì…”

Tiếng cười đùa của đứa trẻ nhỏ quanh quẩn trong không gian này.

“Ai!”

“Hì hì hì…”

Âm thanh kia quanh quẩn mãi, hoàn toàn không phân biệt được nó phát ra từ nơi nào.

Đèn trong tầng hầm lóe lên xì xì.

“… Ma, ma à?” Gã đàn ông số 2 run rẩy hỏi.

“…”

“…”

Tầng hầm lúc này cực kỳ giống hiện trường phim ma, ba gã đàn ông cảm thấy âm trầm, tiếng cười đùa cổ quái của đứa trẻ nhỏ quanh quẩn trong tầng hầm.

Ba người ra ngoài cũng không kịp trông thấy ánh nắng, trước mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự ngã dưới đất.

Đại ca kia cũng không ngất quá lâu, rất nhanh đã tỉnh lại.

Lọt vào trong tầm mắt chính là gian phòng dưới tầng hầm mà bọn họ quen thuộc, mà lúc này gã đang nằm dưới đất.

Ngồi trên một chiếc ghế khắc hoa là một cô gái, lúc này đang chậm chạp lật quyển sổ trong tay.

Quyển sổ!

“Cô là ai!” Đại ca kịp phản ứng, quát lớn một tiếng: “Hai anh em khác của tôi đâu?”

“Xử lý rồi.” Sơ Tranh gấp quyển sổ lại: “Ai sai mấy người đến cướp cái này?”

“…” Xử lý rồi? Là ý mà gã hiểu sao?

Đại ca phát hiện mình bị trói rất chặt, càng giãy dụa thì lực trói càng chặt hơn.

Đến cuối cùng gã cảm thấy mình đã sắp không thở nổi rồi.

Cuối cùng Đại ca chỉ có thể há to miệng mà hít thở, giống như con cá sắp bị chết khát.

Thiếu nữa ngồi ở bên kia, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng mà nhìn, Đại ca có một loại cảm giác như bị Tử Thần nhìn chằm chằm.

“Tôi… Tôi nói…”

Sơ Tranh phất tay, cảm giác trói buộc bỗng nhiên buông lỏng, không khí mới mẻ tràn vào.

Đại ca hít thở từng hơi, cho đến khi trở lại bình thường mới nói: “Là… Là một người tên là Vinh gia sai chúng tôi làm.”

“Vinh gia?” Lại là thứ đồ chơi từ xó xỉnh nào xuất hiện nữa.

“Đúng…”

Vinh gia bảo bọn họ đi cướp quyển sổ này, cho tư liệu rất kỹ càng.

Bọn họ biết cầu vượt mà Hồ Thạc đi có vấn đề, không rắn chắc như trong tuyên truyền nói, nên mới cố ý đâm ở đó.

Địa điểm cũng đã tính xong, phía dưới kia không có ai, bọn họ đã phái người chờ sẵn.

“Mấy người lấy quyển sổ này để làm gì?”

“Tôi không biết mà… Chúng tôi chỉ làm theo phân phó.” Đại ca la lớn: “Tôi hoàn toàn không biết những chữ như gà bới trong đó là gì!!”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.