Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2562: Vấn tiên hoàng tuyền (141)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đã có thể xác nhận được rồi, Giang Vân Lý chính là bị tên này làm hư.

Cho nên…

Sơ Tranh nhịn không được lại đánh cho người một trận.

Liễu Trọng biết Lục Vinh tùy tiện đánh một chút cũng không chết, nên cũng không ngăn cô.

Không cho cô xả giận, cô không hết tức được.

Sơ Tranh đánh người xong, quả nhiên tâm tình tốt hơn nhiều.

Lục Vinh bị đánh, vẫn không phục, trừng lớn đôi mắt đục ngầu: “Là bọn họ hại tôi thành thế này, là bọn họ!!”

“Là ông tự lựa chọn đi con đường này.”

“Không!” Lục Vinh gào thét, “Đều là bọn họ hại!”

Nếu như không phải do bọn họ, thì sao ông ta lại biến thành dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma này chứ.

“Lựa chọn là do bản thân mình quyết định.” Sơ Tranh lạnh lùng nói, “Ông sẽ phải gánh chịu hậu quả này.”

“Không phải lỗi của tôi… Không phải tôi… Không phải tôi!”

“Là bọn họ sai.”

“Là bọn họ không cho tôi ở bên Vũ Nhi.”

“Đều là lỗi của bọn họ, là họ, là họ…”

Lục Vinh không kiềm chế được nỗi lòng, ở trong đó la to.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm ông ta vài giây, quay người rời đi, thuận tiện bảo Liễu Trọng lấy pháo xuống cho ông ta hưởng thụ.

Liễu Trọng: “…”

Đại khái là nhân quả tuần hoàn, đời sau của Lục Vinh cũng có kết cục y như ông ta.

Phương pháp của ông ta, cuối cùng lại dùng trên người thế hệ sau của mình.

Tình huống thân thể của Lục Vinh đặc biệt, cũng không biết là ông ta bắt được sinh vật không biết kỳ quái gì, mà dẫn đến tình huống như vậy.

Cũng có rất nhiều sinh vật không biết Sơ Tranh còn chưa biết đến, cho nên loại tình huống gì cũng có thể xảy ra.

Bây giờ cũng chỉ còn lại vấn đề của Tinh Kiều…

Dựa theo tình huống trước mắt, khối rubic kia đang ở trạng thái ngủ say, Tinh Kiều vẫn là Tinh Kiều.

Chỉ là thân thể Tinh Kiều…

Ai.

Sầu muộn.

Nhưng tuyệt đối không thể để thằng bé xảy ra chuyện gì, nếu không thì cô thảm rồi.

Nội tâm Sơ Tranh có chút ưu sầu, mỗi ngày số lần đi xem Tinh Kiều cũng tăng lên.

Tinh Kiều: “…”

Sư phụ rất kỳ quái.

Chờ thân thể Tinh Kiều khôi phục lại trạng thái như trước, Sơ Tranh dẫn cậu đi tìm bọn Tinh Tuyệt, thuận tiện nói cho họ nghe chuyện liên quan tới Lục Vinh.

Ông cụ Tinh có chút xíu u sầu.

Đại khái là cảm thấy bảo đao của mình không dùng được.

Cảm giác như bọn họ còn đang ở điểm bắt đầu, thì Sơ Tranh đã đi tới điểm cuối cùng, cũng lấy được phần thưởng, còn chạy ngược về điểm xuất phát lần nữa.

Đối với chuyện này Tinh Tuyệt không có cái nhìn gì, tiếp nhận vô cùng nhanh chóng.

Ông cụ Tinh thì vô cùng… Không nói nên lời.

Chuyện của Lục Vinh dù sao cũng liên quan đến Tinh gia, cho nên Sơ Tranh giao quyền xử lý Lục Vinh cho Tinh Tuyệt.

“Ông nội, ông xử lý đi ạ.”

Tinh Tuyệt lại giao cho ông cụ Tinh.

Ông cụ Tinh ngược lại không từ chối.

Ân oán mấy đời như thế, dù thế nào cũng phải có một dấu chấm hết.

“Tinh gia hôn nhân tự do, không phải là bởi vì việc này chứ?”

“Dĩ nhiên không phải.” Ông cụ Tinh nói: “Hôn nhân tự do luôn được truyền thừa xuống.”

Không khác gì Sơ Tranh suy đoán là mấy.

Lúc trước Tinh gia đã điều tra Lục Vinh.

Cảm thấy Lục Vinh trước kia làm đầy việc xấu.

Lúc ấy Tinh gia điều tra, còn cặn kẽ hơn sau này Sơ Tranh điều tra nhiều.

Trừ ép cô gái khác phá thai, sinh hoạt cá nhân của Lục Vinh còn rất hỗn loạn, căn bản không xứng với vị tiểu thiên kim kia.

Cho nên Tinh gia mới cật lực phản đối.

Ai ngờ… Lại dính dáng ra nhiều chuyện như vậy.

Ông cụ dẫn người đi trước một bước, người vừa đi, Tinh Tuyệt lập tức thay đổi tư thế đoan chính vừa rồi, trực tiếp ôm lấy Sơ Tranh.

“Nhớ Bảo Bảo.”

“…”

Sơ Tranh sờ sờ hắn như sờ chó.

“Bảo Bảo không nhớ anh sao?”

“Không phải, cháu anh vẫn còn ở đó kìa.” Sơ Tranh ra hiệu Tinh Tuyệt bên trong góc còn có một đứa trẻ nhỏ đang đứng kia kìa.

Tinh Kiều kéo căng khuôn mặt nhỏ, một bộ dạng “cháu đã sớm quen thuộc, nhưng cháu có thể giả vờ như không nhìn thấy gì”.

Tinh Tuyệt: “…”

Tinh Tuyệt tằng hắng một tiếng, ngồi dậy.

“Thân thể thằng bé không có dị thường gì chứ?”

“Tạm thời không có.” Dù sao cũng là sinh vật mô phỏng người, còn bị cắm vào vật ngoại lai không biết lấy từ đâu ra.

Đồ vật trong vũ trụ có tính nguy hiểm cao, cũng không thể mang về.

Thứ trong thân thể Tinh Kiều không biết có phải có phải chỉ đơn thuần làm cho sinh vật mô phỏng người lớn lên không.

Dạ Nguyệt Lê muốn nghiên cứu, nhưng đáng tiếc thứ đồ chơi đó lại không dám tùy tiện cắt một nửa xuống.

“Vậy sau này có thể sẽ có?”

“Có lẽ.” Sơ Tranh không thể bảo đảm.

Nhưng có ấn ký của Vấn Tiên Lộ bảo vệ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Hai người đang thảo luận về Tinh Kiều, thì bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Nguyễn Lượng ôm một đống đồ, có chút gian nan đi vào.

Nguyễn Lượng lúc này… Không có hình tượng gì.

Cực kỳ giống ông chú lôi thôi mấy tháng không đi ra ngoài.

Nguyễn Lượng thấy Sơ Tranh, cười chào hỏi: “Sơ Tranh tiểu thư, ngài cũng ở đây à.”

Sơ Tranh khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

“Đúng rồi, cái này trả cho Sơ Tranh tiểu thư.” Nguyễn Lượng buông đồ vật xuống, lấy một cái vòng tay ra: “Nhờ có cái vòng tay này, nếu không thì tiêu tùng rồi.”

Tất cả cửa sau của trò chơi Phồn Tinh đều bị khóa cứng, chỉ có cái vòng tay này có thể đăng nhập vào được.

Bọn họ nhờ hết vào vòng tay kéo dài tính mạng, nên mới hoàn thành sửa chữa cho trò chơi Phồn Tinh.

Bây giờ đã trùng kiến lối vào, tạm thời không cần dùng đến cái vòng tay này.

“Tinh tổng, nếu ngài còn có việc vậy thì lát nữa tôi lại đến báo cáo với ngài, tôi đi ngủ một giấc trước đã.” Nguyễn Lượng rất thức thời.

Chủ yếu là thứ anh ta muốn báo cáo nhiều lắm, anh ta buồn ngủ muốn chết.

Tinh Tuyệt mất tự nhiên đồng ý: “Ừ.”

Nguyễn Lượng đi ra ngoài, chào hỏi Tinh Kiều đang đứng trong góc một tiếng, nhưng Tinh Kiều không để ý tới anh ta.

Nguyễn Lượng cảm thấy có chút kỳ quái, Tinh Kiều thiếu gia là một đứa bé ngoan, cũng không phải đứa bé không có lễ phép mà.

Trước kia anh ta chào hỏi, cậu bé cũng sẽ đáp lại…

Nguyễn Lượng cảm thấy kỳ quái, lại kêu một tiếng: “Tinh Kiều thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Tinh Kiều vẫn không có phản ứng như cũ.

Sơ Tranh và Tinh Tuyệt đồng thời nhìn sang bên kia.

Ánh mắt Tinh Kiều đăm đăm, không có tiêu cự, lạnh như băng, nhìn có chút dọa người.

“Tinh Kiều?”

“Tinh Kiều!!”

Sơ Tranh giơ tay lắc lắc trước mặt cậu bé.

Tinh Kiều giống như bị định trụ, không có phản ứng gì cả.

“Bảo Bảo, vòng tay đang nhấp nháy.” Tinh Tuyệt nhìn thấy vòng tay trong tay Sơ Tranh đang lóe sáng.

Vừa rồi chỉ là lóe mấy lần, nhưng khi tới gần Tinh Kiều, lại lấp lóe liên tục.

“Chương trình đang khởi động…”

Tinh Kiều hơi hé miệng, giọng nói phát ra hoàn toàn không giống như giọng của cậu bé.

Tinh Tuyệt nhíu mày, một giây sau trực tiếp lấy vòng tay tới, tìm nút tắt, ấn xuống.

“Chương trình kết thúc…”

Tinh Kiều trừng mắt nhìn, đột nhiên trông thấy ba người vây quanh mình, bị dọa cho lui về phía sau một bước.

“Sao… Sao thế?”

Sơ Tranh nhìn cái vòng tay kia, lại nhìn đồ đệ nhà mình.

Cái vòng tay này là dùng để khởi động nó?

Sơ Tranh lại ấn nút khởi động của vòng tay.

Ánh mắt Tinh Kiều dần dần không có thần thái.

“Chương trình khởi động…”

“Chương trình kết thúc…”

“Chương trình khởi động…”

“Chương trình…”

“Bảo Bảo đừng nghịch nữa.” Tinh Tuyệt bất đắc dĩ: “Thanh tiến độ chạy xong, nó thật sự thức tỉnh thì làm sao bây giờ?”

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Em không nghịch, em đang làm thí nghiệm.”

Tinh Tuyệt cười ôn hòa: “Vâng vâng vâng, đừng thí nghiệm nữa.”

Quần chúng Tinh Kiều không rõ chân tướng: “Sư phụ, hai người đang nói gì vậy?”

“Không có gì.”

“Không có gì.”

Hai người trăm miệng một lời.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.