Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người máy mà quậy lên, vậy thì đơn giản chính là địa ngục.
Cuối cùng vẫn là Sơ Tranh ném người máy xuống.
“Lần sau đừng nhặt loạn đồ vật.” Sơ Tranh cảnh cáo hắn, “Nếu không sẽ ném cả anh ra cùng đấy.”
Tinh Tuyệt gật đầu: “Ừ.”
Chết người máy không chết mình.
“Tinh Sương không sao chứ?”
“Không sao.” Cũng không nhìn xem ta là ai, sao lại có sao được.
Thứ còn sót lại trong thân thể Tinh Sương cũng không nhiều, chỉ cần thanh lý chút là được rồi.
Hôm đó Tinh Tuyệt dùng hành động biểu thị lời cảm ơn dành cho Sơ Tranh.
Mỹ danh nói: Không có gì báo đáp, đành lấy thân báo đáp.
–
Một tháng sau, Hồ Thạc tỉnh.
Biết được khoảng thời gian mình hôn mê, tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết xong, tâm tình rất là phức tạp.
Hắn cũng chỉ cảm thấy như mới một buổi tối mà thôi…
Kết quả món ăn cũng đã nguội.
Hồ Thạc tỉnh lại là không sao nữa, dưỡng dưỡng là có thể xuất viện.
Khi Hồ Thạc còn chưa xuất viện, Tinh Sương đã bỏ gánh không làm, nói muốn dùng khoảng thời gian còn lại để lĩnh hội sự tươi đẹp của thế giới.
Đám người: “…”
Điều này sẽ dẫn đến trong lúc Hồ Thạc còn đang nằm viện, thì đã phải tiếp tục vì tập đoàn mà phát sáng phát nhiệt.
Khi Sơ Tranh không có việc gì, sẽ đến công ty tìm Tinh Tuyệt, đương nhiên loại tình huống này là cực ít.
Ngược lại là Tinh Tuyệt, có đôi khi đi làm, đột nhiên mất tăm rồi.
Khi trở về, bên cạnh lại có thêm một người nữa.
Sơ Tranh: “…”
Cô cũng không muốn tới.
Nhưng Tinh Tuyệt càng ngày càng dính người.
“Tinh Tuyệt, chúng ta nói chuyện.”
“Yêu đương?”
Sơ Tranh không thèm để ý đến hắn, nói thẳng: “Giữa chúng ta cần không gian riêng, anh đừng có không có việc gì mà tìm em.”
Ban ngày cứ không thể ai chơi của người nấy được sao?
“… Bảo Bảo chê anh phiền?”
“Không phải ý này.” Sơ Tranh nói: “Chúng ta đều có chuyện riêng phải làm, anh cứ không có việc gì mà tới tìm em, rất chậm trễ công chuyện, ảnh hưởng hiệu suất.”
Tinh Tuyệt: “Anh không làm ảnh hưởng đến Bảo Bảo.”
Sơ Tranh: “…”
Anh ngồi ở đó chính là làm ảnh hưởng đến em!
Cũng giống bây giờ… Mẹ nó anh không đi làm việc đi, ôm em làm gì?
Sơ Tranh cảm thấy mình giống như cái gối ôm cỡ lớn có thể di động.
Phiền.
Nhưng vật nhỏ nhà mình, trừ chịu đựng, thì cô còn có thể làm sao?
– – Còn có thể xử lý hắn.
–
Sơ Tranh đốt cháy giai đoạn, nhét hết các loại tri thức cho Tinh Kiều, sau đó lập tức vung tay bỏ gánh không làm nữa.
Người máy cũng bị cô chuyển nhượng cho Tinh Kiều.
Từ đây thế giới của cô hoàn toàn yên tĩnh, cuộc sống tốt đẹp sắp tới rồi.
“Bảo Bảo, cái này của em làm sao mà làm được vậy?”
“…”
Ai.
Bây giờ Tinh Tuyệt đã không trở về trang viên nữa, trực tiếp dọn đến chỗ cô ở.
Đồ của hắn cũng đưa tới toàn bộ, tầng hai khi trước còn hơi trống trải, bây giờ bị xếp đến tràn đầy.
Trong tủ quần áo toàn là quần áo tình nhân đặt làm của hắn, ngay cả quần cộc rộng mà Sơ Tranh thích nhất cũng không bỏ qua.
“…”
Bệnh tâm thần!
Nếu như không phải không gian chỗ Sơ Tranh có hạn, thì đại khái là hắn đã muốn chuyển toàn bộ quần áo trong trang viên tới luôn rồi.
Tinh Tuyệt cực kỳ thích mấy chuyện này, giống như có thể thông qua phương pháp như vậy, là có thể tuyên bố cô thuộc về mình.
Sơ Tranh tâm tình tốt thì phối hợp.
Tâm tình không tốt thì trực tiếp đánh người.
Liễu Trọng đã từng hơn một lần cho rằng Tinh Tuyệt đang bị bạo lực gia đình.
–
Thời gian nhoáng cái đã nửa năm.
Trên mạng lần nữa có quảng cáo liên quan tới “Phồn Tinh”.
Khi Sơ Tranh lên mạng lướt xem, có thoáng xem qua một chút, chờ Tinh Tuyệt trở về thuận miệng hỏi một câu: “Trò chơi kia không có vấn đề gì nữa chứ?”
“Ừ, đã Closed Beta rồi.”
Trò chơi Phồn Tinh đã đầu tư nhiều chi phí như vậy, không thể nào không tung ra.
Hơn nữa trò chơi này xác thực hoàn toàn không giống như những trò chơi trên thị trường bây giờ.
Mấy ngày trước đã bắt đầu con đường Closed Beta.
Chẳng qua trước mắt vì an toàn, đều sử dụng khoang trò chơi, chờ Closed Beta kết thúc mới có thể phát hành mũ trò chơi.
Trò chơi Phồn Tinh bắt đầu ra mắt, đã một đường gặp may, các loại tin tức ngầm không ngừng bị tuôn ra.
Đáng tiếc khoang trò chơi quá đắt.
Tăng thêm danh ngạch những người được thử nghiệm cũng không dễ lấy, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể xem những tin tức ngầm này cho đã nghiền.
Chờ phía công ty xác định, có thể công bố nội dung ghi hình của trò chơi, thì các người chơi bùng nổ rồi.
Mỗi ngày đều thúc giục ra thời gian Open Beta dưới tài khoản của công ty.
Không biết có phải là người chơi thúc giục quá hung tàn không, mà tài khoản công ty thật sự công bố thời gian Open Beta rồi.
[ Ngày 7 tháng 7? Vậy Không phải còn tới nửa năm nữa sao? Đừng mà!! ]
[ Tại sao phải lâu như vậy? ]
[ Quan tâm đến người chơi bình thường một chút được không! ]
[ Lúc trước treo người chơi bao lâu, bây giờ lại phải chờ lâu như vậy, có ý gì chứ! ]
[ Bây giờ mới bắt đầu Closed Beta, thời gian Open Beta cũng không tính là muộn mà. ]
[ Bây giờ có trò chơi nào lại có thời gian Open Beta chênh lệch lâu như vậy? Có muốn làm tiếp nữa không vậy? ]
[ Trò chơi này lại không giống những trò chơi khác, mọi người kiên nhẫn chờ thêm đi. ]
[ Đừng có còn chưa Open Beta, người khác đã copy lại trước rồi. ]
[ Tôi cảm thấy trò chơi này, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn mà làm ra được trò tương tự thì không thể nào, nội dung bên trong nhiều lắm, vận dụng rất nhiều kỹ thuật mới mới có thể hoàn thành. ]
[ Tôi nghe nói chỉ những thứ mà trò chơi này đăng ký bản quyền đã viết được mấy trang rồi. ]
Thời gian Open Beta là Tinh Tuyệt quyết định.
Hôm đó là sinh nhật Sơ Tranh, mà duyên phận của họ, cũng có thể nói là vì trò chơi này.
Tinh Tuyệt dùng tài khoản cá nhân share lại thời gian Open Beta của công ty, viết một câu.
Tinh Tuyệt: Dâng tặng cho người duy nhất.
Tinh Tuyệt vốn định tag người trong cuộc, nhưng mà hắn đột nhiên nhớ tới, mình cũng không biết tài khoản tư nhân của Sơ Tranh.
“Cô ấy có dùng những thứ này không nhỉ?” Tinh Tuyệt có chút hoài nghi.
Hoàn cảnh của cả Vấn Tiên Lộ đều là loại xưa cổ ấy, đi vào là có loại cảm giác như đi nhầm thời đại.
Cho nên Tinh Tuyệt có loại ảo giác này cũng bình thường.
Sự thật chứng minh, Sơ Tranh không chỉ có, hơn nữa tài khoản kia còn thuộc về tài khoản cao cấp, có biện pháp bảo vệ.
Tìm kiếm bình thường hoàn toàn không tìm ra được.
Tinh Tuyệt mở số tài khoản mà Sơ Tranh cho ra, nội dung có thể xem được không nhiều.
Còn lại rất nhiều nội dung đều bị khóa, hắn không có quyền hạn xem xét.
Càng không xem được, hắn lại càng muốn xem.
Cho nên vào buổi tối ngày nào đó, Tinh Tuyệt lấy phương thức không thể miêu tả, dỗ dành Sơ Tranh mở cho hắn một cái quyền hạn.
Xem xong Tinh Tuyệt chấn kinh rồi.
Cái này đều là gì vậy?
Tất cả đều là các loại văn kiện liên quan tới các loại ý kiến, quy hoạch, chỉnh đốn và cải cách.
…Loại mà có liên quan đến những chính sách lớn ấy.
Tinh Tuyệt đóng màn hình lại, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Ôm chặt đùi Bảo Bảo.
Đúng là Sơ Tranh có những quyền hạn này, nhưng cô đều sẽ không dùng, dù sao thì cô lại không quản chuyện của nhân loại.
Những thứ kia chỉ là gửi tới theo thông lệ, cô làm người công cụ chỉ ấn duyệt một cái rồi gửi đi.
Ý kiến cần cô nghiêm túc kiểm duyệt là nội dung liên quan đến Vấn Tiên Lộ.
Dù sao cô thân là người đứng đầu một nhà, nhất định phải bảo vệ vùng đất này.
Chờ Tinh Tuyệt nghĩ đến chính sự của bản thân, thì đã là ngày thứ hai.
Tinh Tuyệt nhanh chóng đăng lại lần nữa.
Nhưng bởi vì vấn đề của tài khoản Sơ Tranh, sau khi đăng ra, ấn vào chính là “Quyền hạn không đủ”.
Mọi người hoàn toàn không biết tài khoản này do ai sử dụng.
[ Cái tài khoản này không tồn tại sao? ]
[ Tài khoản không tồn tại làm sao có thể là “Quyền hạn không đủ”? ]
[ Chắc là tài khoản cao cấp. ]
Có đôi khi mọi người cũng có thể gặp phải tài khoản cao cấp, ví dụ như một số người của chính phủ, có nhu cầu tag đại lão, kết quả đại lão quên mở quyền hạn.
Dẫn đến đăng xong thì chính là như vậy.
[ Cho nên người này là ai? ]
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!