Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2617: Tinh Hỏa Liệu Nguyên (15)



Edit: Nhu – @Biends

Beta: Sa Nhi

==================

Quản gia và Sơ Tranh nói chuyện ngoài xe, sắc mặt của Quản gia vô cùng nghiêm túc, “Tiểu thư, chuyện này tôi sẽ nói lại với cha mẹ cô.”

Theo quan điểm của quản gia, nuôi một người cho vui và làm bạn trai chính thức là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau.

“…”

Sơ Tranh buồn bực đá văng hòn đá dưới chân, hung dữ đáp, “Tôi lại không làm gì, có gì mà nói chứ?”

Cha mẹ nguyên chủ chính là phiên bản nâng cấp của Đường Tăng.

Ban đầu vốn dĩ không có chuyện gì, qua lời bọn họ lại như đại dịch sắp đến không bằng.

Chuyện mới chỉ hé chút ánh sáng, họ đã nghĩ xong hết kế hoạch từ khi bắt đầu đến kết thúc, thậm chí cả hậu họa năm mươi năm sau cũng đã bàn kĩ rồi.

“Việc quan trọng như vậy, tiên sinh và phu nhân có quyền được biết.” Đều đã yêu nhau rồi mà còn chưa đủ quan trọng sao!!

Sơ Tranh: “…”

Đau đầu.

Chắc chắn quản gia không chỉ dọa cô, kiểu gì ông cũng đi mách lẻo cho mà xem.

“Sao vậy?” Thẩm Liệu nhìn hai người bước vào trong xe, nhỏ giọng hỏi Sơ Tranh.

“Có chút phiền phức.” Sơ Tranh vuốt vuốt tóc Thẩm Liệu, “Cần phải ứng phó với… cha mẹ em rồi.”

“Hả??”

Thẩm Liệu còn tưởng Sơ Tranh nói đùa, hóa ra lại là thật.

Cậu không ngờ rằng sự việc lại đến nhanh đến vậy.

Mà còn là đến thẳng nhà dì cậu nữa.

Lúc bị gọi đến, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

“Cô… cô gọi cháu đến ạ?”

Dì Thẩm không để lộ vui buồn, thoáng mỉm cười nhìn, bảo cậu mau vào đi.

Thẩm Liệu cúi đầu thay giày.

Cậu vừa tháo được một chiếc thì bị ai huých một cái.

Bên cạnh có ghế ngồi, tuy nhiên Thẩm Liệu thấy không cần thiết liền trực tiếp đứng thay, kết quả lúc này bị đẩy một cái, một chân đứng không vững liền loạng choạng suýt ngã.

Thấy cậu chuẩn bị ngã, người vừa đẩy lại kéo lại.

“Không biết ghế sinh ra để làm gì à?” Tạ Mục ném túi sách, quay sang chào dì Thẩm, “Mẹ.”

“Sao nay về sớm thế?” Dì Thẩm hơi kinh ngạc, “Bình thường gọi, con toàn muộn mới đến mà?”

“Con cùng Thẩm Liệu về.” Tạ Mục thuận miệng nói.

Thẩm Liệu: “…”

Đâu có đâu.

Tạ Mục lại hỏi: “Có khách tới chơi ạ?”

Dì Thẩm: “Ừ.”

Dì Thẩm nói bọn họ cứ vào đi, Thẩm Liệu liền nhìn thấy trong phòng khách có hai người lạ, dù nâng tay hay nhấc chân cũng đều toát ra vẻ quý tộc ưu nhã.

Tạ Mục và cậu vừa vào, hai người kia cùng nhìn sang.

Dì Thẩm giới thiệu với hai người kia, “Đây là Thẩm Liệu, còn đây là thằng con nhà tôi, Tạ Mục. Chào bác đi con.”

Tính tình Tạ Mục không được tốt lắm, cả người toát lên vẻ kiêu căng, ngạo mạn, miễn cưỡng chào một tiếng.

So với hắn, Thẩm Liệu lễ phép hơn nhiều.

Hai người mỉm cười gật đầu, nhìn có vẻ rất gần gũi, “Hai thằng bé có vẻ rất ngoan.”

Tạ Mục: “Ồ.”

Tạ Mục liền kéo Thẩm Liệu lên phòng.

Bọn họ vừa đi, phòng khách liền trở lại không khí yên lặng ban đầu.

Cuối cùng dì Thẩm cũng phải đánh vỡ không khí trầm mặc này, “Sơ tiên sinh, Sơ phu nhân, nhà chúng tôi cũng không thiếu chút tiền này, điều này cũng không cần thiết lắm, mấy đứa nhỏ cũng lớn rồi, đều có chính kiến cả. Chúng ta là người lớn cũng không nên can thiệp nhiều.”

Cha Tạ kéo dì Thẩm.

Tạ gia bọn họ mà có thể đặt yêu cầu cho những người này sao?

Tuy tiền không thiếu thật, nhưng nếu người ta muốn mình chết, đây đâu còn là chuyện trong một hai câu là xong.

Dì Thẩm lườm ông một cái, cha Tạ lại ngượng ngùng rút tay về.

“Nếu phu nhân muốn hỏi xem ý thằng bé như thế nào…” Sơ tiên sinh nói: “Chúng tôi cũng hiểu. Nêu thằng bé không đồng ý, chuyện này sẽ không cần nhắc lại, hai vị cảm thấy thế nào?”

Dì Thẩm: “…”

Cha Tạ: “…”

Thái độ của đối phương cũng không hề gượng ép, hoàn toàn là đang thương lượng, bọn họ còn nói gì nữa!!

Giờ mà còn dám từ chối làm mất lòng họ, nhỡ ra khỏi cửa họ lại tính sổ sau thì sao?

Thẩm Liệu cũng có phòng riêng bên này, cậu cùng Tạ Mục một trước một sau lên tầng.

Tạ Mục lên đến đầu cầu thang, xác định người ở dưới tầng không thể nghe được nữa bèn chặn Thẩm Liệu lại.

“Anh biết người ở dưới là ai không?”

Thẩm Liệu lắc đầu.

Tạ Mục dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu, nói: “Bọn họ họ Sơ.”

Sơ…

Sơ Tranh??

Thẩm Liệu lập tức nhớ đến lời của Sơ Tranh trước đấy, cần đôi phó với cha mẹ của cô.

Nhưng cậu không hề nghĩ tới sẽ là tình huống này.

Bọn họ đến Tạ gia làm gì?

Tạ Mục ném xong câu này rồi mở cửa đi về phòng, Thẩm Liệu liền bất an nhắn tin cho Sơ Tranh.

Cậu đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Sơ Tranh nhắn lại.

“Liệu Liệu, ngồi bên này đi con.” Dì Thẩm gọi Thẩm Liệu sang.

Thẩm Liệu hơi cúi người chào cặp vợ chồng kia, ngồi sát bên dì Thẩm.

“Đừng căng thẳng quá, không phải chuyện gì lớn đâu.” Mẹ Sơ thấy vậy liền trấn an cậu.

Dì Thẩm: “…”

Đây mà còn không phải việc lớn thì cái gì mới phải.

Dì Thẩm mặc dù không tình nguyện nhưng giờ chỉ cô mới là người thích hợp nói ra nhất: “Là như này, mọi người cần hỏi ý con một việc.”

“… Vâng ạ.”

Dì Thẩm cân nhắc từ ngữ một chút, “Chuyện lớn trong đời phải do bản thân làm chủ, dì cũng chỉ hỏi ý kiến con mà thôi, nếu con không đồng ý thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé.”

Thẩm Liệu: “…”

Chuyện lớn trong đời? Có phải ‘chuyện lớn’ cậu đang nghĩ không vậy?

Bọn họ đã đến tận đây, chắc chắn không phải đơn thuần chỉ để nhìn cậu rồi….

Mà theo câu tiếp theo của dì Thẩm, rõ ràng là không phải rồi.

Họ đến là để hỏi về việc hôn nhân.

Sơ gia và Thẩm gia hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, Thẩm Liệu cũng không phải là người nhà họ Tạ, cho nên đây chắc chắn không phải là liên hôn rồi.

Thẩm Liệu cho rằng cùng lắm cậu chỉ phải gặp cha mẹ cô.

Sao có thể nghĩ đến sẽ thế này…

“Con cũng đừng quá căng thẳng, không muốn thì cứ cự tuyệt, cô với chú nhất định sẽ tôn trọng quyết định của con.” Dì Thẩm biết rằng Thẩm Liệu có thể sẽ miễn cưỡng đồng ý nên mới nhắc nhở cậu không thích thì từ chối, không cần bận tâm nhiều.

Cha Tạ cũng nói: “Dì con nói đúng đó.”

Ông bà Sơ cũng có ý như vậy, không đồng ý thì không đồng ý, từ nay về sau sẽ không nói đến nữa.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Thẩm Liệu.

Thẩm Liệu hơi mất tự nhiên, rụt rè: “Con…”

Dì Thẩm lo Thẩm Liệu nghĩ cho nhà họ Tạ lại rước khổ về mình liền kéo Thẩm LIệu sang một bên nói chuyện.

Ông bà Sơ cũng tỏ vẻ thông cảm, thái độ vẫn rất ấm áp hòa ái.

“Liệu Liệu, con đừng quá áp lực, đừng cảm thấy mấy năm nay ở Tạ gia là mang ơn nhà họ Tạ rồi làm khổ bản thân mình.”

“Dì…”

“Nếu con không đồng ý, dì sẽ đi từ chối giúp con.” Dì Thẩm hoàn toàn không biết ở trường đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao nhà họ Sơ đột nhiên tìm đến.

Hôm nay, bà vừa vừa về thì đã thấy hai vợ chồng nhà này rồi.

Chắc chắn nhà này đã liên lạc trước với cha Tạ.

Thẩm Liệu lắc đầu.

Dì Thẩm: “Được, để cô đi nói.”

Thẩm Liệu sửng sốt, vội kéo dì Thẩm: “Dì, không phải thế… không phải con không đồng ý.”

============

12.06.2021

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.