Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2623: Tinh Hỏa Liệu Nguyên (21)



Beta: Sa Nhi

================

Lễ đính hôn toàn bộ là do mẹ Sơ lo liệu, việc Sơ Tranh cùng Thẩm Liệu cần phải làm là lựa chọn theo hình ảnh mẹ Sơ cung cấp

Sơ Tranh lười chọn, cho nên công việc này liền giao cho Thẩm Liệu.

Lúc đầu mẹ Sơ vẫn gửi cho Sơ Tranh, nhưng sau khi phát hiện ra tất cả đều là do Thẩm Liệu lựa chọn liền không gửi cho Sơ Tranh nữa.

Sơ Tranh cũng không biết hai người kia đã thảo luận như thế nào.

Dù sao cuối cùng thì cô cũng chỉ có trách nhiệm xuất hiện là được.

Khách mời của lễ đính hôn là do mẹ Sơ cùng dì Thẩm quyết định.

Dì Thẩm bên này không mời quá nhiều người, phần lớn là do mẹ Sơ bên kia mời tới.

Đối với lễ đính hôn này, mọi người đều bàn tán rất sôi nổi, rất nhiều người đều tỏ ra không hiểu nổi lễ đính hôn này.

Thẩm Liệu có tư cách gì mà được nhà họ Sơ coi trọng thế?

Tạ Mục không có mặt tại lễ đính hôn, nhưng về sau cũng không thấy hắn đến gây khó dễ cho Thẩm Liệu.

Thẩm Liệu không biết Sơ Tranh đã làm gì với Tạ Mục, có mấy lần cậu muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại luôn bị cô làm cho quên mất.

Sau khi đính hôn, Thẩm Liệu “bị ép” chuyển đến nhà Sơ Tranh ở.

Sơ Tranh đổi luôn một cái biệt thự khác, không ở bên cạnh chỗ Tạ Mục nữa, cho nên Thẩm Liệu trừ ở trường học thì không còn gặp phải Tạ Mục nữa.

Cuối kỳ kết thúc, Thẩm Liệu nghe dì Thẩm nói, hắn đã ra nước ngoài rồi.

“Thẩm thiếu gia.”

Quản gia gõ mở cửa phòng.

Thẩm Liệu đặt bút xuống, quay đầu nhìn quản gia.

“Cậu uống canh đi, đã nguội rồi.” Quản gia đem vào một bát canh bổ dưỡng.

Thẩm Liệu: “…” Tại sao cậu phải uống cái này.

Lâu như vậy mà Thẩm Liệu vẫn không nghĩ ra lí do.

Thẩm Liệu rất nghe lời Sơ Tranh, nên Quản gia bảo uống thì uống.

“Thẩm thiếu gia, làm phiền cậu mang bát này cho tiểu thư uống, cũng trông cho cô ấy uống xong.” Quản gia nhìn Thẩm Liệu uống xong, lại giao cho cậu một nhiệm vụ.

“Ừm… Được.”

Thẩm Liệu đem bát kia đến phòng cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh đang đọc sách, Thẩm Liệu mang canh vào, đặt bên tay phải của Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn lướt qua, lại ngồi nhích sang bên cạnh.

Rõ ràng cô không muốn uống.

Thẩm Liệu trực tiếp cầm lên, đưa đến trước mặt Sơ Tranh, “Tiểu Tranh, đã nguội rồi.”

“Anh uống đi.”

Thẩm Liệu: “Anh uống xong rồi.”

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, “Cứ đặt ở đấy lát em uống sau, anh đi làm bài tập trước đi.”

Thẩm Liệu nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ quản gia giao cho, “Quản gia bảo anh phải trông em uống.”

Sơ Tranh liếc hắn một chút: “Anh nghe em hay là nghe chú ấy?”

Thẩm Liệu lúng túng, nhỏ giọng nói: “… Anh đã đáp ứng chú ý rồi.”

Sơ Tranh: “…”

Thẩm Liệu biết rằng dụ Sơ Tranh uống canh là một việc khó khăn, đôi khi cô còn nhân lúc mình không chú ý mà đổ sạch.

Bị bắt được còn có thể chững chạc đàng hoàng nói là bát tự chạy trốn mà không hoảng chút nào.

Thẩm Liệu rất kiên nhẫn, khẽ cọ cọ Sơ Tranh.

“Uống cái này có gì tốt?” Sơ Tranh không kiên nhẫn bỏ sách xuống, nhíu mày hỏi cậu.

Thẩm Liệu: “…”

Uống là vì muốn tốt cho cô, sao lại hỏi cậu chỗ tốt gì?

Thẩm Liệu do dự, thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

Sơ Tranh ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu dịch tai lại gần.

Thẩm Liệu cùng Sơ Tranh nhìn nhau mấy giây, chậm chạp tiến lại gần, Sơ Tranh kéo cậu, thấp giọng nói một câu.

Thẩm Liệu lùi lại, đưa tay lên xoa lỗ tai, “Muốn như vậy?”

“Anh hỏi em muốn thế nào còn gì.”

“…”

Thẩm Liệu cảm thấy không được.

Thế nhưng cậu không dám nói.

Sơ Tranh cũng không thúc giục, cứ như vậy nhìn cậu xoắn xuýt, cuối cùng Thẩm Liệu hít sâu một hơi, ủy khuất đáp ứng: “Thôi được.”

Thẩm Liệu giao cái bát không cho Quản gia.

“Tiểu thư đã uống hết à?”

“Ừm…” Thẩm Liệu thấp giọng trả lời, cúi thấp đầu tránh ánh mắt Quản gia.

“Vẫn là Thẩm thiếu gia có biện pháp.” Quản gia cười tủm tỉm khen cậu, “Tiểu thư hiện tại cũng phải nghe cậu rồi.”

“…” Cô là ăn đậu hũ của mình nên mới nghe lời như vậy.

Thẩm Liệu nhanh chóng nói xong với Quản gia rồi chạy lên lầu.

Thẩm Liệu đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Trong gương, trêи mặt nam sinh dính nước, giọt nước theo gương mặt nhỏ xuống tại cổ áo, thấm ướt cả một khoảng.

Thẩm Liệu dùng tay vỗ vỗ mặt, thở ra một hơi.

“Thẩm Liệu.”

Thẩm Liệu nhanh chóng lấy khăn lau mặt, đi từ toilet ra ngoài.

Sơ Tranh đứng tại cửa phòng mà không vào hẳn bên trong, dựa nửa người vào khung cửa hỏi: “Làm bài tập xong chưa?”

Thẩm Liệu lắc đầu: “Chưa xong…”

“Em làm cùng anh.” Sơ Tranh từ ngoài cửa tiến đến, dường như tâm tình không tệ.

“Đứng đấy làm gì, còn muốn em ôm anh vào sao?”

Thẩm Liệu hoàn hồn, mau chóng đi tới, cậu vừa định kéo ghế ra ngồi xuống lại bị Sơ Tranh nắm cổ tay, sau đó thân thể liền bị cô kéo được.

Thẩm Liệu rơi vào vòng tay của Sơ Tranh, có lẽ đã quen thuộc nên cậu cũng không hoảng sợ nhiều, chỉ là có chút bất đắc dĩ.

“Tiểu Tranh, em như vậy anh phải viết thế nào?”

“Cứ như vậy viết.” Sơ Tranh kéo sách qua, “Không viết được sao?”

“…”

Vấn đề không phải là có viết được hay không.

Mà vấn đề là cậu có tâm trạng để viết hay không.

Thẩm Liệu vẫn còn hai câu hỏi lớn phải làm, mạch suy nghĩ đến đây lại bị việc giải đề thu hút, bèn dần tập trung lại.

Sơ Tranh an tĩnh ôm cậu, cái gì cũng không làm.

Thẩm Liệu làm xong một câu, cuối cùng vẫn còn một câu không tìm được cách giải, bản nháp trêи giấy sau khi bị viết nhiều lần liền bị đẩy ra.

Sơ Tranh nghiêng người nhìn thử, “Không giải ra sao?”

Thẩm Liệu: “Ừ.”

“Hôn em một cái, em cho anh biết cách giải.”

Thẩm Liệu lập tức nói: “Anh sẽ tự giải.”

Sơ Tranh giơ tay, ra hiệu cậu tự làm đi.

Thẩm Liệu làm lại lần nữa, nhưng cuối cùng rõ ràng phát hiện mình làm sai.

Thẩm Liệu vò đầu, quay đầu nhìn Sơ Tranh.

“Lời em vừa nói vẫn còn nguyên giá trị.”

“…”

Thẩm Liệu yên lặng vùng vẫy, có lẽ là cảm thấy mình có thể, lại quay đầu tiếp tục suy nghĩ.

20 phút sau, Thẩm Liệu co được dãn được, xoay người kéo cổ Sơ Tranh hôn lấy.

“Được rồi. Nói cho anh biết cách giải đi.”

“Anh thế cũng quá qua loa rồi.”

“Em nói “một chút” mà.” Thẩm Liệu cắn môi, “Cũng không nói cần hôn bao lâu.”

“…”

Còn là lỗi của cô rồi?

Sơ Tranh nhớ kỹ lần sau phải quy định thời gian mới được, ôm người trong ngực, nắm chặt tay của cậu viết một nét lên trêи giấy.

Cây bút trong tay không chịu kiểm soát của mình, chữ viết ra cũng không giống của cậu.

Thẩm Liệu nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn cô.

“Nhìn đề.” Sơ Tranh cất giọng lãnh đạm.

Thẩm Liệu có cảm giác bị bắt tại trận, liền vội nhìn tờ đề.

Sơ Tranh cũng không giảng quá nhiều, nhưng Thẩm Liệu rất nhanh đã hiểu nên làm như thế nào, cũng tự mình làm xong phần còn lại.

Thẩm Liệu viết xong liền đưa cho Sơ Tranh nhìn: “Em xem anh làm có đúng không?”

“Ừm.”

Thẩm Liệu: “Anh còn một bài nữa, em đợi anh lấy.”

Thẩm Liệu bảo Sơ Tranh buông mình ra, cậu đi đến giường lấy ra cuốn sách bài tập trong đống sách vở trêи giường

Trở về lại rất tự giác ngồi vào chỗ cũ, Sơ Tranh cũng tự nhiên ôm lấy.

“Cái này hôm qua anh nghĩ rất lâu mà vẫn không ra.” Thẩm Liệu lật đến một trang, chỉ vào một câu hỏi trong đó.

Sơ Tranh đặt cằm lên bả vai cậu, nhìn qua đề bài.

Sau khi xác định mình biết làm, Sơ Tranh lúc này mới đưa yêu cầu: “Năm phút.”

“…”

Thẩm Liệu thật sự là không nghĩ ra được, năm phút… thì năm phút đồng hồ vậy.

============

17.06.2021

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.