Edit: Q.A –
Beta: Sa
=========================
“Tôi đi vào trước, anh cứ chờ chút đã.” Sơ Tranh bảo Đội trưởng Tống chờ ở bên ngoài một lát, cô đi vào trước.
“Được.”
Sơ Tranh đẩy cửa phòng ra đi vào.
Hạ Cừu đang vẽ tranh, bức tranh vẫn là phòng bệnh, nhưng màu sắc dường như có chút thay đổi.
“Hạ Cừu.” Sơ Tranh gọi hắn.
Hạ Cừu nghiêng đầu nhìn qua, nghi hoặc hiện trêи mặt.
Sơ Tranh đi qua, nói khẽ: “Có người muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh có muốn gặp không?”
Hạ Cừu: “???”
“Anh không muốn gặp thì chúng ta không gặp.” Sơ Tranh sợ Hạ Cừu không tiếp nhận được, “Anh quyết định.”
Hạ Cừu trầm tư một lát, không ngờ lại gật đầu.
“Vậy nếu có vấn đề anh không muốn trả lời thì cứ không trả lời, không cần miễn cưỡng bản thân, hiểu chưa?”
Dỗ dành được Hạ Cừu, Sơ Tranh lúc này mới bảo Đội trưởng Tống tiến vào.
Hạ Cừu chắc vẫn còn một chút kí ức về Đội trưởng Tống, không giống cách nhìn người lạ trong quá khứ.
“Còn nhớ tôi không?” Đội trưởng Tống cố gắng làm giọng nói của mình nhẹ nhàng hết sức có thể.
Hạ Cừu viết ‘Ừ’ lên tờ giấy ở trước mặt mình.
Đội trưởng Tống: “Tiểu Hạ, cậu không cần sợ, tôi hôm nay chỉ là hỏi cậu mấy vấn đề.”
—— được.
Đội trưởng Tống không nghĩ tới lần này nói chuyện lại thuận lợi như vậy.
Trước đó chính là…
Anh ta hỏi hắn 10 lần chưa chắc hắn đã để ý đến anh.
Hắn không phải nghe không hiểu, hắn cái gì cũng hiểu, chỉ là không thèm phản ứng.
Chuyện đội trưởng Tống hỏi đều là liên quan tới chi tiết vụ án.
Đội trưởng Tống cố gắng sắp xếp câu từ, đổi thành cách hỏi nhẹ nhàng hơn.
Hạ Cừu trả lời xong mấy vấn đề, cảm xúc cũng vẫn ổn định.
Chẳng qua Đội trưởng Tống phát hiện Hạ Cừu mỗi lần trả lời xong một vấn đề, đều sẽ nhìn sang Sơ Tranh.
Sơ Tranh đưa tay xoa đầu hắn, trêи mặt Hạ Cừu sẽ lại hớn hở, sau đó lại thật lòng nhìn về phía anh, chờ anh ta đặt vấn đề tiếp.
Đội trưởng Tống: “…”
Đội trưởng Tống hỏi xong mấy vấn đề, sau cùng lấy ra mấy bức ảnh.
“Tiểu Hạ, ở đây có mấy hình, cậu xem một chút, bên trong có người cậu biết không?”
Đội trưởng Tống đặt ảnh chụp theo thứ tự ra trước mặt Hạ Cừu, chờ mong nhìn hắn.
Hạ Cừu bắt đầu xem từ bức đầu tiên, xem xong cái nào cũng đều lật lại mặt sau gạch chéo.
Mấy bức hình đầu tiên hắn lật rất nhanh, hắn có quen biết gì đâu.
Nhưng khi lật đến tấm thứ năm, Hạ Cừu đột nhiên dừng lại.
Trong bức ảnh kia là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc khá đẹp, có vẻ cũng là thành phần tinh anh xã hội.
Hạ Cừu nhìn chằm chằm ảnh chụp, vẻ mặt trở nên không ổn.
Trước sau chỉ khoảng hai giây, Hạ Cừu nắm lấy bức ảnh kia, xé tan thành từng mảnh.
Hạ Cừu bỗng vụt chạy về góc tường, đưa lưng về phía Đội trưởng Tống cùng Sơ Tranh.
“Tiểu Hạ…”
“Hôm nay đến đây thôi, đội trưởng Tống đi ra ngoài trước đi.” Sơ Tranh lên tiếng đuổi người.
Đội trưởng Tống: “…”
Đội trưởng Tống mang ảnh chụp đi, tạm biệt Sơ Tranh, cũng vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
–
Hạ Cừu so với trước đó đã dễ dỗ hơn nhiều, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Sơ Tranh lột một viên kẹo cho hắn, Hạ Cừu liền cắn tay Sơ Tranh.
Chờ tâm trạng Hạ Cừu tốt hơn một chút, Sơ Tranh mới thăm dò hỏi: “Vừa rồi khi trông thấy người kia, anh không thích hắn sao?”
“Xấu.”
Giọng nói của hắn nhỏ nhẹ, còn mang theo âm điệu trẻ con, nhưng cũng không khó nghe.
Sơ Tranh đột nhiên nghe thấy hắn nói chuyện, suýt chút nữa còn cho là mình vừa gặp ảo giác.
Lâu như vậy không nói tiếng nào, cô còn tưởng hắn bị câm.
“Hắn rất xấu?”
Hạ Cừu ôm Sơ Tranh cổ, “Ừ.”
“Hắn là ai?”
Hạ Cừu nhìn cô một cái, con ngươi đảo qua một vòng, nói: “… Bác sĩ.”
“Bác sĩ? Bác sĩ gì?”
Hạ Cừu không trả lời vấn đề này.
Sau đó Sơ Tranh hỏi thêm những việc khác, nhưng Hạ Cừu đều không nói không rằng.
Đội trưởng Tống đã có ảnh chụp, Sơ Tranh tự mình đi điều tra cũng có thể tra được.
Bác sĩ kia là bác sĩ tâm lý trước đó của Hạ Cừu.
Ban đầu triệu chứng của Hạ Cừu không nghiêm trọng, cho nên cha dượng Hạ Cừu đã tìm cho hắn một bác sĩ tâm lý.
Hạ Cừu về sau vẫn trị liệu tại chỗ của bác sĩ đó.
Nhưng Hạ Cừu không có chuyển biến tốt đẹp chút nào, về sau tình huống ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Không biết là cha dượng không hiểu hay do là nguyên nhân khác, mà cũng không đổi bác sĩ tâm lý cho Hạ Cừu.
Chi phí khám bác sĩ tâm lý không thấp, cha dượng lại chịu chi tiền cho việc này, người ngoài có lẽ cho rằng thế là đã tốt với Hạ Cừu lắm rồi
Hạ Cừu lại nói bác sĩ tâm lý xấu…
Hắn ta đã làm gì?
–
Ngày thứ hai, bệnh viện đưa tới một bệnh nhân rất khó khăn, vừa hay Sơ Tranh phải phụ trách, cho nên thời gian tan làm bị lùi lại.
“Cháy!!”
“Cháy rồi!!”
Ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng thét to, Sơ Tranh mở cửa ra ngoài, khói đặc từ một đầu hành lang tràn tới.
Khói kϊƈɦ hoạt hệ thống báo động của bệnh viện, cả tòa nhà chìm trong tiếng cảnh báo.
Các bác sĩ y tá chưa tan tầm dồn dập vọt rahành lang.
“Cháy ở đâu vậy?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Khói càng ngày càng dày, mọi người cũng không quan tâm những chuyện khác, trước hết cần sơ tán người bệnh đã.
Bệnh viện bình thường còn đỡ, người bệnh sẽ rất phối hợp.
Nhưng đây là bệnh viện tâm thần, việc sơ tán rất khó khăn.
Có người hô to tận thế, cũng có người ồn ào kêu hắn muốn độ kiếp, còn có một số người thoát khỏi sự khống chế của y bác sĩ, chạy tán loạn trêи hành lang.
Tình hình hỗn loạn như cái chợ.
Rất may nhân viên bảo vệ và y tá trực ban ở nơi khác nghe thấy động tĩnh bèn chạy tới hỗ trợ, hiện trường được khống chế, cũng chuyển người bệnh xuống dưới.
Sơ Tranh trầm mặt chạy tới phòng 309, đá văng cửa phòng đóng chặt, hơi nóng cùng khói đặc từ trong phòng đã xộc ra.
Trong phòng, Hạ Cừu đứng ở chính giữa, bốn phía đều là lửa.
Hắn đứng ở nơi đó như một đứa bé vô hồn, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, sắc mặt trĩu nặng u uất.
“Hạ Cừu!”
Sơ Tranh gọi hắn, Hạ Cừu cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, thử xông vào.
“Hạ Cừu?”
“Hạ Cừu!!”
Sơ Tranh tìm đồ che miệng mũi Hạ Cừu, cửa chính đã hoàn toàn không ra được nữa.
Sơ Tranh đành phải nhìn về phía cửa sổ bị khóa.
–
“Choang —— ”
Kính cửa sổ tầng ba vỡ từ trong ra ngoài, một bóng đen rơi xuống đập vào bụi cây bên dưới.
Sơ Tranh che chở Hạ Cừu, không để hắn có vết thương gì.
“Nơi này có người!!”
“Mau lại đây!!”
Có người phát hiện Hạ Cừu cùng Sơ Tranh bèn gọi người qua.
“Bác sĩ Sơ, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Sơ Tranh kiểm tra Hạ Cừu, không phát hiện vết thương nào.
“Bác sĩ Sơ, rời khỏi nơi này trước đã.” Lửa từ cửa sổ thoát ra, khói đặc cuồn cuộn rất nguy hiểm.
“Ừ.”
“Để chúng tôi giúp…”
Hạ Cừu đột nhiên ôm chặt lấy tay Sơ Tranh, không chịu để cho người khác đụng hắn.
Sơ Tranh từ chối đồng nghiệp hỗ trợ, “Không sao, để tôi.”
Đến khu vực rộng rãi, Sơ Tranh đặt Hạ Cừu xuống địa phương an toàn, “Có bị thương hay không?”
Hạ Cừu lắc đầu.
“Không bị thương là tốt rồi.”
Cô chỉ không để ý một chút đã xảy ra chuyện lớn như vậy…
Trêи mặt Hạ Cừu bẩn thỉu, Sơ Tranh tìm đồ cho hắn lau, lại thay quần áo ra.
Làm xong những việc này, Sơ Tranh mới thử hỏi: “Vừa mới xảy ra chuyện gì?”
Hạ Cừu nhìn lòng bàn tay mình, cánh môi khẽ nhếch, “Lửa…”
“Còn gì nữa không?”
Hạ Cừu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Sơ Tranh.
Nhìn nhau tròn một phút đồng hồ, Hạ Cừu lấy từ trong túi ra một vật, đặt trong lòng bàn tay.
Sơ Tranh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!