Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2651: Tiên Vốn Vô Lương (9)



Edit: Tiểu Vũ – @vuquynhanh2701

BEta: Sa Nhi

================

Trọng Đường đánh không thắng Sơ Tranh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Tranh chiếm lấy địa bàn của hắn.

Nhưng xét thấy Sơ Tranh đã đáp ứng giúp mình, cho nên Trọng Đường chỉ hầm hừ ngồi một bên.

“Ngươi đã ở chỗ này bao lâu?”

Đứa trẻ nhỏ cắn thịt thỏ, không lên tiếng.

“Chỉ có mình ngươi thôi sao?”

Mặc kệ Sơ Tranh hỏi cái gì, đứa nhỏ đều hạ quyết tâm không trả lời.

Sơ Tranh không thể hỏi bất cứ điều gì.

Sau khi đã hỏi vài câu, Sơ Tranh ngừng hỏi, cô đứng dậy rời khỏi hang động.

Bên ngoài hang động là một mặt hồ rất lớn, có mây và sương mù bao quanh, phảng phất như tiên khí.

Trêи bờ hồ có mấy con vật nhỏ đang uống nước, bức tranh bình yên tựa thiên đường

Nhưng nhìn xa hơn lại chỉ nhìn thấy một khoảng sương trắng mờ ảo.

Thậm chí không thể nhìn thấy bầu trời ở phía xa.

Rõ ràng bầu trời trêи hồ vẫn đầy nắng và mây trắng…

Sơ Tranh quay đầu lại liền thấy một con tiểu hồ ly đang ló đầu, vừa bắt gặp ánh mắt của cô, tiểu hồ ly kêu ‘a’ một tiếng, quay người bỏ chạy.

Ngân tuyến trong tay áo rơi xuống, đuổi theo tiểu hồ ly.

Một lát sau tiểu hồ ly đã bị ngân tuyến lôi trở lại.

Tiểu hồ ly bị trói chặt, miệng cũng bị chặn lại, lúc này chỉ biết giãy dụa ‘ưm ưm’.

Đầu tiên Sơ Tranh sờ chiếc đuôi mềm mại của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nhe răng trợn mắt, khẽ gầm gừ với cô.

Sơ Tranh cũng không thèm để ý, lại sờ thêm mấy lần nữa.

Khi tiểu hồ ly đã tức giận đến mức muốn tự sát, cô mới chậm rãi lên tiếng, “Ngươi quen đứa nhỏ bên trong sao?”

tiểu hồ ly ‘Ư ư’ hai tiếng, cũng không biết là có ý tứ gì.

Sơ Tranh thả miệng nó ra.

tiểu hồ ly lập tức hô to về phía động, “Trọng Đường, chạy mau!! Đây là tên biến thái!”

Sơ – biến thái – Tranh trầm mặc sờ cái đuôi hai lần.

tiểu hồ ly mắng càng hung hăng hơn.

Thế nhưng nó gọi lớn tiếng như vậy, trong động vẫn không có động tĩnh gì, tiểu hồ ly vừa vội vừa tức.

“Kêu xong chưa?” Sơ Tranh chờ tiểu hồ ly hô đến mức cổ họng muốn bốc khói, lúc này mới nói: “Yên tâm, hắn không nghe được.”

“…”

“Ngươi có quen Trọng Đường không?”

“Không quen, không biết!”

Sơ Tranh níu lấy đuôi cáo nhỏ, “Cái đuôi lông này của ngươi cũng không tệ lắm…”

“Trọng Đường là bạn của ta!” tiểu hồ ly gầm thét, “Ngươi đừng chạm vào đuôi của ta!!”

Kia là tu vi của nó!!

Là thành quả nó tu luyện lâu như vậy!!

Là…

Thật là mất mặt hồ ly.

Hu hu hu.

Tên biến thái đáng chết!!

“Một mình hắn đợi ở chỗ này?”

Tiểu hồ ly: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, hắn ở đây an toàn hơn nhiều. Bên ngoài có biến thái giống ngươi!! Trọng Đường không đi ra đâu!”

Sơ Tranh: “…”

Ta chỉ hỏi có phải là hắn một mình đợi ở chỗ này.

Trả lời lộn xộn cái gì.

“Hắn ở đây bao lâu rồi?”

Tiểu hồ ly: “Không nhớ rõ, rất lâu rồi. Lúc ra mới có một đuôi, hắn đã ở đây rồi.”

Sơ Tranh: “…”

Để hồ ly tu luyện ra ba đuôi hết bao lâu?

Sơ Tranh không biết, nhưng khẳng định không phải chỉ một hai năm.

Tiểu hồ ly nói trước kia Trọng Đường đều ngủ say.

Trọng Đường ban đầu không lớn như vậy, chỉ khoảng được 1-2 tuổi, hắn cứ ngủ say, sau đó tỉnh lại sẽ lớn lên như bình thường.

Nhưng sau khi rơi vào trạng thái ngủ say sẽ bị ngừng phát triển.

Thời gian Trọng Đường thanh tỉnh không nhiều, phần lớn thời gian đều dùng để ngủ say.

Đây chính là cách mà hắn lớn lên cho đến hiện tại.

Tiểu hồ ly nói các loài vật nhỏ xung quanh đều rất thích hắn, bình thường cũng thích nhất tụ tập tại sơn động của hắn để tu luyện.

Thời gian Trọng Đường ngủ say, thân thể cùng tư duy của hắn đều sẽ dừng phát triển.

Cho nên hắn hiện tại chính là một đứa trẻ.

“Ngươi biết hắn đã làm mất cái gì không?”

“… Một viên ngọc.”

“Ngọc gì cơ?”

Tiểu hồ ly cũng rất bất đất dĩ không muốn nói.

Sơ Tranh tóm lấy đuôi nó, tiểu hồ ly vừa hô có lỗi với Trọng Đường vừa lớn tiếng nói.

“Ta không biết, chỉ biết nó màu lam, rất xinh đẹp.”

Tiểu hồ ly nói viên ngọc kia luôn ở bên người Trọng Đường, bọn nó trừ cảm thấy nhìn viên ngọc đấy xinh đẹp ra thì cũng không phát hiện có cái gì đặc biệt.

Nhưng vì Trọng Đường coi nó như bảo bối, cho nên bọn nó cũng đều giúp hắn canh giữ hạt châu kia.

Nhưng trước đó, không biết một con yêu mà bọn nó chưa thấy bao giờ từ chỗ nào chạy vào, thừa dịp mọi người không chú ý đã lấy trộm viên ngọc kia.

Không có viên ngọc, Trọng Đường liền tỉnh giấc.

Tiểu hồ ly không thể nói được lai lịch của Trọng Đường, cũng không thể nói viên ngọc đấy dùng để làm gì.

… Cũng may còn có lông để sờ.

Sơ Tranh vuốt lông đến lúc thoải mái, lúc này mới thả tiểu hồ ly, một lần nữa trở lại hang.

Đứa trẻ nhỏ vẫn ngồi ở nguyên đó, không ăn cái gì, đang ngẩn người nhìn đống lửa sắp dập tắt.

Sơ Tranh đi qua, “Viên ngọc kia rất quan trọng đối với ngươi sao?”

Đứa trẻ nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút mờ mịt.

Một lúc sau hắn dùng tay chỉ vào trái tim, “Không, ta thấy không thoải mái, ta muốn đồ của ta.”

Hắn vừa nói vừa bắt đầu rơi nước mắt.

Sơ Tranh: “!!!”

Đệt!!

Lại chuyện gì nữa!!

Đường đường là nam nhi… Được rồi, hắn còn là một đứa nhóc con.

Nước mắt Trọng Đường rơi xuống từng chuỗi.

Khóc đến mức Sơ Tranh chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết phải dỗ thế nào.

Sơ Tranh ủ rũ, “Đừng khóc.”

“Ta khó chịu.” Đứa trẻ nhỏ bi bô nói, “Ta cũng không muốn khóc, thế nhưng ta không nhịn được, hu hu…”

“…”

Sơ Tranh ôm hắn lên, “Đừng khóc, ta dẫn ngươi đi tìm ngọc của ngươi.”

Đứa nhỏ ghé vào bả vai cô, “Có thật không?”

“Ừ.”

Đứa nhỏ khóc thút thít một tiếng, “… Được.”

Sơ Tranh thử xem xét ngực Trọng Đường, tim vẫn đang đập rất mạnh.

Vậy mấy lời hắn vừa nói là có ý gì?

Sơ Tranh ôm Trọng Đường ra ngoài, tiểu hồ ly thấy bọn họ liền muốn tiến lên nhưng lại có chút sợ.

“Ngươi muốn dẫn Trọng Đường đi đâu?”

“Đi tìm ngọc của hắn.”

“Ngươi muốn giúp Trọng Đường tìm ngọc sao?”

“Bằng không thì sao?” Khóc thành dạng này, có thể không giúp hắn tìm sao? Muốn sao trêи trời cũng phải hái!

Tiểu hồ ly khẽ cắn môi, theo sau, “Ta cũng đi.”

Tiểu hồ ly dẫn đường, từ trong sương mù đi ra.

Sơ Tranh quay đầu lại nhìn, hoàn toàn không nhìn thấy màn sương mù kia đâu, đằng sau là rừng rậm mênh ʍôиɠ, không thể nhìn thấy hồ bạc và hang động.

Tiểu hồ ly giải thích: “Nơi này có kết giới.”

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, vỗ lưng Trọng Đường, “Còn khóc nữa?”

Trọng Đường đã ngừng khóc, nhưng vẫn chưa trở lại bình thường, con mắt đỏ hoe hoe lắc đầu.

Sơ Tranh đi thêm một đoạn nữa thì thấy Cự Long.

Sau khi cô bị Trọng Đường dùng “đạo cụ” mang vào hang, Cự Long cũng biến mất không thấy tăm hơi luôn.

Sơ Tranh cũng không chắc nó có chuồn đi, hay là bị rơi lại thật không.

Cự Long đang nhai một con gấu yêu răng rắc, Sơ Tranh đưa tay che mắt Trọng Đường, không cho hắn nhìn cảnh tượng không mấy tốt đẹp kia.

Tiểu hồ ly dường như sợ Cự Long, còn trốn ra xa.

“A, bà nội, ngươi có thể đoán được không!” Cự Long nhìn thấy Sơ Tranh, vẫy đuôi tới, “Đây là cái chỗ quái quỷ gì, ta không thể nào vào được.”

Thật sự không phải nó chuồn mất.

Nó là đột nhiên bị một sức mạnh bắn ra.

“Ngươi có thể trông thấy?”

“Kết giới sao?” Cự Long không mấy lạ lẫm, “Có gì mà không thấy.”

“…” Ta không thấy đây này.

Đương nhiên là đại lão không thể nói.

Sĩ diện!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.