Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 40: Thần tượng quốc dân (10)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thu mua Tinh Diệu cũng không thuận lợi lắm, dù sao người ta cũng đang làm ăn tốt đẹp, Sơ Tranh đập tiền thêm mấy lần, đối phương mới đồng ý.

Mà đoàn đội phụ trách thu mua từ thân đến tâm đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đây là tên bại gia chi tử của gia tộc lớn nào!

Nhiều tiền như vậy phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được? Có phải điên rồi không?!

Đương nhiên đây là bà chủ của bọn họ, nên lời như vậy bọn họ không thể nói ra miệng, chỉ có thể âm thầm gào thét trong lòng.

Mà Bùi Vũ cũng rất khiếp sợ, trước đó hắn còn “lời thề son sắt” nói mình không phải người đại diện của Tinh Diệu, kết quả quay đầu hắn liền bước vào Tinh Diệu…

Cuộc sống mà!

Bạn vĩnh viễn không biết giây tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

Phần hậu kỳ của Hoàng phi khuynh thành là những cảnh quay ngoại cảnh, Sơ Tranh theo đoàn phim đi quay, chuyến đi lần này kéo dài đến gần hai tháng.

Đến khi đoàn làm phim đóng máy Sơ Tranh mới trở về.

“Buông ra!”

Sơ Tranh lắc cổ tay, ghé mắt nhìn về phía toilet nam.

Tiệc đóng máy hôm nay, cô là nhà đầu tư kiêm nữ hai, nhất định phải có mặt.

Sơ Tranh xoa xoa tay, điện thoại trong túi đột nhiên chấn động lên, có người gọi đến —— Tô Tửu.

Sơ Tranh nghe điện thoại, đầu dây bên kia ban đầu có tiếng tạp âm, sau đó là âm thanh không có ý tốt của đàn ông.

Sơ Tranh lần nữa nhìn về phía toilet nam, xác định âm thanh truyền tới trong di động giống với âm thanh này.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô mà không vào là xong đó! Cô đang suy nghĩ gì thế!! Nhanh a!! 】 Vương Giả gấp đến độ không chịu được nữa.

Sơ Tranh: “…” Chuyện này cũng muốn ta đi cứu? Đâu có liên quan gì đến ta!

【 Nói nhảm! Đương nhiên là cô! Cô không cứu thì làm sao lấy được thẻ người tốt! 】 Vì thẻ người tốt tiến lên!!

Sơ Tranh: “…”

Sao lại phiền phức như thế.

Đều là đồ yếu gà!

【… 】 Tiểu ca ca trước khi hắc hóa chắc chắn phải yếu chứ! Nếu như có năng lực, còn cần phải hắc hóa à?! Không có kiến thức!

Sơ Tranh nhét điện thoại di động vào trong túi, đi vào toilet nam.

Trong toilet không có ai, bên trong một căn phòng có tiếng đạp cửa, cô đi đến căn phòng kia, thử kéo chửa một chút nhưng không kéo được.

Sơ Tranh lui ra phía sau một bước.

Hít sâu, giơ chân đá!

Ầm!

Cửa phòng ngăn bị đá văng, đụng vào người bên trong, một tên “có thể coi là đàn ông” tức giận trừng mắt nhìn, ai dám phá hư chuyện tốt của hắn?

Kết quả nhìn thấy một cô gái đứng ngoài cửa, hắn sửng sốt một chút.

Vào chính lúc này, Sơ Tranh lại bồi thêm một cước, đá văng hắn ra, thuận tay lôi Tô Tửu ra ngoài, trong tay Tô Tửu cầm một con dao nhọn không biết từ đâu tới, suýt chút nữa đâm phải Sơ Tranh.

Hắn bị dọa đến mức run tay, dao rơi xuống mặt đất.

“Mày là ai!” Gã đàn ông đứng lên: “Mẹ kiếp bớt xen vào việc của người khác đi.”

Sơ Tranh cúi người nhặt con dao lên, đi qua phía gã đàn ông kia, hắn bị dọa phải lui về phía sau.

“Mày muốn làm gì?”

Gã đàn ông ngã ngồi trên bồn cầu, nữ sinh mặt không cảm xúc giơ dao lên, hướng vào giữa hai chân hắn đâm xuống, tên kia sợ đến mức tách hai chân ra.

Dao vừa vặn đâm vào trên nắp bồn cầu.

Sơ Tranh ngước mắt đối diện với ánh mắt hoảng sợ của gã đàn ông: “Quản không tốt cái chân thứ ba của mày, lần sau tao sẽ giúp mày quản.”

Gã đàn ông đến thở mạnh cũng không dám, khí thế toát ra từ người cô gái này, thật quá dọa người…

“Cởi.”

Gã đàn ông: “???”

Không biết có phải là bị hù dọa hay không, gã đàn ông không nhúc nhích.

Sơ Tranh rút dao ra, lần nữa đâm xuống, giọng điệu so với vừa rồi còn lạnh hơn: “Cởi.”

“Cởi cởi cởi, tôi cởi…”

Sơ Tranh mang Tô Tửu ra khỏi toilet, ném quần áo và điện thoại của gã đàn ông kia vào thùng rác, cô rửa tay, quay đầu nhìn Tô Tửu.

Sắc mặt Tô Tửu hơi tái, gắt gao kéo chặt quần áo đứng bên cạnh cô.

“Bùi Vũ đâu?”

Tô Tửu nghe thấy thanh âm, đôi mắt như nai con lạc đường, ngơ ngác nhìn Sơ Tranh.

Tô Tửu không đáp, Sơ Tranh bấm số gọi cho Bùi Vũ, Bùi Vũ vội vàng chạy tới.

“Cố tổng? Xảy ra chuyện gì?” Bùi Vũ nhìn về phía Tô Tửu: “Tô Tửu?”

Không phải đi toilet sao? Sao lại gặp được bà chủ của hắn rồi? Tình huống này hình như có chút không đúng?

“Dẫn hắn tới đây làm gì?” Sơ Tranh hỏi.

“… Tham gia một buổi tiệc rượu.” Bùi Vũ hoàn toàn ngu ngơ.

“Hắn không cần tham gia những thứ này.” Sơ Tranh nói: “Đưa hắn về đi, xử lý người bên trong một chút.”

Bùi Vũ nhìn về phía toilet, giống như hiểu rõ điều gì đó.

“Cố tổng, là tôi thất trách.” Hắn nghĩ chỉ là đi toilet thì không xảy ra vấn đề lớn gì, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.

Hai tháng này, hắn mang theo Tô Tửu, không thể không thừa nhận, Tô Tửu rất thông minh, cũng rất thích hợp làm diễn viên, nhưng mà gương mặt kia lại rất dễ thu hút người khác.

Dù là phụ nữ hay là đàn ông…

Nếu như hắn không có một bối cảnh cường đại, tuyệt đối không lăn lộn nổi trong cái vòng này, kết cục thảm nhất chính là bị người khác độc chiếm.

“Không có lần sau.” Mỗi lần đều muốn cô tới cứu, phiền chết.

“Không có lần sau, không có lần sau.” Bà chủ đã lên tiếng, về sau loại hoạt động này, hắn cũng không dám dẫn Tô Tửu tham gia nữa.

Mãi đến khi Sơ Tranh rời đi, Bùi Vũ mới có chút thở phào, bà chủ nhỏ này, không biết là người của gia tộc lớn nào…

“Tô Tửu, cậu không sao chứ?” Bùi Vũ nhìn về phía Tô Tửu.

Tô Tửu hoảng hốt lắc đầu, nửa ngày mới kéo cánh tay Bùi Vũ: “Người sau lưng anh chính là cô ấy?”

“Đúng vậy.” Bùi Vũ vừa lật danh bạ vừa nói: “Tô Tửu, cậu không nên đắc tội với cô ấy, cậu phải biết, trong cái giới này, bây giờ chỉ có cô ấy có thể cho cậu chỗ dựa.”

Bùi Vũ kiểm tra một chút xem người trong toilet là ai, xác định không phải nhân vật gì lớn, rất nhanh đã xử lý xong.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về trước.”

Tô Tửu được Bùi Vũ đưa về chung cư.

Bùi Vũ nói với hắn những gì, Tô Tửu cũng không nhớ rõ, chung cư dần dần an tĩnh lại.

—— Bây giờ chỉ có cô ấy có thể cho cậu chỗ dựa.

Câu nói này không ngừng lặp lại trong đầu Tô Tửu.

Cô cùng với những người kia không giống nhau, ánh mắt cô nhìn hắn cũng giống như nhìn một đồ vật vô tri, không mảy may chứa chút dục niệm, chỉ lạnh như băng.

Thế nhưng nếu như đối với hắn không có dục niệm, cô cần gì phải…

Tô Tửu cúi đầu nhìn điện thoại di động, màn hình sáng lên rồi lại tối xuống, tối rồi lại sáng.

Thật lâu sau, hắn mở nhật ký cuộc gọi ra xem, số điện thoại liên lạc cuối cùng…

Lúc ấy gã đàn ông kia đột nhiên tiến đến, điện thoại ở trong túi, hắn cũng không lấy ra được, hắn chỉ thử ấn một chút, không nghĩ rằng thật sự gọi được.

Cho nên cô cố ý đến cứu hắn?

Không đúng, sao cô lại ở đó trùng hợp như vậy được?

Không phải Tô Tửu muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không dám tùy tiện tin tưởng người khác.

Tô Tửu gọi điện thoại cho Bùi Vũ.

“Anh Vũ, tôi có thể hỏi một chút được không, hôm nay Cố… tổng tại sao lại xuất hiện ở chỗ đó?”

“À, phim của Cố tổng vừa đóng máy, đúng lúc tiệc đóng máy diễn ra ở chỗ đó, sao thế?”

“Không, không có việc gì.” Chỉ là trùng hợp thôi sao?

“Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai tôi sẽ sắp xếp vệ sĩ cho cậu, chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần nữa đâu.”

Bùi Vũ căn dặn hai câu rồi cúp điện thoại.

Tô Tửu ngã xuống giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, hắn giơ điện thoại lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại giơ lên.

Ngón tay hắn ấn trên màn hình, ở giao diện gửi tin nhắn cho Sơ Tranh, chậm chạp đánh ra mấy chữ.

Sau đó lại nhanh chóng xóa đi.

Lại đánh chữ…

Xóa…

Đánh chữ…

Xóa…

Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tô Tửu cuối cùng cũng chỉ gửi hai chữ qua.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.