Thư ký Văn phòng Sinh viên của Đại học y Emory trông rất giống diễn viên Doris Day. Đó là một cô gái tóc vàng hoe đã trưởng thành thành một nữ y tá trưởng quyến rũ. Winnie Bliss đang đun một bình cà phê cạnh hòm thư sinh viên. Trên bàn cô có một bát thủy tinh đựng kẹo bơ. Moore có thể hình dung một sinh viên y khoa sẽ thấy thoải mái thế nào khi được ẩn mình vào căn phòng này. Winnie đã làm việc ở văn phòng này gần hai mươi năm. Vì không có con nên cô dồn hết tình thương của người mẹ cho những sinh viên đến lấy thư ở văn phòng này hàng ngày.
Cô mời họ ăn bánh quy, tiết lộ cho họ những bí mật, tư vấn cho họ chuyện tình yêu và những điểm thi kém. Mỗi năm, vào lễ tốt nghiệp, cô khóc sướt mướt vì một trăm mười đứa con của cô sẽ xa cô. Cô nói với Moore tất cả những điều này bằng giọng xứ Georgia. Cô mời anh ăn bánh quy và rót cho anh đầy cà phê. Và anh tin cô. Winnie Bliss giống như một bông hoa mộc lan, không hề có chút khô cằn.
– Tôi không tin nổi khi cảnh sát Savannah gọi cho tôi cách đây hai năm – cô nói, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế – Tôi đã nói với họ chắc chắn họ đã nhầm lẫn. Tôi thấy Andrew Capra vào văn phòng này hàng ngày để lấy thư. Cậu ta đúng là một thanh niên tử tế nhất mà anh mong gặp. Lịch sự, không bao giờ nói một lời tồi tệ nào. Tôi thường nhìn vào mắt người khác, thám tử Moore ạ, để họ biết là tôi đang nhìn họ. Tôi thấy một cậu bé tốt bụng trong mắt Andrew.
Moore nghĩ đây là một bằng chứng cho thấy chúng ta dễ bị cái ác lừa dối như thế nào.
– Trong suốt bốn năm Capra là sinh viên ở đây, cô có nhớ cậu ta thân với ai không? – Moore hỏi.
– Ý anh là người yêu hả?
– Tôi quan tâm đến bạn nam hơn. Tôi đã nói chuyện với bà chủ nhà trước đây của cậu ta ở Atlanta. Bà ấy nói có một thanh niên thường xuyên đến thăm Capra. Bà ấy nghĩ đó cũng là một sinh viên y.
Winnie đứng lên, lại gần tủ hồ sơ. Ở đó cô lưu giữ những bản in từ máy tính.
– Đây là bảng danh sách lớp trong năm học của Andrew. Có khoảng một trăm mười sinh viên trong lớp năm nhất của cậu ta. Một nửa trong số đó là nam.
– Anh ta có chơi thân với ai trong số đó không?
Cô nhìn nhanh tờ giấy, lắc đầu.
– Tôi xin lỗi. Tôi nhớ là không có ai trong danh sách này thân với cậu ta.
– Vậy ý cô là cậu ta không có bạn?
– Tôi nói là tôi không biết về bạn của cậu ta.
– Tôi có thể xem danh sách chứ?
Cô đưa danh sách cho anh. Anh xem những trang giấy, nhưng không tên nào ngoài tên Capra có vẻ quen với anh.
– Cô biết tất cả những sinh viên này hiện sống ở đâu không?
– Có. Tôi cập nhật địa chỉ gửi thư của họ để gửi thư hội.
– Có ai trong số họ sống quanh thành phố Boston không?
– Để tôi xem! Cô quay về phía máy tính. Những móng tay sơn màu hồng của cô gõ lên bàn phím. Sự ngây thơ của Winnie Bliss khiến cô trông như một phụ nữ đến từ thời cổ điển và tao nhã ngày xưa. Vì vậy anh thấy lạ khi nhìn cô thành thạo tìm những hồ sơ trên máy tính.
– Có một người ở Newton, Massachusetts. Có gần Boston không?
– Có – Moore cúi người về phía trước, mạch anh đột nhiên đập nhanh hơn – Anh ta tên gì?
– Đó là một cô gái. Latisha Green. Một cô gái rất tốt bụng. Cô ấy đã từng mang biếu tôi những hộp quả bồ đào pê-can. Tất nhiên cô ấy rất tinh quái vì cô ấy biết tôi chăm chú đến dáng vóc. Nhưng tôi nghĩ cô ấy thích đem đồ ăn cho mọi người. Đó chỉ là thói quen của cô ấy.
– Cô ấy kết hôn chưa? Cô ấy có bạn trai không?
– Ồ, cô ấy có một người chồng tuyệt vời! Đó là người đàn ông tuyệt nhất mà tôi từng gặp! Cao một mét chín mươi và da đen bóng.
– Da đen – anh nhắc lại.
– Đúng. Đen gần như da thuộc.
Moore thở dài và lại nhìn danh sách.
– Vậy là không có ai khác ở trong lớp của Capra sống gần Boston theo như cô biết?
– Không phải theo như danh sách của tôi – Cô quay về phía anh – Ồ, trông anh có vẻ thất vọng – Cô nói với vẻ rầu rĩ như thể cô cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm vì thất bại của anh.
– Tôi đã thu được rất nhiều số không hôm nay – anh nói.
– Ăn kẹo nhé!
– Không, cảm ơn.
– Cũng chú ý giảm cân hả?
– Tôi không thích đồ ngọt.
– Vậy thì chắc chắn anh không phải là người miền nam rồi, thám tử.
Anh không thể nhịn cười. Winnie Bliss với cặp mắt to, giọng nói dịu dàng đã lôi cuốn anh. Chắc chắn cô cũng đã lôi cuốn mọi sinh viên, cả nam và nữ, những người đã từng vào văn phòng của cô. Anh chú ý thấy bức tường phía sau cô có một dãy ảnh.
– Đó có phải là các lớp y không?
Cô quay về phía bức tường.
– Chồng tôi chụp ảnh tại tất cả lễ tốt nghiệp cho tôi. Thật không dễ khi tập hợp toàn bộ sinh viên. Việc đó như thể tập trung những con mèo, theo như chồng tôi nói. Nhưng tôi muốn có những bức ảnh đó. Tôi bắt bọn chúng phải làm vậy. Đó là những nhóm người thật đẹp phải không?
– Đâu là bức chụp ảnh lớp Capra khi tốt nghiệp?
– Tôi sẽ cho anh xem sổ niêm giám. Trên đó cũng có tên – Cô đứng lên, đi về phía giá sách có tấm kính chắn. Cô cẩn thận lấy một tập ảnh trên giá và vuốt nhẹ tay lên trang bìa, như thể muốn lau hết bụi – Đây là năm Andrew đã tốt nghiệp. Bức ảnh này chụp toàn bộ bạn cùng lớp của Capra và nó cho biết họ có được chấp nhận đi thực tập hay không – Cô dừng lại, rồi đưa cuốn sách cho anh – Đây chỉ là sao chép của tôi. Anh có thể vui lòng chỉ xem ở đây, đừng mang đi!
– Tôi sẽ ngồi ở ngay góc đằng kia, không làm phiền cô. Cô có thể trông chừng tôi. Thế nào?
– Ôi tôi xin lỗi nếu tôi có nói là tôi không tin anh!
– Ồ, đừng nói vậy – anh nói, nháy mắt. Cô đỏ mặt như một nữ sinh.
Anh cầm cuốn sách về phía góc phòng. Ở đó một ấm cà phê và một đĩa bánh quy được đặt trên một khu bàn nhỏ. Anh ngồi vào chiếc ghế dễ chịu, mở cuốn niêm giám sinh viên Đại học y Emory. Đã đến giờ nghỉ trưa. Một đoàn sinh viên năm thứ nhất mặc áo khoác trắng vào văn phòng của cô để kiểm tra thư. Trẻ con đã thành bác sỹ từ khi nào? Anh không thể tưởng tượng sẽ giao cơ thể trung niên của mình cho một trong những người trẻ tuổi này. Anh thấy những ánh mắt tò mò và nghe thấy cô Winnie Bliss thì thầm.
– Ông ấy là một thám tử điều tra án mạng từ Boston – Đúng vậy, ông già lụ khụ ngồi ở góc phòng.
Moore ngồi lún sâu hơn trên chiếc ghế, tập trung vào những bức ảnh. Sau mỗi bức ảnh là tên sinh viên, quê quán và nơi sinh viên đó được nhận thực tập. Khi lật đến bức ảnh Capra, anh dừng lại. Capra nhìn thẳng vào máy ảnh. Đó là một thanh niên trẻ, tươi cười, ánh mắt thẳng thắn như không che giấu điều gì. Đây là điều khiến Moore sợ nhất – những kẻ săn mồi đi lẫn trong những con mồi mà không bị phát hiện.
Sau bức ảnh của Capra là tên chương trình tòa công sứ của hắn.
Bác sỹ phẫu thuật, Trung tâm y tế Riverland, Savannali, Georgia.
Anh tự hỏi có ai khác ngoài Capra đã đi thực tập ở Savannah không, có ai khác sống ở thị trấn đó khi Capra sát hại những cô gái không. Anh lật qua những trang giấy và thấy có ba sinh viên khác cũng được nhận thực tập tại Savannah. Hai trong số đó là nữ, người thứ ba là một sinh viên nam châu Á.
Lại là một ngõ cụt khác.
Anh cúi người về phía trước, hoàn toàn thất vọng. Cuốn sách rơi trên đùi anh. Anh thấy bức ảnh thầy chủ nhiệm trường y đang cười với anh. Dưới đó là khẩu hiệu của ông dành cho các sinh viên tốt nghiệp: “Để hàn gắn thế giới.”
Hôm nay, một trăm linh tám thanh niên đã tuyên thệ long trọng. Nó kết thúc một chuyến đi dài và gian lao. Lời thề với tư cách là một bác sỹ, người chữa bệnh, không phải được thực hiện một cách qua loa, vì nó sẽ kéo dài trong suốt đời họ…
Moore ngồi lên, đọc lại câu nói của thầy chủ nhiệm.
Hôm nay, một trăm linh tám thanh niên…
Anh đứng lên, lại gần bàn của Winnie Bliss.
– Cô Bliss?
– Vâng, thưa thám tử?
– Cô nói có một trăm mười sinh viên trong lớp năm nhất của Capra.
– Chúng tôi nhận một trăm mười sinh viên mỗi năm.
– Ở đây, trong lời phát biểu của thầy chủ nhiệm, thầy nói một trăm linh tám người tốt nghiệp. Còn hai người khác thì sao?
Winnie buồn bã lắc đầu.
– Tôi vẫn chưa quên chuyện đó được, chuyện đã xảy ra với cô gái xấu số đó.
– Cô gái nào?
– Laura Hutchinson. Cô ấy làm việc tại một phòng bệnh ở Haiti, một trong các khóa học tự chọn của chúng tôi. Đường xá ở đó, ôi, tôi nghe nói khủng khiếp lắm. Xe tải đã lao vào rãnh và nghiến lên cô ấy.
– Vậy đó là một tai nạn.
– Cô ấy bị xe tải nghiến lên. Trong vòng mười giờ họ không thể đưa cô ấy ra được.
– Còn sinh viên khác thì sao? Có một người nữa đã không được tốt nghiệp ở lớp đó.
Winnie nhìn xuống bàn. Anh thấy cô không muốn nói về chủ đề này.
– Cô Bliss?
– Chuyện này xảy ra khá thường xuyên – cô nói – Một sinh viên bị tụt lại. Chúng tôi đã cố giúp họ vào chương trình, nhưng anh biết đấy, một vài người trong số họ thực sự có vấn đề về tiền nong.
– Vậy sinh viên đó tên gì?
– Warren Hoyt.
– Cậu ta đã bị tụt lại?
– Đúng, anh có thể nói vậy.
– Đó là một vấn đề về mặt kiến thức?
– Ồ… – Cô nhìn quanh, như thể muốn cầu cứu nhưng không tìm thấy sự giúp đỡ – Có lẽ anh nên nói chuyện với một trong các giáo sư của chúng tôi, bác sỹ Kahn. Ông ấy có thể trả lời câu hỏi của anh.
– Cô không biết câu trả lời sao?
– Đó là một vấn đề… riêng tư. Bác sỹ Kahn nên cho anh biết.
Moore nhìn đồng hồ. Anh nghĩ đêm nay sẽ bắt máy bay đến Savannah nhưng có vẻ như anh sẽ không làm được việc đó.
– Tôi có thể tìm bác sỹ Kahn ở đâu?
– Phòng thí nghiệm giải phẫu.
Anh có thể ngửi thấy mùi chất ngâm xác fooc-ma-lin khi đi dọc hành lang. Moore dừng lại trước cửa phòng có ghi GIẢI PHẪU, chuẩn bị tâm lý cho những điều sắp diễn ra. Mặc dù anh nghĩ anh đã sẵn sàng, nhưng khi bước qua cánh cửa, anh bị choáng một lúc. Hai mươi tám chiếc bàn được kê thành bốn dãy được đặt theo chiều dọc căn phòng. Trên bàn nào cũng có xác người đã bị mổ nhiều lần. Không giống những xác chết mà Moore đã quen nhìn thấy trong phòng Khám nghiệm tử thi, những cơ thể này trông như nhân tạo. Da họ dai như nhựa vi-nyl, những phần mạch lộ ra gân xanh và màu đỏ. Hôm nay, các sinh viên đang tập trung vào phần đầu, họ đang xẻ các cơ mặt. Mỗi xác chết được giao cho bốn sinh viên. Căn phòng ồn ào tiếng người này đọc cho những người khác nghe thông tin trong sách giáo khoa. Họ trao đổi câu hỏi và lời khuyên. Nếu không có những vật thể rùng rợn trên bàn thì những sinh viên này có thể trông như công nhân nhà máy, đang làm việc với những bộ phận máy móc.
Một cô gái tò mò ngẩng lên nhìn Moore, người khách lạ ăn mặc lịch sự vừa bước vào phòng họ.
– Ông tìm ai ạ? – Cô gái hỏi. Dao mổ của cô đang ấn ngập vào má xác chết.
– Bác sỹ Kahn.
– Bác sỹ ở bên kia phòng. Ông có thấy người đàn ông to lớn, râu trắng không?
– Tôi thấy rồi, cảm ơn! – Anh tiếp tục đi qua những dãy bàn. Ánh mắt anh không thể rời khỏi những xác chết khi đi qua. Một phụ nữ, chân tay như những thanh thép nằm trên bàn. Một người đàn ông da đen, đùi bị rạch hết da. Cuối dãy bàn có một nhóm sinh viên đang chăm chú lắng nghe một người trông như ông già Nô-en. Ông đang chỉ những thớ cơ phức tạp trên dây thần kinh mặt.
– Bác sỹ Kahn phải không? – Moore hỏi.
Kahn ngẩng lên. Tất cả những nét giống ông già tuyết tan biến. Người đàn ông này có cặp mắt tối sẫm, nghiêm nghị, không có chút hài hước.
– Vâng.
– Tôi là thám tử Moore. Cô Bliss ở Văn phòng Sinh viên bảo tôi đến đây.
Kahn đứng thẳng lên. Đột nhiên Moore thấy một người đàn ông to lớn, đồ sộ. Con dao mổ trông thật nhỏ bé trong bàn tay hộ pháp của ông. Ông đặt dao mổ xuống, tháo găng tay. Khi ông quay lại rửa tay ở bồn nước, Moore thấy mái tóc bạc trắng của ông buộc thành túm đuôi gà.
– Có chuyện gì vậy? – Kahn nói và lấy giấy lau.
– Tôi có vài câu hỏi về sinh viên y năm thứ nhất mà ông đã dạy cách đây bảy năm. Warren Hoyt.
Kahn quay lưng lại nhưng Moore chỉ thấy cánh tay khổng lồ của ông dừng lại trên bồn nước. Nước nhỏ giọt xuống. Rồi Kahn giật mạnh cuộn giấy khỏi khay, lặng lẽ lau tay.
– Ông nhớ cậu ta không? – Moore hỏi.
– Có.
– Nhớ rõ chứ?
– Đó là một sinh viên khó mà quên được.
– Ông có thể nói thêm cho tôi biết không?
– Không hẳn – Kahn ném viên giấy vào thùng rác.
– Đây là một vụ điều tra án mạng, thưa bác sỹ Kahn.
Lúc này, tất cả sinh viên y đều quay lại nhìn họ. Từ án mạng khiến họ chú ý.
– Hãy vào văn phòng của tôi.
Moore theo ông vào căn phòng bên cạnh. Qua tấm kính ngăn, họ có thể thấy phòng thí nghiệm và toàn bộ hai mươi tám cái bàn. Đó là một ngôi làng của những xác chết.
Kahn đóng cửa, quay lại nhìn anh.
– Tại sao anh hỏi tôi về Warren? Cậu ta đã làm gì?
– Theo chúng tôi biết thì không có gì. Tôi chỉ cần biết mối quan hệ của cậu ta với Andrew Capra.
– Andrew Capra à? – Kahn khịt mũi – Sinh viên tốt nghiệp nổi tiếng nhất của chúng tôi. Giờ người ta muốn biết đến một trường y khác nữa. Ớ đó dạy người ta cách cắt mổ và giết người.
– Ông nghĩ Capra có điên không?
– Tôi không chắc về những chẩn đoán tâm lý cho loại người như Capra.
– Vậy ông có ấn tượng gì với cậu ta?
– Tôi chẳng thấy gì bất thường. Tôi thấy Andrew hoàn toàn bình thường.
Đây là lời mô tả rùng rợn nhất Moore thường nghe.
– Còn Warren Hoyt thì sao?
– Sao anh lại hỏi về Warren Hoyt?
– Tôi cần biết liệu cậu ta và Capra có chơi với nhau không.
Kahn nghĩ kỹ.
– Tôi không biết. Tôi không thể nói với anh những chuyện xảy ra bên ngoài phòng thí nghiệm này. Tất cả những gì tôi thấy diễn ra trong phòng này. Các sinh viên cố thu được một lượng thông tin khổng lồ vào bộ não đã quá tải của họ. Không phải ai trong số họ cũng có thể chịu được căng thẳng.
– Có phải chuyện đó đã xảy ra với Warren? Đó là lý do cậu ta thôi học trường y không?
Kahn quay về phía kính ngăn, nhìn phòng giải phẫu.
– Anh đã bao giờ tự hỏi những xác chết đó lấy từ đâu không?
– Xin lỗi!
– Làm thế nào những trường y có chúng? Tại sao rốt cuộc họ lại nằm trên những chiếc bàn đó, rồi bị phanh thây?
– Tôi nghĩ người ta để lại di chúc hiến xác cho trường.
– Chính xác! Mỗi người trong số những xác chết đó đã đưa ra quyết định rất hào phóng. Họ hiến xác cho chúng tói. Thay vì nằm cả đời trong quan tài gỗ, họ lựa chọn làm việc gì đó có ích với những gì còn lại của mình. Họ đang dạy những thế hệ cứu người của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không thể làm gì nếu không có xác thật. Sinh viên cần quan sát ba chiều toàn bộ các bộ phận cơ thể người. Họ cần dùng dao mổ để khám phá từng nhánh động mạch, tĩnh mạch, các bó cơ trên mặt. Đúng là anh có thể học vài điều trên máy tính nhưng việc đó không giống với việc thực sự cắt vào da thịt, lôi ra những sợi thần kinh mỏng nhất. Vì lý do đó, anh cần xác chết.
Anh cần những người cực kỳ hào phóng và rộng lượng để cống hiến phần thân thuộc nhất của chính họ – đó là cơ thể của họ. Tôi coi mỗi xác chết ngoài đó là những người phi thường. Tôi đối xử với họ như vậy. Và tôi mong sinh viên của mình cũng tôn trọng họ. Không được cười nói ồn ào trong căn phòng đó. Họ phải đối xử với mỗi cái xác, mỗi bộ phận cơ thể với thái độ tôn trọng. Khi đã cắt mổ xong những phần còn lại bị thiêu hủy và hỏa táng thỏa đáng theo đúng nghi lễ – ông quay lại nhìn Moore – Đó là cách làm việc tại phòng thí nghiệm của tôi.
– Chuyện đó thì có liên quan gì đến Warren Hoyt?
– Tất cả đều liên quan.
– Vì lý do cậu ta rút lui à?
– Đúng – Ông quay về phía cửa sổ.
Moore chờ đợi, nhìn tấm lưng rộng của vị giáo sư và cho phép mình thêm thời gian để nghĩ những lời nói sau đó.
– Việc mổ xẻ – Kahn nói – Là một quá trình lâu dài. Vài sinh viên không thể hoàn thành bài tập trong suốt thời gian ở lớp. Vài người trong số họ cần thêm thời gian để xem lại phần giải phẫu phức tạp. Vì vậy tôi cho phép họ vào phòng thí nghiệm bất cứ lúc nào. Mỗi người đều có chìa khóa của tòa nhà này. Họ có thể vào làm việc lúc nửa đêm nếu muốn, vài người đã làm vậy.
– Warren đã làm vậy à?
Ông dừng lại.
– Đúng vậy.
Một cảm giác rợn người bắt đầu lan lên cổ Moore.
Kahn đi về phía tủ hồ sơ, mở ngăn kéo, lục tìm đống tài liệu lộn xộn bên trong.
– Hôm đó là chủ nhật. Cả ngày cuối tuần tôi ra khỏi thành phố. Đêm đó tôi phải quay lại chuẩn bị bài mẫu cho lớp học vào sáng thứ hai. Anh biết đấy, nhiều người trong số bọn trẻ cắt mổ rất vụng về. Họ biến những mẫu vật thành đống thịt. Vì vậy tôi muốn có mẫu cắt mổ tốt để trưng bày, để cho họ thấy họ đã tàn phá những xác chết như thế nào. Khi đó chúng tôi đang làm việc với hệ sinh dục. Họ đã bắt đầu cắt bỏ những bộ phận đó. Tôi nhớ khi tôi lái xe vào trường thì đã rất muộn, có thể đã quá nửa đêm. Tôi thấy ánh đèn từ cửa sổ phòng thí nghiệm. Tôi nghĩ đó là một sinh viên bị bắt buộc đến đây để theo kịp bạn bè. Tôi vào tòa nhà, đi đọc hành lang, rồi mở cửa.
– Và Warren Hoyt đã ở đó – Moore nói liều.
– Đúng vậy – Kahn thấy thứ ông đang tìm trong ngăn kéo hồ sơ. Ổng lấy tập tài liệu ra và quay về phía Moore – Khi tôi thấy cậu ta đang làm gì, tôi… tôi không thể kiểm soát nổi mình. Tôi túm áo cậu ta ném về phía bồn nước. Lúc đó tôi không hề nhẹ tay, tôi thú nhận điều đó. Nhưng tôi giận đến nỗi không kìm mình được. Bây giờ tôi vẫn còn giận khi nghĩ về việc đó – Ông thở dài. Mặc dù bảy năm đã trôi qua nhưng ông vẫn không bình tĩnh được – Sau khi… sau khi đã chửi mắng cậu ta xong, tôi lôi cậu ta vào văn phòng. Tôi bảo cậu ta ngồi xuống và ký vào tờ đơn ghi rằng cậu ta sẽ rời khỏi trường y đúng tám giờ sáng hôm sau. Tôi không yêu cầu cậu ta đưa ra lý do nhưng cậu ta phải rời trường. Nếu không tôi sẽ báo cáo về việc tôi đã nhìn thấy trong phòng thí nghiệm. Tất nhiên cậu ta đồng ý. Cậu ta không còn lựa chọn nào khác. Dường như cậu ta cũng không bận tâm về chuyện đó. Đó là điều mà tôi cảm thấy lạ nhất về cậu ta – Không gì làm hắn bận tâm. Cậu ta có thể chấp nhận việc đó rất bình tĩnh và sáng suốt. Nhưng đó là Warren. Không bao giờ buồn vì bất cứ chuyện gì. Cậu ta gần như… – Kahn dừng lại – Như một cái máy.
– Ông đã thấy điều gì? Ông đã thấy cậu ta làm gì ở đó?
Kahn đưa cho Moore tập tài liệu.
– Tất cả đều được viết trong này. Tôi đã giữ nó suốt bảy năm nay, phòng khi Warren đưa việc này ra tòa. Anh biết đấy, hiện nay sinh viên y có thể kiện anh về bất cứ chuyện gì. Nếu hắn cố đăng ký vào trường một lần nữa thì tôi muốn chuẩn bị sẵn câu trả lời.
Moore cầm tập hồ sơ. Nó chỉ được ghi dòng chữ: Hoyt Warren. Bên trong có ba trang viết bằng tay:
– Warren được giao bài tập thực hành trên một xác chết phụ nữ – Kahn nói – Cậu ta và các bạn trong phòng thí nghiệm đã bắt đầu mổ phần xương chậu, để lộ ra phần bàng quang và tử cung. Các bộ phận đó không bị cắt rời, mà để nguyên ở đó. Vào đêm chủ nhật đó, Warren đến phòng thí nghiệm để làm nốt. Nhưng đáng lẽ phải phẫu thuật cẩn thận thì cậu ta lại cắt bỏ chúng. Như thể cậu ta cầm dao mổ và mất hết lý trí. Cậu ta không để lộ các bộ phận đó ra. Cậu ta cắt bỏ chúng ra khỏi cơ thể. Đầu tiên, cậu ta cắt rời bàng quang, đặt nó giữa hai chân xác chết. Sau đó cậu ta cắt tiếp tử cung. Cậu ta làm tất cả những việc đó mà không đeo găng tay, như thể cậu ta muốn cảm nhận các bộ phận đó bằng da thịt. Và tôi đã thấy cậu ta lúc đó. Một tay cậu ta cầm tử cung rỏ máu, và tay kia… – Giọng nói của Kahn tỏ vẻ kinh tởm.
Điều Kahn không thể nói được viết trên tờ giấy Moore đang đọc. Moore tự đọc câu cuối “Cậu ta đang thủ dâm.”
Kahn đến bên bàn, ngồi xuống ghế.
– Đó là lý do tôi không thể cho cậu ta tốt nghiệp. Lạy Chúa! Cậu ta sẽ trở thành loại bác sỹ gì đây? Nếu cậu ta làm vậy với một xác chết thì cậu ta còn dám làm gì với người sống?
Tôi biết hắn đã làm gì. Tôi đã tận mắt nhìn thấy những việc hắn làm.
Moore lật trang thứ ba trong hồ sơ của Hoyt và đọc ghi chép cuối cùng của bác sỹ Kahn.
Sinh viên Hoyt đồng ý là cậu ta sẽ tự nguyện rời khỏi trường vào đúng tám giờ sáng ngày mai. Đổi lại, tôi sẽ giữ bí mật về chuyện này. Do những tổn hại của xác chết, các bạn cùng nhóm trong phòng thí nghiệm của cậu ta sẽ được chỉ định làm việc cùng một nhóm khác trong bài tập giải phẫu cơ quan sinh dục.
Các bạn trong phòng thí nghiệm.
Moore nhìn Kahn.
– Warren có bao nhiêu bạn thực hành?
– Mỗi bàn có bốn người.
– Ba sinh viên còn lại là ai?
Kahn cau mày.
– Tôi không nhớ. Đã bảy năm rồi.
– Ông không ghi chép lại những bài tập đó sao?
– Không – ông dừng lại – Nhưng tôi nhớ một sinh viên trong nhóm đó. Một cô gái trẻ – Ông quay mặt về phía máy tính và mở tệp có danh sách sinh viên y khoa của mình. Danh sách các sinh viên năm thứ nhất trong lớp của Warren Hoyt xuất hiện trên màn hình. Kahn mất một lúc để xem kỹ từng tên, rồi ông nói.
– Đây rồi. Emily Johnstone. Tôi nhớ cô ấy.
– Tại sao?
– Ồ, đầu tiên là cô ấy rất dễ thương, trông giống như Meg Ryan. Thứ hai là vì sau khi Warren rời trường, cô ấy muốn biết lý do. Tôi không muốn cho cô ấy biết nguyên nhân thật sự. Vì vậy cô ấy nói tiếp và hỏi có chuyện gì liên quan đến phụ nữ không. Dường như Warren đã theo Emily quanh trường. Cô ấy đã sợ hãi. Chẳng cần nói thì anh cũng hiểu cô ấy nhẹ người thế nào khi cậu ta rời trường.
– Ông có nghĩ là cô ấy sẽ nhớ hai người bạn còn lại không?
– Có khả năng đó – Kahn nhấc máy và gọi Văn phòng Sinh viên – Này, Winnie, cô có số điện thoại liên lạc hiện giờ của Emily Johnstone không? – ông lấy bút, ghi số rồi gác máy – Cô ấy ở một bệnh viện tư ở Houston – ông nói, rồi lại quay số – Giờ ở đó là mười một giờ, nên có lẽ cô ấy… Xin chào, Emily phải không?… Đây là giọng nói từ quá khứ của em. Tôi là bác sỹ Kahn ở Đại học Emory… Đúng vậy, phòng thí nghiệm giải phẫu. Lâu lắm rồi đúng không?
Moore cúi về phía trước, mạch anh đập nhanh.
Khi Kahn gác máy nhìn anh, anh thấy câu trả lời trong mắt ông.
– Cô ấy nhớ hai sinh viên cùng thực tập khác – Kahn nói – Một sinh viên nữ tên là Barb Lippman. Còn người kia…
– Là Capra?
Kahn gật đầu.
Người cùng nhóm số bốn là Andrew Capra.