Nạn Nhân Thứ Tư

Chương 2



Moore dừng ở vệ đường gần phần cuối phía nam, nơi Elena Ortiz bị giết. Có một thời, đây là khu phố của những ngôi nhà cho thuê tồi tàn, cạnh đó là một khu nước đen bẩn thỉu. Những đường ray tách biệt khu phố này với nửa phía bắc phát triển hơn của thành phố Boston. Nhưng một thành phố đang phát triển là một con thú đói khát, luôn tìm vùng đất mới. Và những đường ray không còn là vật ngăn cản con mắt thèm khát của các nhà đầu tư. Một thế hệ mới đã được khai quật ở miền nam Boston, những ngôi nhà cho thuê cũ nát dần bị biến thành những tòa nhà chung cư.

Elena Ortiz sống trong tòa nhà như vậy. Mặc dù cảnh vật nhìn ra từ căn hộ tầng hai của cô không có gì đáng ngạc nhiên – cửa sổ phòng trông ra cửa hàng giặt khô là hơi bên kia đường – nhưng tòa nhà này cho người ta một thú vui hiếm có và khó tìm thấy ở thành phố Boston: đó là khu đỗ xe của chủ nhà nằm trong một ngõ hẻm gần đó.

Lúc này Moore đang đi xuống ngõ hẻm đó, quan sát cửa sổ của những căn hộ phía trên và tự hỏi không biết lúc đó có ai đang nhìn anh không. Không có gì chuyển động sau những tấm cửa kính. Những người thuê nhà có căn hộ nhìn ra ngõ hẻm này đã được thẩm tra, không ai cung cấp một thông tin hữu ích.

Anh dừng lại dưới cửa sổ phòng tắm của Elena Ortiz và ngước nhìn lối thoát hiểm dẫn lên đó. Thang đã được kéo lên và đóng khóa gập. Vào đêm Elena bị sát hại, một ô tô của người thuê nhà đã đỗ ngay dưới lối thoát hiểm. Sau đó các dấu giày cỡ tám rưỡi được tìm thấy trên nóc xe. Tên sát nhân đã sử dụng chiếc xe làm bước đệm để leo lên lối thoát hiểm.

Anh thấy cửa sổ phòng tắm đóng kín. Vào đêm cô ấy bị giết, nó không đóng.

Anh rời ngõ hẻm, đi vòng trở lại rồi đi vào bên trong tòa nhà.

Dây phân cách hiện trường của cảnh sát giăng ngang cánh cửa căn hộ của Elena Ortiz. Anh mở cửa và thấy bột in dấu vân tay bám vào tay anh trông như bồ hóng. Dải dây lỏng lẻo kêu soàn soạt trên vai anh khi anh bước vào căn hộ.

Phòng khách vẫn y như khi anh cùng Rizzoli đến xem lần trước. Chuyến đi đó không dễ chịu mấy. Đầy những đối kháng và tranh chấp. Vụ án của Ortiz đã được khởi động và người đứng đầu là Rizzoli. Cô cảm thấy không an tâm và có nguy cơ ai đó sẽ làm lung lay vị thế của cô, nhất là một nam cảnh sát già tuổi hơn. Mặc dù bây giờ họ đã cùng một đội nhưng đội có đến năm thám tử. Moore cảm thấy mình như kẻ đột nhập vào lãnh địa của cô. Anh đã thận trọng giấu những lời gợi ý của mình một cách ôn hòa nhất. Anh không muốn tham chiến vì cái tôi cá nhân mặc dù nó đã biến thành trận chiến cá nhân. Hôm qua anh đã cố tập trung vào hiện trường vụ án nhưng sự đố kỵ của cô khiến sự tập trung của anh tan thành bong bóng.

Chỉ lúc này, khi ở một mình, anh mới có thể tập trung toàn bộ tâm trí vào căn hộ, nơi Elena Ortiz đã chết. Trong phòng khách, anh thấy đồ đạc các kiểu được xếp quanh một chiếc bàn thấp làm bằng gỗ liễu gai. Một chiếc máy tính để bàn nằm ở góc phòng. Một chiếc thảm màu be pha lẫn họa tiết dây nho đầy lá và những bông hoa màu hồng. Kể từ khi vụ án xảy ra, theo như Rizzoli nói thì không vật gì bị dịch chuyển, không vật gì bị thay đổi. Những tia sáng cuối cùng của ngày đang mờ dần bên cửa sổ nhưng anh không bật điện lên. Anh đứng đó rất lâu, thậm chí không xoay đầu, chờ sự im lặng hoàn toàn bao trùm lên căn hộ. Đây là lần đầu tiên anh có dịp quan sát hiện trường một mình, lần đầu tiên anh đứng trong căn phòng này và không bị giọng nói, khuôn mặt của những người còn sống làm anh phân tâm. Anh tưởng tượng những phân tử không khí bị bước chân của anh xáo trộn giờ đang di chuyển chậm lại và trôi dạt. Anh muốn căn phòng nói chuyện với mình.

Anh chẳng cảm thấy gì, không có hơi hướng của tội ác, không có sự run rẩy lẩn quất.

Tên sát nhân đã không vào phòng bằng cửa chính. Hắn cũng không lang thang trong vương quốc chết chóc mà hắn mới giành được. Hắn dồn toàn bộ thời gian, tâm trí vào phòng ngủ.

Moore chầm chậm bước qua nhà bếp, nhìn dọc hành lang.

Anh cảm thấy tóc gáy bắt đầu dựng lên. Khi đến cánh cửa đầu tiên, anh dừng lại, nhìn vào phòng tắm và bật điện.

Đêm thứ năm là một đêm nóng bức. Thời tiết thường ấm áp khắp thành phố, các cửa sổ để mở để cuốn bất cứ cơn gió nhẹ hay luồng khí mát nào đi qua. Ngươi trèo lên lối thoát hiểm, vã mồ hôi trong bộ đồ sẫm màu, nhìn chằm chằm vào phòng tắm. Không có âm thanh gì, cô gái đang ngủ trong phòng. Cô ấy phải dậy sớm để đi làm tại cửa hàng bán hoa. Lúc này giấc ngủ của cô ấy đã đến lúc sâu nhất, và đó là giai đoạn gần như không thể đánh thức nổi.

Cô ấy không nghe thấy tiếng ken két của con dao gắn ma tít của ngươi khi ngươi tò mò nhìn vào.

Moore nhìn giấy dán tường sáng lên với những bông hồng nhỏ màu đỏ. Đây là kiểu giấy rất nữ tính, nam giới sẽ không chọn màu này. Mọi thứ đều thể hiện đây là phòng tắm của một phụ nữ, từ dầu gội hương dâu tây đến gói băng vệ sinh dưới bồn nước, đến tủ chất đầy mỹ phẩm. Tất cả đều phảng phất bóng dáng của một cô gái.

Ngươi leo vào qua cửa sổ, mảnh vải áo sơ mi màu xanh nước biển của ngươi mắc kẹt vào khung cửa. Nó làm bằng vải pô-li-etx-te. Giày đế mềm cỡ tám rưỡi của ngươi để lại dấu vết trên tấm vải sơn lót sàn nhà trắng tinh. Có những vết cát, lẫn bụi thạch cao. Đó là loại hỗn hợp rất đặc trưng khi người ta đi lại trong thành phố Boston.

Có lẽ ngươi dừng lại, nghe ngóng trong bóng tối, hít thở hương vị ngọt ngào kỳ lạ trong căn phòng của cô gái. Hoặc có thể ngươi không lãng phí thời gian mà thực hiện luôn mục đích của mình.

Không khí dường như hôi hám hơn, dày đặc hơn khi anh đi theo dấu chân của kẻ đột nhập. Nó không chỉ là cảm giác về một thứ mùi của tội ác, thứ mùi đó có thật.

Anh đến cánh cửa phòng ngủ. Lúc này tóc gáy anh dựng ngược lên. Anh đã biết trước mình sẽ thấy gì trong phòng, anh tưởng mình đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Nhưng khi anh bật điện lên, nỗi sợ lại xâm chiếm anh như lần đầu anh nhìn thấy căn phòng.

Các vết máu đã có hơn hai ngày. Dịch vụ lau chùi vẫn chưa đến. Nhưng dù có dùng chất tẩy rửa, bình xịt khí và những chai thuốc tẩy trắng thì họ cũng không thể xóa hết những gì đã xảy ra ở đây. Bởi không khí đã ám màu sợ hãi.

Ngươi bước vào phòng qua cánh cửa. Rèm cửa rất mỏng, chỉ là tấm vải côt-tông không nếp gấp. Ánh sáng từ những bóng đèn đường chiếu lên giường qua rèm cửa, lên cô gái đang say giấc. Chắc chắn ngươi phải nán lại một lúc, nhìn cô ấy thật kỹ và hài lòng xem xét nhiệm vụ cần thực hiện tiếp theo. Bởi vì ngươi cảm thấy rất vui sướng vì điều đó, đúng không? Ngươi cảm thấy ngày càng hưng phấn. Cảm giác rùng mình đó len lỏi trong mạch máu của ngươi như một thứ thuốc phiện, đánh thức mọi dây thần kinh cho đến khi các đầu ngón tay ngươi giật mạnh vì háo hức.

Elena Ortiz không kịp hét lên. Hoặc nếu cô có hét thì cũng không ai nghe thấy. Không có gia đình nào sống bên cạnh, cũng không có hàng xóm nào sống bên dưới.

Kẻ đột nhập lấy dụng cụ. Đó là băng dính ống nhựa, một tấm giẻ rách tẩm thuốc gây mê, một bộ sưu tập các dụng cụ phẫu thuật. Hắn chuẩn bị rất kỹ.

Thử thách đó có lẽ đã kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Ít ra trong lúc đó Elena Ortiz vẫn tỉnh táo. Phần da cổ tay và mắt cá chân cô bị chà xát, chứng tỏ cô đã chống cự. Trong cơn hoảng loạn và đau đớn, cô đã tống hết dung dịch trong bàng quang ra ngoài. Nước tiểu ngấm vào đệm, pha lẫn với máu của cô. Việc mổ xẻ được tiến hành rất tinh vi và hắn chọn đúng thời điểm thực hiện nó, chỉ lấy đi thứ hắn muốn, không lấy thêm gì khác.

Hắn không cưỡng bức cô, có lẽ hắn không thể làm vậy.

Khi hắn đã thực hiện xong các vết cắt khủng khiếp, cô vẫn còn sống. Cổ tử cung vẫn chảy máu, tim vẫn đập. Trong bao lâu? Bác sỹ Tierney đã đoán việc đó kéo dài ít nhất nửa tiếng, ba mươi phút. Chắc chắn ba mươi phút đó đối với Elena Ortiz kéo dài vô tận.

Ngươi đã làm gì trong suốt thời gian đó? Cất dụng cụ đi chăng? Hay ngươi chỉ đứng đó, sung sướng chứng kiến cảnh tượng?

Hành động cuối cùng diễn ra rất nhanh gọn và chuyên nghiệp. Kẻ tra tấn Elena Ortiz đã lấy đi thứ hắn muốn và giờ đã đến lúc chấm dứt toàn bộ việc này. Hắn đến đầu giường. Tay trái túm chặt tóc cô, giật về phía sau mạnh đến nỗi hàng chục sợi rụng ra. Những sợi tóc này sau đó đã được tìm thấy, rải rác trên gối và sàn nhà. Những vết máu và những tiếng la hét là sự việc cuối cùng xảy ra. Khi đã giữ chặt đầu cô và để phần cổ lộ ra, hắn thực hiện một nhát cắt duy nhất rất sâu từ bên hàm trái, đi thẳng sang phải, cắt ngang cổ họng. Hắn phá hủy hoàn toàn động mạch cảnh và khí quản. Bức tường bên trái giường có một khối các vệt hình tròn chảy xuống. Điều đó cho thấy máu phun ra và bắn lên từ khí quản. Gối và ga trải giường ướt đẫm những giọt máu. Vài giọt bắn lên rèm cửa khi tên sát nhân rút mạnh lưỡi dao ra.

Elena Ortiz đã sống đủ lâu để nhìn thấy máu từ cổ mình ộc ra và bắn lên tường như một cỗ máy phun nước màu đỏ. Cô đã sống đủ lâu và hít cả máu vào khí quản đã bị thủng và nghe thấy nó chảy ồng ộc trong hai lá phổi. Rồi cô cố ho khạc nó ra, lẫn trong nước đờm đỏ tươi.

Cô vẫn sống và biết mình sắp chết.

Và khi đã làm xong việc đó, khi những cơn giãy giụa đau đớn của cô ấy đã ngừng lại, ngươi để lại cho bọn ta một thẻ điện thoại. Ngươi gấp áo choàng ngủ của nạn nhân gọn gàng, để nó trên ghế cạnh giường. Tại sao vậy? Có phải đó là một dấu hiệu chứng tỏ sự tôn trọng méo mó của ngươi với người phụ nữ ngươi vừa mổ xẻ không? Hay đó là cách ngươi chế giễu bọn ta, là cách để ngươi nói với bọn ta là ngươi kiểm soát hoàn toàn?

Moore quay lại phòng khách, ngồi sụp xuống ghế bành. Căn hộ rất nóng bức và ngột ngạt nhưng anh thì run rẩy. Anh không biết đó là sự ớn lạnh về thể xác hay tinh thần. Đùi và vai anh đau buốt, có thể một loại vi rút nào đó đang xâm nhập vào cơ thể anh. Cúm trong mùa hè là loại cúm đáng sợ nhất. Anh nghĩ đến tất cả những địa điểm mà anh muốn đến lúc đó, hồ Adrift hay hồ Maine. Dây câu của anh văng lên không trung. Hoặc anh đang đứng trên bờ biển, nhìn sương mù tràn vào. Anh muốn đến bất cứ nơi nào, trừ hiện trường vụ án mạng.

Tiếng kêu của máy nhắn tin làm anh giật mình. Anh tắt nó đi và thấy tim mình đập mạnh. Đầu tiên, anh cố trấn tĩnh lại, rồi mới lấy di động ra, nhìn kỹ số đang gọi đến.

– Rizzoli đây – cô trả lời sau tiếng chuông đầu tiên, lời chào của cô thẳng như viên đạn.

– Cô nhắn tin cho tôi à?

– Anh chưa bao giờ cho tôi biết anh có tên trong VICAP – cô nói.

– Được ghi danh sao?

– Về Diana Sterling. Giờ tôi đang xem hồ sơ vụ giết người của cô ấy.

VICAP, tức Chương trình tìm hiểu những tên tội phạm bạo lực, là thông tin về các vụ giết người và hành hung được thu thập từ các vụ án khắp nước Mỹ. Những tên sát nhân thường lặp lại các kiểu gây án. Nhờ các dữ liệu này, các điều tra viên có thể liên kết các vụ án do cùng một thủ phạm gây ra. Và theo thói quen, Moore và cộng sự của mình, Rusty Stivack đã bắt đầu lục tìm trên VICAP.

– Chúng tôi không tìm thấy trường hợp nào ăn khớp tại bang New England – Moore nói – Chúng tôi đã xem qua mọi vụ giết người có liên quan đến việc cắt mổ nạn nhân, đột nhập ban đêm và trói bằng băng dính ống nhựa. Nhưng không có gì trùng khớp với hồ sơ của Sterling.

– Còn một chuỗi các vụ ở Georgia thì sao? Cách đây ba năm có bốn nạn nhân, một ở Atlanta, ba ở Savannah. Tất cả đều nằm trong dữ liệu của VICAP.

– Tôi đã xem qua mấy vụ đó. Tên tội phạm đó không phải là kẻ tình nghi của chúng ta.

– Nghe này, Moore! Dora Ciccone, hai mươi hai tuổi, sinh viên đã tốt nghiệp ở Emory. Đầu tiên nạn nhân đã bị đánh gục bằng thuốc Rohypno có tác dụng làm mất trí nhớ tạm thời, sau đó bị trói vào giường bằng băng dính ống nhựa.

– Còn tên tội phạm của chúng ta lại dùng thuốc gây mê và băng dính ống nhựa.

– Hắn đã mổ bụng cô ấy, cắt rời tử cung. Hắn đã thực hiện hai vết cắt, một vết duy nhất ngang cổ. Và cuối cùng… hãy nghe cho rõ nhé… hắn gấp bộ quần áo ngủ của cô ấy và đặt chúng lên chiếc ghế cạnh giường. Tôi muốn nói với anh đó là màn kết thúc thật khốn nạn.

– Các vụ án tại Georgia đã khép lại – Moore cố giải thích – Chúng đã được khép lại hai năm rồi. Tên tội phạm đó đã chết.

– Nếu Sở cảnh sát Savannah thổi phồng việc đó lên thì sao? Nếu hắn không phải là tên giết người thật sự thì sao?

– Họ có bằng chứng ADN, các sợi vải và tóc. Thêm vào đó, còn có một nhân chứng, một nạn nhân còn sống sót.

– Ồ, đúng vậy. Một người còn sống sót. Đó là nạn nhân số năm – Giọng Rizzoli có vẻ giễu cợt.

– Cô ấy đã nhận dạng tên sát nhân – Moore khẳng định.

– Cô ta cũng tiện thể bắn chết hắn luôn phải không?

– Vậy thì sao? Cô muốn bắt bóng ma của hắn à?

– Anh đã nói chuyện với nạn nhân sống sót đó chưa? – Rizzoli hỏi.

– Chưa.

– Sao chưa?

– Làm vậy ích gì chứ?

– Vấn đề là anh có thể tìm thấy điều gì đó đáng quan tâm. Ví dụ như cô ta đã rời khỏi Savannah không lâu sau vụ tấn công đó. Và anh thử đoán xem giờ cô ta ở đâu?

Qua tiếng rè rè trên điện thoại di động, anh nghe thấy mạch mình đập mạnh.

– Boston à? – Anh khẽ hỏi.

– Và anh sẽ không tin nổi cô ta làm nghề gì để kiếm sống đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.