17.1
Lá thư đến vào ngày đầu tháng Hai.
Philip tìm thấy nó trong một ngăn kéo khóa kín của bàn làm việc của trang viên. Chiếc khóa là sự phòng ngừa hoàn toàn vô nghĩa, và lại là một bằng chứng cho sự nhẹ dạ của cô Cavencourt. Anh có thể mở nó trong hai mươi giây. Đôi khi, chỉ để thực hành, anh đã làm thế, dù có một chìa khóa đánh sẵn trong túi.
Ngày hôm nay anh dùng chiếc chìa, dẫu anh chắc chắn chẳng vội gì. Bà Gales đã thuyết phục Amanda theo mình xuống làng, còn Padji cũng đi vắng, lo công chuyện với thợ rèn.
Không sợ bị gián đoạn, Philip dựa lưng vào chiếc ghế to kềnh càng, nhàn nhã xem xét lá thư. Anh chưa kịp xem hết phần chào hỏi đã ngồi dựng lại. Anh lật tờ giấy để coi chữ ký và thốt ra một tràng chửi thề be bé.
Thư đến từ Rani Simhi và, như người ta dự đoán, là sự pha trộn hấp dẫn của sự thật, dối trá và thoái thác không cần thiết.
Bà nói rằng mình đã nhận được tin báo từ Chim ưng, cám ơn bà vì Nàng Công chúa cười. Anh không bao giờ viết tin báo kiểu thế, mụ đàn bà đáng nguyền rủa. Chim ưng không bao giờ cư xử theo cách trẻ con như vậy.
Rani cũng xác nhận rằng bà đã gửi người của mình đuổi theo, nhưng tên trộm trốn thoát. Tin rằng hắn đã hoàn toàn rời khỏi Ấn Độ. Vi vậy bà dạm vài dòng xin lỗi vì ‘không cố ý’ – ồ, rất có khả năng – đặt cô ‘con gái yêu dấu’ của bà vào nguy hiểm.
Philip lật tờ giấy lại và cau mày. Sự ra đi của Padji gây sốc ư? Anh lướt nhanh sang đoạn tiếp theo. Bà tha thứ cho Padji… bà thấy an lòng vì biết hắn sẽ bảo vệ Amanda bằng cả tính mạng của mình…, cực kỳ tận tâm… được tin cậy hoàn toàn… số mệnh đã định.
Rồi một đoạn chuyển đổi thú vị, từ khuất phục Số mệnh, sự tha thứ, và lòng tốt đáng yêu sang mô tả chi tiết hơn:
Tuy nhiên, ta biết Nàng công chúa cười không thể bị định đoạt nằm trong tay kẻ phản bội ta. Ta đã cầu nguyện Anumati và cầu xin sự giúp đỡ. Cuối cùng người cũng báo mộng cho ta: người đàn ông sở hữu bức tượng của người sẽ trở thành bán nam, không thể có khoái lạc với đàn bà. Vậy nên người hứa với ta, con gái yêu dấu của ta ạ, và Anumati sẽ luôn luôn giữ lời. Lời nguyền sẽ không bao giờ bị hủy bỏ cho tới khi nào Nàng công chúa cười trở về tay con hoặc một đứa con gái ruột của con. Nàng công chúa là món quà của người đàn bà và lời nguyền một người đàn ông. Hãy nhớ lấy điều đó và an tâm.
Philip đặt lại lá thư vào chỗ, đóng ngăn kéo và khóa lại.
Vào thời điểm Rani viết, bà ắt hẳn đã nhận được mô tả chính xác về anh. Bà chắc đã biết anh và Jessup lên tàu Evelina. Bà đã dự kiến chính xác chuyện gì xảy ra – ngoại trừ, dĩ nhiên rồi, vụ đánh cắp lần hai. Lá thư đầu tiên của Amanda chắc không thể tới tay người đàn bà Ấn Độ trước khi lá thư này được viết.
Rani Simhi biết nhưng không miêu tả anh. Tại sao không? Tại sao lại giữ kín với “con gái yêu dấu” của bà?
Philip hít một hơi thật sâu. Giả sử bà ta miêu tả anh? Thì giờ anh sẽ ở đâu? Từ từ chết ngạt tại nơi nào đó, chắc chắn. Từ giờ trở đi, tốt hơn hết anh phải để ý hòm thư trước khi cô chủ đụng vào.
* * *
17.2
“Đây không phải là Calcutta,” Philip kiên nhẫn nhắc lại. “Thu lượm thư từ là công việc của người hầu cấp thấp hơn. Anh cứ hạ thấp mình thế này sẽ làm giảm mất mặt anh trước những người khác.”
“Tôi đã làm như thế suốt từ đầu,” Padji trả lời. Hắn trút nước xuýt đang bốc khói sang một cái chảo. “Mất mặt có hề gì. Tôi là sâu bọ dưới gót giày cô chủ.”
Hắn khuấy nhanh gạo, rắc vào vài thứ gia vị, rồi thêm rau và đậy vung lại. Hắn quay sang giáp mặt Philip: “Nếu không còn việc gì với tôi, Brentick sahib, tôi xin ngài đừng làm vướng bận con tim nhân hậu của mình với chuyện này.”
Philip thử cách khác. “Không phải con tim tôi vướng bận, mà là anh hầu chạy việc của chúng ta. Nếu anh không đếm xỉa gì tới lòng kiêu hãnh của mình, hãy nghĩ tới cậu ta. James đã ở với chúng ta hơn bốn tháng. Cậu ấy sẽ nghĩ mình không tin tưởng cậu.”
“Không có đầy tớ trai nào khác ngài thuê ngoài thằng bé vô tích sự này. Ngài chẳng tin cậy hắn chuyện gì liên quan tới cô chủ. Luôn luôn là Brentick sahib chuẩn bị lò sưởi. Brentick sahib mang khay. Brentick sahib thắp nến. Luôn luôn là Brentick sahib theo cô như một con chó con.” Padji khoanh tay trước ngực và nhìn Philip từ đầu tới chân. “Hay có lẽ giống một thằng bé si tình.”
“Rất thú vị,” Philip bình tĩnh nói, mặc cho máu dồn lên mặt anh. “Tôi thấy không có thời giờ cho một cuộc nói chuyện tử tế. Anh hài hước quá đáng rồi.”
Anh quay mặt bước đi.
“Brentick sahib tội nghiệp,” Padji buồn rầu rói. “Những lá thư này có gì làm anh ta bối rối đến thế? Những lời âu yếm từ một người tình, hay có lẽ, một vương công quý tộc xứng đáng với cô chủ ư? Hay có lẽ anh trai cô viết về một đám thích hợp đã sắp đặt? Ngài sẽ ra sao khi cô chủ kết hôn đây?”
Thế giới tối sầm lại, đột ngột, và lộn xộn, như thể bị đánh bật khỏi trục. Những ngón tay của Philip tuột khỏi tay nắm cửa khi anh lấy lại hơi thở và cân bằng. Song cảm giác khó chịu trôi qua trong giây lát, và anh đáp lại bằng sự nhẹ nhàng cố gắng. “Trong trường hợp đó, tôi sẽ thấy một vị trí đỡ khó khăn hơn.”
“Thực vậy, quả là thế. Brentick sahib đã làm việc quá vất vả, và đêm đêm cũng không nghỉ ngơi gì. Cả cái nhà này đã thấy anh ấy héo hon vì cô chủ, và tất cả đều thấy tội nghiệp cho anh.”
Philip quay phắt lại. “Tội nghiệp?”
“Ngay cả trái tim của Padji cũng nhức nhối,” tên Ấn Độ nhân từ nói. “Tôi đã nghe tiếng ngài khóc gọi cô ấy trong đêm, cầu xin cô đến với mình-“
“Con lợn nhớp nhúa này!”
“Thật tội nghiệp, như một cậu bé si tình”
Trong chớp mắt, Philip lao vào, với sức mạnh đủ để vật bất cứ thứ gì ngáng trở xuống đất.
Padji không hề nao núng. Hắn giật tay Philip khỏi cổ họng dễ dàng như thể chúng làm bằng ruy băng đính mũ. Ngay lập tức, tên khổng lồ chặn cổ anh.
“Tôi biết ngài, sahib Brentick ạ,” Padji thầm thì khi Philip cố gắng thở. “Không phải một con rắn cỏ mà là hổ mang bành. Nhưng ngài phải nhanh hơn để đánh tôi. Chúng ta hiểu rõ nhau, tôi nghĩ vậy, phải không?” Cánh tay hắn ấn chặt hơn xuống cổ họng Philip.
“Tôi đã có thể giết được ngài lâu rồi,” Padji tiếp tục cùng giọng mềm mượt đó, “nhưng cô chủ không cho phép. Cô ấy là một đứa trẻ theo nhiều cách và, ngốc nghếch như trẻ con vậy, cô ấy tin ngài. Nếu ngài gây cho cô ấy bất kỳ đau đớn nào, rắn hổ mang bé nhỏ, ngài sẽ chết… từ từ.”
Hắn buông ra và Philip sụm xuống sàn.
***
17.3
Amanda nhìn người khổng lồ da nâu đầy ngạc nhiên khi hắn mang liễn xúp vào trong phòng ăn. “Anh làm gì ở đây thế?” cô hỏi, không ưa nổi cái vẻ ngây thơ vô tội trên mặt hắn. Trông Padji càng hiền hậu bao nhiêu thì hắn càng phạm tội lớn bấy nhiêu. “Anh Brentick đâu rồi?”
Hắn điềm đạm múc xúp vào trong bát cô. “Brentick sahib bị ốm.”
“Ốm?” Bà Gales hỏi. “Lạ quá. Lúc chiều nay, trông anh ta hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Anh ta bị ốm bất ngờ, memsahib.”
Amanda nhảy khỏi ghế ngồi. “Anh đã làm gì với anh ấy thế hả, đồ độc ác xấu xa kia?”
“Amanda!”
Tảng lờ bà góa, Amand chạy ra cửa, nhưng Padji lùi lại, chặn đường cô. “Để tôi đi!” cô hét lên. Cô cố gắng đẩy hắn ra khỏi lối đi. Cô chắc cũng đang cố dịch chuyển một quả núi. Nước mắt dâng lên hai mi. “Chuyện gì xảy ra với anh thế hả?” cô khóc. “Ai là chủ nhân ở đây thế? Tránh đường cho tôi!” Cô bắt đầu định đi về phía cửa khác, nhưng Padji túm lấy tay cô.
“Không, cô chủ à. Thế là không phù hợp.”
“Lần này anh ta hoàn toàn đúng,” bà Gales nói xen vào trước khi Amanda có thể đáp trả. “Cô không thể tới phòng đàn ông được, bạn thân yêu à. Brentick sẽ bị mất thể diện.”
“Vì chúa đi, Leticia, anh ấy có thể sẽ chết, chúng ta đều biết – và bà lại nói về ngượng ngùng ư?”
“Anh ta không chết đâu, cô chủ à. Cô đã bảo tôi giết anh ta à?” Padji nghiêm nghị hỏi. “Không, cô không muốn điều đó.” Bà Gales ném cho hắn ta một cái nhìn đầy tai họa.
“Thế chuyện gì xảy ra với anh ấy?” Amanda hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh. Hai tay cô run run. “Tại sao anh không để tôi đi xem anh ấy thế nào?”
“Anh ta sẽ không thích,” Padji nói. “Memsahib Gales nói đúng. Anh ấy sẽ hổ thẹn vì bị cô chủ nhìn thấy sự ốm yếu.”
“Anh là đồ chết tiệt, tôi đã trông thấy anh ấy ốm yếu rồi.”
Padji nhún vai. Amanda quay đôi mắt nài nỉ sang bà Gales.
Bà góa đứng dậy, đi qua phòng để giải thoát Amanda khỏi sự giám hộ của Padji. “Nếu cô muốn,” bà bĩnh tĩnh nói, “chúng ta sẽ bảo James đi xem Brentick thế nào. Cô không cần phải đích thân đi.” Bà hạ giọng thêm, “Bạn thân yêu à, cô không thể đi tới phòng ngủ của đàn ông.”
Amanda không quan tâm tới “không thể” và “không nên.” Suốt mấy tuần qua, sự nghi ngờ trơ tráo của Padji đối với anh quản gia của cô đã dâng lên thành thù địch cực kỳ. Tối nay, anh Brentick, người chưa bao giờ ốm, luôn bên cạnh, lại bị ốm và vắng mặt. Trong lúc đó, Padji khoác cái vẻ ngây thơ vô tội báo dầyy điềm xấu. Từ những quan sát này, Amanda thấy quá đủ để vượt qua những ý niệm lố bịch về sự đúng đắn.
Mặt khác, nét mặt thương xót của bà Gales lại làm Amanda chùn lại. Cô xúc động, và mặc dù đồng ý bảo James đi, cô khăng khăng viết một mẩu tin cho anh Brentick. Nếu anh ấy quá ốm để có thể viết, cô sẽ tới chỗ anh.
Người hầu đi rồi, và một lát sau mẩu tin nhắn quay lại. Anh Brentick đảm bảo với cô là anh chỉ bị đau họng. Anh muốn ở xa mọi người cho tới khi nào anh chắc chắn đó không phải là một triệu chứng bệnh lây.
Hai giờ sau bữa tối chỉ có mình bà góa dùng, và sau một cuộc nói chuyện đầy bực bội với Padjji, Amanda ngồi cùng bà Gales trong phòng khách.
“Họ đã cãi nhau,” Amanda nói khi cô rầu rầu ngồi phịch xuống ghế sofa. “Padji thú nhận là cả hai đã mất bình tĩnh. Anh ta nói có lẽ đã làm anh Brentick đau chút ít, nhưng chỉ đủ để khiến anh ấy bình tĩnh lại. Tôi không thể tin rằng anh Brentick lại quá nóng nảy như thế khi đánh nhau với Padji.”
“Tôi biết chuyện tức giận này đã nổ ra hơn một lần dưới nhà,” bà Gales nói. “Bella kể Padji đã chọc tức Brentick không thương xót ngay từ đầu. Gần đây anh ta lại còn làm nhục nữa. Chỉ hôm qua thôi, cô ấy kể, Padjji đã nhìn soi xuống đầu anh chàng, và ngay trước mặt những người làm, rất tử tế hòa nhã đề nghị bắt chấy cho.”
“Chấy ư?” Amanda ngây người lặp lại. “Nhưng mà thật là ngớ ngẩn. Bà biết là anh Brentick điệu đà thế nào rồi.”
“Tôi e Padji cũng biết điều đó. Đó chỉ là kiểu nhận xét làm anh Brentick tức điên lên.”
Amanda gật đầu. Cô nhớ lại anh đã bối rối thế nào vào cái ngày anh tới, khi Padji kêu ca rằng anh Brentick thối như một con lợn.
“Tôi cho là đầu bếp của cô có ý muốn đẩy anh ấy đi, Amanda ạ. Nếu không anh ta đã không làm cho anh ấy phát điên lên ngay từ đầu thế.” Bà góa lưỡng lự một lát trước khi nói thêm. “Tôi nghĩ cô biết tại sao, bạn thân yêu à.”
Amanda quay đi. Cô biết tại sao. Padji tin chắc là anh Brentick có ý xấu với cô. Hắn phàn nàn rằng người quản gia nịnh nọt và quyết rũ cô, cứ ngày này qua ngày khác chiếm lấy lòng tin yêu của cô, chỉ để thỏa mãn sự thèm muốn nguyên thủy của đàn ông. Khi Amanda cãi lại rằng quản gia của cô là một quý ông hoàn toàn suốt hơn bốn tháng qua, Padji chỉ cười khẩy. Brentick sahib rất xảo quyệt. Anh muốn cô chủ nằm trong tay mình hoàn toàn. Đến khi nào anh biến cô thành người tình, nạn nhân đầy u mê sẽ giao toàn bộ quyền kiểm soát cho anh. Tất cả sự giàu sang của cô sẽ rơi vào tay anh. Rồi, khi anh tước hết lý trí, danh dự và gia sản của cô, anh sẽ bỏ rơi cô. Padji tuyên bố rằng hắn không thể đứng yên nhìn nữa, nhìn cô mắc lại sai lầm mà chủ nhân củ của hắn đã mắc với Richard Whitestone.
“Tôi biết tại sao,” rốt cuộc Amanda cũng trả lời. “Padji quyết định rằng anh ta phải giải cứu tôi khỏi chính mình.”
“Tôi dám nói là cô có thể sa thải anh ta.”
“Sao tôi có thể chứ? Anh ta tin rằng mình đang bảo vệ tôi, đó là nhiệm vụ của anh ta, pháp của anh ta. Dù sao thì Padji cũng chọn chủ nhân cho mình. Họ không chọn anh ta.”
Amand đứng dậy khỏi ghế sofa và đi lại không ngừng trong phòng, như thể cô sẽ tìm thấy câu trả lời khác ở đó. Nhưng cô biết chỉ có một câu trả lời. Padji sẽ không giết anh Brentick ngay lập tức, bởi vì điều đó, với một số lý do khó hiểu, phụ thuộc vào mệnh lệnh của cô chủ hắn. Tuy nhiên, hắn có thể biến cuộc sống của người đàn ông thành địa ngục.
“Padji sẽ không đi, ngay cả khi tôi sa thải anh ta,” cô nói, dừng lại bên ghế bà Gales. “Dù sao tôi cũng nợ anh ta quá nhiều để mà làm vậy. Nhưng nếu anh ta ở lại, anh ta sẽ không để cho anh Brentick yên. Đó là lỗi của tôi. Cách mà tôi cư xử… bởi vì tôi muốn anh Brentick đi cùng càng nhiều càng tốt. Thế là đủ cho tôi, thực sự thì – còn hơn cả tôi mong ước.”
Bà Gales cầm lấy tay cô và vỗ về. “Bạn thân yêu à,” bà giản dị nói.
“Tôi đoán đó là những gì Rani ám chỉ khi bà ấy nói về một tình yêu vượt trên cả lý lẽ,” Amanda tiếp tục. “Điều đó đã ảnh hưởng tới tôi rồi, từ rất lâu trước khi tôi nhận ra, khi tôi còn chưa kịp nghĩ, và ngay cả khi tôi đã biết sự thật. Tôi chỉ muốn ở cùng anh ta. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh ta đòi hỏi, tôi nghĩ thế. Không ngạc nhiên gì khi bà đã quá lo lắng đến vậy, tất cả mọi người. Tôi đã tạo lý do quá đủ cho bà. Leticia.” Cô nắm chặt tay bà góa. “Tôi ước gì có thể lắng nghe, giá như bớt được lo lắng cho bà.”
“Tôi e là mình đã không giúp ích được nhiều.”
“Bởi vì bà không muốn can thiệp hay cằn nhằn. Dù thế nào thì tôi cũng không lắng nghe. Nhưng cơn cuồng ấy qua rồi,” Amanda nói. Giọng cô rung lên khi thêm vào. “Chúng ta sẽ tới London, và mang Padji đi cùng. Như vậy là tốt nhất. London sẽ làm chúng ta đủ bận rộn. Chúng ta sẽ đi dự tiệc, Leticia, và- và chúng ta sẽ dạo xe trong Công viên. Lần này họ sẽ phải chịu đựng tôi, bởi vì tôi có tiền. Không phải ‘cô Cavencourt nghèo khổ’ ngày nào nữa, nhờ anh Roderick. Thậm chí bây giờ còn là đáng kính trọng, tàm tạm thế. Bà không biết về – về trước kia phải không? Ổn cả thôi. Tôi sẽ kể cho bà. Không phải đêm nay, nhưng ngày mai, có lẽ thế, và bà sẽ bảo tôi tiếp tục ra sao. Bà luôn luôn biết mà, Leticia. Lẽ ra tôi nên nghe bà từ lâu rồi.”
Cô nghiêng người xuống ôm người bầu bạn. “Ước gì tôi đã lắng nghe,” cô thầm thì. “Bà đã bảo là anh ta quá đẹp trai, phải không?”
Cô cười run run và vội vã rời khỏi phòng.
***
17.4
Ngày hôm sau Philip đã hồi phục đủ để tham gia cùng chủ nhân trong thư viện. Chiếc khăn quàng cổ của anh che đi những vết bầm tím trên cổ, và giọng nói khàn khàn của anh được giải thích rõ ràng như là di chứng của việc đau họng. Nếu anh hơi loạng choạng trong lúc cô Cavencourt vạch kế hoạch rời đến London vào đầu tháng Ba, đó, cũng có thể đổ lỗi cho di chứng.
“Có lẽ chúng ta sẽ trở lại vào cuối mùa lễ hội,” cô điềm tĩnh nói. Dù đầu ngoảnh đi chỗ khác. “Tôi dám chắc anh sẽ xoay sở được với bà Swanslow và Jane.”
Vậy đó, cô không có ý định cho anh đi cùng sao? Hẳn là do Padji làm rồi. Tên Ấn Độ đáng nguyền rủa ấy đã nói gì với cô? Trời ơi, anh đang suy nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Chuyện đó thì có làm sao? Dù sao thì Philip cũng có đi với cô đâu. Đây là một vai diễn thôi, không phải là một sự nghiệp chết tiệt!
“Chắc chắn rồi, thưa cô,’ anh nhu mì đáp.
“Tôi sẽ thông báo cho anh biết chúng tôi cần gì.” Cô cầm bút lên. “Tất cả có thế,” cô thô bạo nói thêm.
“Xin cô lượng thứ?”
Cô ngước lên, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào anh.
“Cô không định làm việc với bản thảo sao, thưa cô?”
“Có, tôi có, nhưng hôm nay tôi sẽ không làm phiền anh. Anh và bà Swanslow có đủ việc để làm rồi, sửa soạn mọi thứ.”
“Chúng ta còn gần cả tháng nữa,” anh ngoan cố nói.
“Tôi muốn làm việc một mình hôm nay, anh Brentick ạ,” giọng đáp lại lạnh nhạt.
Cơn ớn lạnh đến bực mình. Sự lạnh lẽo hình như đã xâm nhập vào trong huyết quản của anh và đóng những mẩu băng quanh tim anh.
Cô đã đẩy anh ra. Ngạc nhiên ít thôi, nếu Padji đã bôi xấu anh. Tốt thôi. Chim ưng không định van xin sự giải thích.
Philip cúi chào và đi ra phía cửa. Các ngón tay anh khép chặt quanh tay nắm cửa, rồi cứng đờ ở đó, cơn giận của anh âm ỉ trong sự tuôn chảy cuồn cuộn của nỗi cô độc đang tê dại đi.
Anh quay lại, thấy mái đầu sẫm màu của cô nghiêng xuống những trang giấy, và nghe một giọng đàn ông khác – đó không thể là của anh – trầm, đanh, tra hỏi – “Vì chúa, tôi đã làm gì?”
Đầu cô ngẩng phắt dậy, và anh thấy hai mắt cô long lanh. Tức giận, anh nghĩ thế, khi anh quay lại bàn làm việc.
Lúc anh lại gần, long lanh đọng lại thành những giọt sương vàng. Nước mắt.
“Tôi đã làm gì vậy?” anh lặp lại. “Có chuyện gì không ổn vậy?”
“Không có gì.” Cô vội chùi mắt. “Tôi bị đau đầu.”
“Để tôi bảo Padi pha trà thảo mộc,” anh nói.
“Không! Ôi, anh Brentick -” Cô quăng chiếc bút xuống. “Hãy tránh xa anh ta ra, có được không? Tránh xa khỏi gian bếp. Đây là mệnh lệnh. Tránh xa khỏi anh ta.”
“Tôi hiểu,” anh rít qua kẽ răng. “Tránh xa khỏi anh ta, tránh xa khỏi cô. Cho tôi được hỏi, thưa cô, cô định bảo tôi đi đâu?”
Bấy giờ cô đăm đăm nhìn anh, cái nhìn màu vàng của cô mở rộng và đầy kinh ngạc khi nó bật từ gương mặt xuống hai bàn tay nắm chặt của anh. Anh duỗi tay ra.
“Chúa ơi, nhưng anh đang tức giận,” cô nhẹ nhàng nói.
Anh nuốt họng. “Xin cô lượng thứ, cô Cavencourt.”
“Anh không cần phải xin lỗi. Tôi đã nghe chuyện Padji chọc anh nổi điên lên. Thế nên tôi đề nghị anh tránh xa anh ta ra. Anh ta nói với tôi là hôm qua hai người cãi nhau, và anh ta thúc anh dùng bạo lực.”
“Chúng tôi có chút hiểu lầm, thưa cô,” Philip nói. “Tôi đã bị ốm và thấy khó chịu và-“
“Và anh ta có thể giết anh.” Cô quay đi, nhìn về phía lò sưởi. “Chúng tôi sẽ đi trong chưa đầy một tháng nữa. Chắc chắn anh có thể tránh xa thời gian đó.”
“Vâng, thưa cô. Chắc chắn rồi, thưa cô.”
Lần thứ hai, Philip cúi chào và ra khỏi phòng, đầu óc sáng sủa lên, nhưng không thỏa mãn hơn lần trước.
Một ngày dài hiện ra trước mắt anh. Anh đã không dối khi nói chẳng có đủ việc để làm. Anh đã huấn luyện đội ngũ người làm của anh quá tốt, họ hiếm khi cần anh chỉ bảo. Họ chỉ có hai quý bà quý cô để mà chăm sóc, và không có tiệc tùng gì để dọn lúc sau đó. Quét bụi, cọ rửa và đánh bóng luôn luôn được hoàn thành vào mỗi sáng sớm. Thực tế là anh đã sắp xếp hết mọi việc để được tự do theo cùng cô chủ gần như suốt cả ngày.
Giờ thì cô không muốn anh theo cùng.
Giờ thì anh biết mình muốn cô.
Philip quay lại phòng mình– cẩn thận bỏ qua gian bếp trên đường đi, mang theo áo và hộp xì gà, rồi hướng ra phía vườn.
Sau hai điếu xì gà cheroot, Philip rời khỏi vườn và lang thang ngoài cánh đồng. Tuyết đã tan và không khí, dù vẫn còn lạnh, đã mang một chút hơi thở mùa xuân. Anh tìm thấy tảng đá nơi anh và chủ nhân mình đã thưởng thức bữa picnic đầu tiên. Anh ngồi đó, nhìn đăm đăm vào chiếc hộp bạc cô tặng.
Cô ấy sẽ đi, rốt cuộc là thế, và anh được giải thoát, đương nhiên là vậy. Một năm dài phát điên đã trôi qua, vẫn còn phát điên đến phút chót. Sau tất cả những kế hoạch và sự lôi kéo khôn ngoan của Chim ưng, là Padji đã thay đổi ý kiến của cô, chứ không phải bà góa sắc xảo kia. Tất cả những lần đi dạo loanh quanh, những chuyến trượt tuyết, những lần trượt băng – tất cả đều không cần thiết.
Brentick đã khơi dậy sự nghi ngờ trong bà Gales như chủ ý, nhưng cuối cùng lại là Padji đối phó với anh. Cô Cavencourt trở lại với thế giới để giữ cho đầu bếp của mình không giết anh quản gia.
Thật là phí phạm thời gian, tất cả những giờ qua bên nhau, nơi này trên những quả đồi buồn xơ xác. Một sự phí phạm thời gian, chống chọi cám dỗ, ngày này qua ngày khác. Một sự phí phạm thời gian nguy hiểm. Họ đã lại gần nhau hơn, và anh đã biết cô quá rõ. Cô hiện hữu trong anh, một phần của anh, như thể giọng nói và hương thơm từ cô đã tạo nên phần nào khí trời anh hít thở. Ngày hôm nay thế giới quanh anh dường như không phải, nó trật khỏi vị trí, bởi vì cô ấy không có mặt.
Đó cũng là sự không phải và trật vị trí mà anh cảm nhận được khi cô bảo anh rời khỏi thư viện. Tưởng là họ đã ở cùng nhau. Cùng nhau. Amanda. Em cần anh chăm sóc cho mình. Cứ tưởng là em sẽ ở bên anh. Anh đã dựng nên điều đó.
Anh nhìn cảnh vật hoang vắng và thấy hối hận. Anh nhắm mắt lại, cố gắng đẩy sự thật đến nản lòng kia lùi sâu vào ngách tối của nó, nhưng không kiềm chế nổi. Chim ưng có thể nói dối với mọi người trừ bản thân. Anh yêu cô… và trong một tháng nữa, anh sẽ phản bội cô.