Nếu đã tổ chức hôn lễ, thì sao có thể thiếu được một bộ ảnh cưới xinh lung linh chứ?
Nhất là khi Hàn Sóc lại còn là nhân vật của công chúng, dưới ống kính tất nhiên phải thật đẹp, chụp xấu thì chẳng khác nào phải đập bảng hiệu của mình.
Thuê người khác làm?
Không yên tâm.
Vậy phải làm sao.
Tự mình làm thôi.
Ba người đều xuất thân từ ngành mỹ thuật, lên kế hoạch chụp một bộ hình cưới chẳng lẽ lại khó hay sao? Nói làm là làm, Nhiễm Dao tổn hai ngày lựa cảnh, cuối cùng chọn địa điểm chụp hình là: Trang trại rượu vang, trang trại ngựa, lâu đài. “Chia ra, hay chụp cùng nhau?” Đàm Hi nhướng mày. “Chúng ta mỗi người một nơi, thế nào?” Hàn Sóc đặt ly để cao xuống, búng tay: “Tớ cũng đang có ý này! Tớ muốn trang trại rượu vang.” Chụp hình cưới, tất nhiên phải khác biệt, ai mà muốn “trùng cảnh” chứ? Cái này còn nghiêm trọng hơn mặc đồ giống nhau. “Hi Hi, đến phiên cậu.” “Trang trại ngựa.” Nhiễm Dao cười, để lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền, “Vậy thì lâu đài… tớ không khách sáo đâu nhé?” “Vốn dĩ là chừa lại cho cậu mà.” Đàm Hi và Hàn Sóc nhìn nhau, Tiểu Công Trúa mà lại. Vả lại, họ không muốn chìm trong “đại dương màu hồng”, đó chẳng phải là kết hôn, là đòi mạng đấy. Xác định xong địa điểm, tiếp theo là chủ đề chụp.
“Tự chọn ư?” Nhiễm Dao gật đầu: “Như vậy là tốt nhất.”
“Tớ trước…” Vẻ mặt Hàn Sóc hưng phấn, hai má đỏ bừng. Đàm, Nhiễm rửa tai lắng nghe.
“Địa điểm ở trang trại rượu vang, vậy thì chủ đề có liên quan đến rượu…các cậu cảm thấy Tửu trì nhục lâm* thế nào?”
*Tửu trì nhục lâm: Thể xác trong hồ rượu.
Nhiễm Dao:“…”
Đàm Hi: “…”
“Đừng mà, hai cậu có ý gì đây? Cái tên này bá đạo biết bao nhiêu, ngầu biết bao nhiêu?” “Thế có cần phải may long báo, làm vương miện, thêm một chút ngọc tảo cho cậu không?” Đàm Hi trợn mắt. “Là giề?” Tha thứ cho cô, tuy cô đã học được giọng thủ đô chính thống, nhưng trình độ về cổ văn không được cao cho lắm. Long bào và vương miện cô đều hiểu, nhưng ngọc tảo là cái của nợ gì?
Nhễm Dao cười hì hì giải thích: “Cậu có xem[Tây Du Ký] chưa? Có ấn tượng với Ngọc hoàng đại để không? Nó chính là chuỗi ngọc rũ xuống có thể đung đưa trái phải trước sau mà ngọc hoàng đeo trên đầu ấy.” “Tớ không muốn làm Ngọc Đế, tớ muốn cos Trụ Vương, hề hề…” Hàn Sóc cười bỉ ổi, “Sau đó bắt Chu Dịch ăn mặc thành Đát Kỷ, kiểu hồ ly có lỗ tai ý, sau đó quỳ trước giường, nói: chủ nhân, xin hãy cứ ra lệnh cho Đát Kỷ”
Đàm Hi và Nhiễm Dao nhìn nhau: trúng độc quá nặng, không thể cứu được.
Sau đó, tự động cách xa.
“Hi Hi, Hi Hi,“ Hàn Sóc nhào tới, “Tớ cũng đã nghĩ ra một chủ đề cho cậu, có muốn nghe thử không?” Trong lòng Đàm Hi rất muốn từ chối.
Ảnh hậu Hàn không quan tâm nhiều đến thế, “Gọi là… cây gậy chặn ngựa! Đến lúc đó nhạc vừa bật lên: chàng trai chăn ngựa, chàng thật uy vũ khỏe mạnh, tuấn mã chạy nhanh như một cơn gió… cảm xúc biết bao nhiêu? Còn nữa còn nữa.” Cô xoay sang nhìn Nhiễm Dao, “Không thể bên trong bên khinh, tớ cũng nghĩ một chủ đề giúp cậu, gọi là sự quyến rũ của quần tất khi dạy dỗ nam hầu trong pháo đài, có phải rất kiều diễm không?”
Nhiễm Dao cảm thấy suy sụp. Thời gian một buổi chiều, trôi qua trong chớp mắt. 5 giờ, Tống Tử Văn đến đón người đúng giờ, chào hỏi gật đầu với Đàm Hi và Hàn Sóc xong, ngay cả một ngụm nước cũng không thèm uống, đã ôm lấy Nhiễm Dao rời đi. “Chậc… cứ như bảo vệ tròng mắt vậy.” Hàn Sóc chẹp môi. Đột nhiên, một cánh tay khoác lên vai cô, Chu Dịch kéo cô vào lòng: “Không cần hâm mộ, em là quả tim của anh.”
Cao cấp hơn “tròng mắt” nhiều!
Hàn Sóc trợn mắt, xoay sang vẫy tay với Đàm Hi, “Cưng à, chúng tớ đi trước nhé, có phương án rồi nhớ gửi mail.”
“Biết rồi. Bye…” Hai người ngồi vào xe. Sau khi Chu Dịch lái đi được một đoạn, thì bắt đầu nhích qua nhích lại trên ghế. “Sao vậy, ngứa à?” Hàn Sóc liếc anh ta. “Không phải…”
“À, quên nói với anh, ngày mốt sẽ chụp ảnh cưới, nhớ để trong thời gian ra.” “Ảnh cưới?” Hai mắt Chu Dịch sáng rực, “Thợ chụp hình nào vậy? Studio nào vậy? Đi đảo Bali hay Maldives?” “Dừng lại! Dao Dao đã lo xong thợ chụp ảnh rồi, studio thì không cần, bởi vì tụi em dự định sẽ tự lên kế hoạch, tự chụp hình. Còn về địa điểm, chúng ta sẽ chụp ở trang trại rượu vang.” Lượng thông tin quá lớn, Chu Dịch không thể phản ứng lại kịp, không khỏi do dự: “Như thế… có ổn không?” Đuôi mắt của Hàn Sóc nhướng lên: “Nghi ngờ năng lực của tụi chị đây?”
“Làm gì có? Bà xã anh là ai chứ? Người phụ nữ pro nhất thế giới, ai dám nghi ngờ? Không sợ bị tát vào mặt sao?”
“Nói như thế là anh đồng ý rồi?” Chu Dịch gật đầu điên cuồng, cười hề hề: “Nhưng anh có một điều kiện.”
“Chà, còn biết bàn điều kiện luôn à?”
“Bà xã…” Cười lấy lòng, giọng điệu nũng nịu. “Được rồi,“ Hàn Sóc xua tay, “Nói đi, điều kiện gì?”
“Sau này em có thể đừng quàng vai bá cổ Đàm Hi nữa được không?” Những scandal nói cô ấy là đồng tính, tuy anh ta biết là không phải, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái. “Thùng giấm đổ rồi, chua chết mất!”
“Bởi vì anh quá yêu em!” Hàn Sóc đảo tròng mắt, “Giữ khoảng cách với bé cưng đúng không?” “Ừ Ừ! Với lại, không thể gọi là “cưng.” Công lắm.
“Cũng không phải không thể, nhưng hôm chụp hình, anh bắt buộc phải nghe em chỉ huy, kêu anh mặc gì anh phải mặc đó, kêu anh tạo tư thế gì anh phải tạo tư thế đó, thế nào?”
Chu Dịch nghĩ ngợi, chụp hình cưới thì còn có thể mặc được gì nữa? Chẳng phải cũng chỉ những kiểu như đồ vest thôi sao.
“Được chứ!” Đợi đến ngày đó, hắn sẽ phải rơi nước mắt đồng tình cho quyết định của ngày hôm nay của mình.
Xác định xong chủ đề chụp, tiếp sau đó là chuẩn bị trang phục. Công ty của Nhiễm Dao vừa hay có thể đáp ứng được việc này. Có thể nói, chỉ có thứ bạn nghĩ không ra, chứ không có thứ March làm không được.
Chớp mắt, đến ngày chụp hình. Một trang trại rượu vang nào đó ở ngoại ô phía Tây là tài sản cá nhân của Chu Dịch. Năm xưa khi mua lại, hắn không hề ngờ rằng nó sẽ trở thành studio chụp hình cưới của mình.
Nhiễm Dao lái chiếc xe ngày thường dùng để giao quần áo và đạo cụ đến, đi cùng với cô còn có thợ chụp hình riêng của nhãn hiệu March.
Hàn Sóc dẫn theo chuyên viên trang điểm và tạo hình. Trước khi ra ngoài Chu Dịch hiển nhiên đã cố ý ăn mặc tươm tất, ngoài đồ vest giày da ra, còn bôi keo vuốt tóc nữa.
Hai vợ chồng đi phía trước, nhân viên đi phía sau, trong vô cùng khí thế.
Không lâu sau, Đàm Hi cũng đến. Vì hôm nay chỉ chụp hình Hàn Sóc và Chu Dịch, nên Lục Chinh và Tống Tử Văn không đi theo. Trước đó, thợ chụp hình đã xem qua bản kế hoạch, đại khái hiểu được hai vợ chồng này muốn chụp được kiểu hiệu quả nào, nên đã chạy đi chọn góc chụp từ lâu rồi.
Bên này, Hàn Sóc và Chu Dịch vào trong xe thay đồ.
Chuyên viên tạo hình và trang điểm đợi lệnh tại chỗ.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, Chu Dịch phẫn nộ gào ầm lên: “Thứ quý gì đây? Chắc chắn là không lấy nhầm đấy chứ? Tôi là chú rể, chụp hình cưới, chứ không phải chụp ảnh gợi cảm…”
Đàm Hi và Nhiễm Dao nhìn nhau, cũng không thấy gì kỳ lạ. Ngược lại, chuyên viên trang điểm và tạo hình nhìn nhau đầy ngơ ngác, không hiểu gì hết. Khoảng 10 phút sau, của xe được kéo ra từ bên trong, Hàn Sóc bước xuống trước. Cô mặc một bộ long bào màu vàng, cổ áo đan chéo, ống tay áo rộng, phần bụng được buộc bằng một chiếc đai rồng bản rộng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, bên trái có treo một miếng ngọc bội, đung đưa theo nhịp bước chân chậm rãi. Cằm khẽ hất lên, ánh mắt bễ nghễ, đừng nói chứ, thật sự rất có phong thái của “Trụ Vương“. “Trẫm đẹp trai không?” Mắt chuyên viên tạo hình và trang điểm lấp lánh ánh sao, chị, à không, anh, đẹp trai, anh đẹp trai nhất. Đàm Hi sửa lại: “Nếu cậu thật sự định cos Thương Trụ Vương, thì phải tự xưng là quá nhân, không phải trẫm, understand?”
Hàn Sóc tiếp nhận lời dạy, xoay sang kéo Chu Dịch đang ì ạch không chịu lộ diện xuống. “Em em em… kéo anh làm gì?”
Sau một khoảng im lặng, là một tràng cười điên dại.
Một tay Nhiễm Dao đỡ bụng, một tay chống lên vai Đàm Hi, cười gập lưng: “Mẹ ơi! Đây là Đát Kỷ vạm vỡ nhất mà tớ từng thấy.”
Đàm Hi đỡ lấy Nhiễm Dao, chỉ thốt ra năm chứ…
“Không thể miêu tả được.”
Chỉ thấy Chu Dịch mặc một chiếc đầm gile nhỏ lộ ngực màu vàng, không biết được may bằng chất liệu gì, nhìn vào có cảm giác cứng cáp, độ dài đến bắp đùi, áo nịt ngực màu xanh lam tím, một đội quần tất màu đen, không chỉ che hết lông chân của anh ta, mà còn trông có thêm vài phần gợi cảm.
Giày cao gót màu đỏ khiến cho một người đàn ông vốn cao hơn 1m8 bỗng chốc vọt lên 1m9. Vòng tay, trang sức là thứ không thể thiếu được, nhất là đôi tai hồ ly trên đầu trong thật nóng bỏng! Tất nhiên là Chu Dịch không chịu mặc rồi, nhưng Hàn Sóc liếc mắt tới: “Đừng quên là hôm đó anh đã hứa gì với em, hứ?”
“Anh có thể hối hận không?” “Không thể.” Chuyên viên tạo hình và trang điểm bắt đầu làm việc, đây là cảnh chụp hình cưới kỳ lạ nhất mà họ từng thấy, nhất nhất luôn.
Ảnh Hậu quá biết chơi, họ không nhịn cười nổi, phải làm sao đây?
Khoảng nửa tiếng sau, thợ chụp ảnh trở về sau khi đã chọn xong góc chụp. Và “Thương Trụ Vương-Hàn” và “Mị Đát Kỷ-Chu” cũng đã hóa trang xong xuôi. Một người mang khí khái vương giả, một người bẽn lẽn tội nghiệp. “Bã xã à, chúng ta đừng chơi nữa được không? Cái gì anh cũng có thể hứa với em, chỉ cần dùng trò chơi bại não này lại là được, thật đó, anh thề!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!