Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1296: CỬ HÀNH HÔN LỄ (5)



Âm thanh vang vô cùng. Phải gọi là bốp bốp rõ to!

“Diễn cái rắm! Ba ba ba…”

“Ba làm sao? Ba đừng nói với con là đột nhiên ba phát hiện ra tầm quan trọng của mẹ, rằng ba yêu bà ấy, lưu luyến bà ấy, thế nên muốn đền bù lại gấp ngàn vạn lần. Giờ phim ngôn tình cẩu huyết cũng chẳng diễn như thể đấu ba à.” Hàn Quốc Đông cứng họng, giây tiếp theo, đột nhiên nổi giận: “Cái con bé này, mày đắc ý khi chọc ngoáy ba mày lắm đúng không?”

“A!” Hàn Sóc che miệng.

“Con a cái gì?”

“Ba à, con phát hiện ra dáng vẻ vừa rồi của ba có thể dùng một thành ngữ để miêu tả đấy.”

“Thành… thành ngữ gì chứ?”

“Thẹn quá hóa giận!”

“Hàn Sóc! Mau trả kim cương hồng lại cho ba ngay!”

“Đồ đã rơi vào tay con thì sao có thể trả lại được cơ chứ? Ba ấy mà, càng già càng ngây thơ, mạnh miệng thì được cái gì chứ? Học con rể ba đi, lời yêu đương không khó nói đầu, cứ to gan mà nói ra chẳng phải tốt hơn sao? Con nghe quý bà Bàng nói là sẽ giới thiệu cho mẹ con mấy anh chàng nổi tiếng, mấy người lực eo khỏe ấy, con nghĩ là mẹ sẽ chẳng từ chối đâu. Dù sao thì trước đó ba mẹ cũng đã quyết định là ai làm theo ý người nấy rồi mà…”

“Bà ấy dám!” Hàn Quốc Đống lập tức tức điên lên. Hàn Sóc lại chẳng sợ hãi, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, chuyện của Hàn gia giờ chẳng còn liên quan một chút nào tới cô nữa.

“Bà ấy đã dám nói tới chuyện ly hôn với ba rồi, chẳng lẽ còn không dám tìm mấy anh chàng chơi hay sao?”

Quả thực rất có khả năng này! Người phụ nữ kia dạo này rất to gan, không chỉ tỏ vẻ lãnh đạm với ông ta mà còn đưa ra lời đề nghị chia giường ngủ nữa… Hàn Quốc Đống càng nghĩ càng hốt hoảng.

“Mẹ con đâu rồi?”

Hàn Sóc đáp nhẹ nhàng bâng quơ, “Đi SPA chăng.” “Đàn bà mà SPA cái quái gì? Không được, ba phải đi ngăn bà ấy lại, miễn cho bị người dạy hư…” Nói rồi lao đi như một trận gió.

Hàn Sóc nhìn theo bóng dáng ba mình, nhất thời vô cùng cảm thán.

Mẹ cô quá nửa đời người làm người nhường nhịn, lần này chẳng lẽ định lật người thật sao?

Lại nói tới Chu Dịch, bà Chu quyết không tới tham dự hôn lễ, thế nên chỉ có một mình ông Chu có mặt. Mà ông cụ chu vì không chấp nhận được đả kích của gia tộc nên đã buông tay nhân gian từ năm năm trước rồi.

Thế nên, thân thích bên phía nhà trai có hơi đơn bạc.

Hàn Sóc thì chẳng để ý cái này, thậm chí còn mang theo vài phần bài xích ác ý. Bà Chu không muốn gặp cô, còn cô sao có thể vui vẻ đối mặt với một người đã từng hại cô thân bại danh liệt, bị muôn người chỉ trích cơ chú?

Không quấy rầy lẫn nhau mới là kết quả tốt nhất.

Thân thích của hai nhà Nhiễm Tống là nhiều nhất, Đường gia cũng ra mặt đông đủ. Ông cụ Đường được sắp xếp ngồi ở hàng đầu tiên, cùng với mấy vị”thông gia” cùng vai về.

Bên Đàm Hi thì đa số đều là bạn làm ăn và nhân viên cấp cao trong công ty, Đàm Tông Võ không nhận được thiệp cưới.

Gia tộc duy nhất được tham dự với thân phận họ hàng nhà gái chính là Thời gia.

Thời Cảnh mặc quân trang vội vàng tới dự. “Anh! Ở đây!” Thời Nguyệt vẫy tay với anh ta.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn đi xuyên qua lễ đường, đến bên cạnh Thời Nguyệt. Một thân áo rằn ri hoàn toàn không hợp với hiện trường hôn lễ, nhưng anh ta mặc trên người lại mang đến vẻ vô cùng hài hòa. Dường như anh ta trời sinh nên mặc loại trang phục này.

“Còn may mà tới kịp. Đàm Hi đâu?” Người đàn ông nhìn xung quanh.

Thời Nguyệt buồn bực, lúc này không những không đi tìm chú rể mà ngược lại còn nhớ thương cô dâu là thế nào chứ? “Hừ! Con bé này, ánh mắt em như thế là thế nào hả? Mau đưa anh đi gặp Đàm Hi.” “Anh, không phải anh tới cướp dâu đấy chứ?” “Cướp cái lông ấy!” “Ở đây cũng chẳng có lông cho anh cướp…” Vẻ mặt Thời Cảnh như trúng gió.

Cuối cùng, Thời Nguyệt thỏa hiệp: “Nửa tiếng nữa mới bắt đầu hôn lễ, mấy cô dâu còn đang ở trong phòng trang điểm.”

Phòng 101.

Trương Thanh ngồi xổm xuống sửa sang lại làn váy giúp con gái, Nhiễm Chính Bân đưa hoa cưới cho Nhiễm Dao: “Tiểu bảo bối, đảo mắt cái mà con đã lấy chồng rồi, ba… không nỡ.” “Ông Nhiễm!“.

“Biết rồi, biết rồi…” Người đàn ông xua tay với vợ, không thể ủy mị, không thể hại con gái khóc làm nhem lớp trang điểm được, ông đều nhớ cả, nhưng đến lúc này rồi, ai còn khống chế nổi nữa chứ? Ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này, về sau là con của nhà người khác rồi, chẳng lẽ còn không cho ông đỏ mắt, rớt vài giọt nước mắt hay sao? Bao nhiêu nỗi khổ trong lòng của người cha đều trả lại cho Tổng Tử Văn hết!

Trương Thanh nhân cơ hội cúi đầu xuống, nhanh chóng lau sạch nước mắt trên khóe mắt mình.

Phòng 102. Hàn Quốc Đống lấy ra một viên kim cương mà mấy ngày nay vẫn luôn giấu giếm, đưa tới trước mặt Khương Mỹ Linh.

“Gì đây?” “Bà mở ra xem thì biết.” Ông Hàn ra vẻ nhẹ nhàng. Khương Mỹ Linh nhìn ông ta với ánh mắt nghi hoặc, “Gì chứ…” “Thế nào? Có thích không?” Viên ngọc xanh thông thấu và trong suốt, phảng phất như đang chứa cả một vùng biển xanh sâu thẳm, phản xạ ánh sáng trong trẻo. Quả thực rất xinh đẹp.

Khương Mỹ Linh không vội vã trả lời mà hỏi ngược lại: “Cho tôi ấy à?”

Hàn Quốc Đông thấy bà có vẻ thích thì trong lòng vui vẻ nhảy nhót: “Đúng thế! Tặng cho bà.”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo thế, chúng ta là vợ chồng, còn nói cảm ơn gì chứ?”

“Không nói cảm ơn thì nói gì?” Khương Mỹ Linh mỉm cười.

“Nếu nhất định phải nói gì đó thì… I love you đi.” Bốn chữ cuối cùng này nói rất nhanh, gần như không rõ ràng, cố ý lẫn lộn.

“Thì cái gì cơ? Ông nói nhanh quá.”

“… I love you…” Mặt già đỏ lên.

Người phụ nữ nhíu mày: “Hàn Quốc Động, ông nói to một tí thì chết à? Cứ vo ve y như mấy con ruồi bọ ấy, không nói thì thôi!”

Trả lại kim cương cho ông ta, làm bộ rời đi. Người đàn ông nóng nảy: “Là I love you đó!” Lúc này, giọng nói cao vút khiến cho người trong toàn căn phòng đều nghe thấy.

Hàn Sóc và A Thận đang cầm điện thoại chơi game đều đồng thời ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Hàn Quốc Đống, sau đó lại nhìn sang Khương Mỹ Linh.

“Ba, mẹ, hai người cũng biết chơi thật đấy.” Giơ ngón tay cái lên khen ngợi. “Ông ngoại, ông đang tỏ tình với bà ngoại ạ?” Mặt già của Hàn Quốc Đống tràn ngập vẻ ngượng ngùng.

“Không… không phải đâu!”

“Nhưng cháu và mẹ đều nghe rõ, ông nói ông yêu bà mà.”

“…” Nhãi ranh, cháu hãy tạm thời mất trí nhớ đi mà!

Hàn Sóc buông điện thoại ra, túm làn váy cưới đi tới bên cạnh Khương Mỹ Linh, ngắm nhìn viên kim cương trong tay bà. “Lam ư?” Nhướng mày, nhìn về phía ba mình, “Viên này to không chỉ gấp đôi viên kim cương hồng của con đầu. Daddy thân yêu à, ba thiên vị cũng hơi quá rồi đấy.”

“Này này này… con có biết viên kim cương hồng đó bao nhiêu tiền không hả?”

“Biết chứ, dù sao cũng rẻ hơn viên của mẹ con.”

Hàn Quốc Đống: “…” “Con gái ngoan ..” Khương Mỹ Linh đóng nắp hộp lại, đưa cả hộp cho con gái, “Con thích thì cầm lấy đi.” “Cảm ơn mẹ!” “Này, đó là đồ tôi tặng bà cơ mà!” Hàn Quốc Đống tỏ vẻ ấm ức khi tấm lòng bị chà đạp.

“Nguyên nhân chính là vì ông đã tặng nó cho tôi rồi, nó chính là đồ của tôi, đương nhiên tôi có quyền xử trí nó, bao gồm chuyển tặng.”

“…” Hàn Quốc Đống không còn lại gì để nói, dạo này người phụ nữ này muốn lên trời rồi, không quản nổi. “Cầm lấy đi, con gái ngoan.” Khương Mỹ Linh thúc giục. Bà chỉ muốn đem hết những gì tốt nhất trên cõi đời này tặng cho con gái, tiếc gì một viên ngọc xanh chứ. Hàn Sóc cầm cái hộp vào tay, hơi ước lượng, “Ba…”

Giọng nói vừa cất lên liền thuận thế ném qua.

Hàn Quốc Đông nhận lấy theo bản năng, không hiểu ra sao. “Giờ ba biết mùi vị của việc bị người ta chà đạp lên tấm lòng rồi chứ? Nhớ đấy, sau này phải đối xử tốt với mẹ

một chút, nếu không con và Chu Dịch sẽ đón mẹ tới thủ đô ở, để ba ở lại Hồng Kông, thích bay nhảy thế nào thì bay nhảy, mọi người thân ai nấy lo.” Hàn Quốc Đống hiếm khi không nổi giận, vẫn còn trầm ngâm, một lúc sau mới ủ rũ mở miệng, “… Biết rồi.” Hàn Sóc quay về ngồi trên sofa, tiếp tục chơi game: “Con trai à, lần này mẹ muốn chơi Arthur, con chịu ấm ức một chút, chọn Ahn’Qiraj đi nha. Tuy mẹ biết con ghét loại loli ngực to này nhưng đây chỉ là game thôi, đừng cho là thật, OK?”

A Thận: “…” Không cho là thật thì tại sao mẹ cứ nhất định phải dùng Arthur chứ?

Phòng 103.

Hôm nay Ngộ Hạ làm phù dâu nhí, mặc váy bồng hai dây màu lam để lộ ra cánh tay và đôi chân có tỷ lệ cân xứng, vừa trắng vừa non mịn, y như trứng gà bóc vậy. Cô bé con thích đẹp, vừa rồi lúc ăn bánh khiển son môi bị nhạt đi, giờ đang quấn lấy Đàm Hi bắt phải tổ lại cho mình. “Không phải màu này… Cũng không phải màu này… Chị trang điểm gọi nó là cái gì sữa…”

Đàm Hi nhướng mày: “Màu trà sữa?”

“A! Đúng đúng đúng.”

Đàm Hi đổi một cây son khác, cầm lấy tô lên môi. Ngộ Hạ nhanh chóng chu miệng thành hình chữ “O“. “… Xong rồi.”

“Con muốn soi gương.” Đàm Hi đưa cho cô bé, “Điệu đà!”

“Mẹ nuôi nói, là phụ nữ, hoặc là đẹp, hoặc là chết.”

“…” Hàn – Sóc!

A Lưu ngồi trên sofa, mặc bộ vest nhỏ màu đen, an tĩnh y như một chàng trai xinh đẹp bước ra từ trong tranh.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Đàm Hi nói tiếng “Mời vào“. Cửa bị đẩy ra, thân ảnh cao lớn của Thời Cảnh xuất hiện trong tầm mắt, căn phòng dường như bé lại. Ngộ Hạ nhào lên, “Cậu ơi, cậu tới rồi!”

A Lưu cũng chào theo.

Thời Cảnh dang tay ra, đồng thời bể cả hai đứa trẻ lên, còn ước lượng một cách điệu nghệ.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.