Làm xong chuyện, tâm trạng Triệu Bân vô cùng tốt, ngâm nga bài hát quay về phòng VIP.
Nhận ly rượu đỏ Tống Bạch đưa cho, vừa mừng lại vừa lo.
“Cảm ơn anh!”
Tống Bạch nhếch miệng cười, “Anh em trong nhà cả.”
Triệu Bân vui mừng, “Anh, anh xem, miếng đất ở phía bắc đó…”
Còn chưa nói đến điểm mấu chốt thì đã nghe thấy tiếng thở phì phò truyền đến, Tống Bạch đã kéo một người đẹp vào lòng, vùi đầu vào hai vật thể trắng nõn kia hít hít ngửi ngửi.
“Bảo bối dùng nước hoa gì vậy? Thơm quá…”
Đáp lại là một tràng cười thanh thúy như chuông bạc, “Nếu cậu Ba thích thì sau này em sẽ chỉ dùng mùi hương này thôi.”
“Ngoan… vậy anh phải thưởng cho em thế nào đây nhỉ?”
Mĩ nhân lập tức sáng mắt, nhưng chỉ một giây sau lại lụn bại thảm hại.
“Thưởng em uống hết toàn bộ rượu ở trên bàn, thế nào?”
“Cậu Ba, em sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ…”
Tống Bạch cười âm trầm, “Ba chai Petrus, ủ cũng đã lâu, có giá hàng triệu, em còn chưa vừa lòng cơ à?”
Vừa dứt lời, mọi người được thể ồn ào.
“Cậu Ba kêu em uống là xem trọng em đấy!”
“Em gái, em đừng quỳ nữa, thức thời chút đi.”
“Đúng đấy, rượu có giá hàng triệu, để cho một người uống là quá hời cho đồ kỹ nữ thối tha như em rồi!”
“Ài, cậu Lâm à, dù sao người ta cũng là một mỹ nhân, kỹ nữ cái gì chứ, quá lời rồi! Bây giờ phải gọi là gà mới đúng!”
“Cách gọi này được đấy! Đến khi uống hết ba chai rượu thì chẳng phải là gà say rượu rồi sao?”
“Ha ha…”
“Vừa khéo để các anh em no say một bữa!”
“Tôi sợ đến lúc đó còn chưa đủ mức ấy chứ…”
Tiếng cười không dứt, hết trận này đến trận khác, người đẹp thất sắc, gương mặt được trang điểm kỹ càng trở nên trắng bệch đến đáng sợ.
Tống Bạch ngồi trên sô pha, một chân gác lên chiếc ghế thấp bên cạnh, lạnh lùng quan sát.
Khóe miệng cong lên cười nhạt, đáy mắt lướt qua một tia thích thú.
“Sao nào? Em không muốn à?” Anh ta vừa mở lời, mọi người liền yên tĩnh trở lại.
Người đẹp khóc như hoa lê dính mưa, vẫn không biết tại sao mình lại chọc giận ông lớn này, rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt mà.
Cho dù tửu lượng cô ta có khá thế nào thì cũng không chống đỡ nổi ba chai Petrus!
Tống Bạch cười lạnh.
“Xem ra em thích uống rượu phạt rồi… còn ngẩn ra đấy làm gì? Cô ta không uống thì chuốc nó say cho tao!”
Xung quanh im lặng, liếc mắt nhìn nhau.
“Nghe không hiểu à? Cậu Ba bảo mày rót, mày còn không nhúc nhích gì à?”
Có người mở đầu, sau đó cứ thế tiếp theo, huống hồ, ở đây, làm gì có ai không phải là kẻ ăn chơi trác táng?
Đè chân, kẹp tay, người con gái nằm ngửa xuống đất, rất nhanh sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết truyền ra.
“Tôi không… cầu xin các người… tha cho tôi… khụ khụ… tôi chết mất…”
Sắc mặt Triệu Bân tái xanh, hắn không hề tham gia vào.
Hắn đã từng làm không ít chuyện ép uống rượu như thế này, nhưng cũng không độc ác như Tống Bạch, ba chai Petrus có thể lấy được mạng người bất cứ lúc nào…
Thậm chí, hắn còn nghi ngờ không biết đây có phải là làm cho hắn xem hay không.
Nếu không, tại sao sớm không đến muộn không đến, lại đúng lúc hắn vừa mở lời nói về miếng đất ở phía bắc đó?
Triệu Bân vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên.
“Sao cậu không đến góp vui thế?” Nhưng lúc này, Tống Bạch lại bỗng nhiên mở lời, nhìn thẳng vào ánh mắt run sợ của hắn.
“Em…”
“Có một số người, tôi nể mặt cô ta, nhưng cô ta lại không phân biệt được đông tây nam bắc, rõ ràng là muốn ăn hành. Đúng rồi, vừa nãy cậu định nói đến cái gì? Đất? Miếng đất nào ấy nhỉ?”
“Không có gì đâu ạ…”
“He he, anh em trong nhà cả, có gì cứ việc nói thẳng.”
“Cảm ơn cậu Ba.”
“Có thật không có gì không?”
“Không mà.”
Người đàn ông tươi cười, vỗ vai hắn, “Thế thì tốt…”
Trên trán Triệu Bân, mồ hôi túa ra như suối.
Suy cho cùng cũng là người nhà họ Tống, chiêu trò cũng thật nham hiểm!
Sao hắn lại xem thường vị con ông cháu cha chơi bời có tiếng này nhỉ?
Bây giờ, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào món quà lớn kia thôi…
Hoàng đế không dễ hầu hạ, thái tử gia lại càng xảo quyệt!
…
“Hắt xì, hắt xì!”
Hắt hơi liên tiếp hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đó của Đàm Hi đã đỏ bừng lên.
“Tám phần là có người đang nhớ đến bà rồi!” Vệ Ảnh nằm ngửa ở trên giường, không mở mắt, vô cùng thỏa mãn.
Phòng tắm xông hơi đầy khí nóng, dưới ánh đèn lờ mờ, bức tường xây bằng mã não cũng trở nên rạng rỡ hơn hẳn.
Hai người chỉ quấn khăn tắm quanh người, trước ngực là hai mảng trắng nõn, đôi chân dài đẹp đẽ không hề che đậy.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đó?”
“Đưa rượu đến cho hai vị.”
Đàm Hi không nói gì, trở nên cảnh giác, nhìn sang Vệ Ảnh.
“Bà gọi à?”
“Không! Không phải là bà gọi à?”
“Tôi cũng không gọi mà.”
Cộc cộc…
“Làm phiền hai cô mở cửa một chút được không ạ?”
“Chúng tôi không gọi, anh đưa sai rồi.” Đàm Hi cố ý đè thấp giọng xuống khiến giọng mình càng có vẻ trưởng thành hơn.
“Hai cô lần đầu đến đây, lại tiêu phí trên một nghìn tệ, nên được tặng hai ly đồ uống miễn phí theo quy định.”
Đàm Hi nhướng mày, từ lúc nào mà Tiểu Nam Quốc lại có quy tắc này nhỉ?
Đừng có nói là tiêu phí trên một nghìn tệ, cho dù tiêu phí hàng vạn tệ cũng làm gì có đồ uống miễn phí chứ?
Đương nhiên, người giàu chân chính sẽ không tham lam gì chút đồ vặt vãnh này.
“Không cần, mang đi đi.”
Ngoài cửa yên tĩnh một lúc rồi mới lúng túng đáp lại một tiếng “Vâng”.
“Tặng miễn phí, sao lại không cần?”
“Chưa bao giờ nghe thấy câu không có bữa trưa nào miễn phí à?”
“Bà cũng thần hồn nát thần tính quá rồi đấy?”
Đàm Hi nghiêm mặt, “Cẩn thận vẫn hơn. Ở những nơi như thế này, có nhiều chuyện bẩn thỉu hơn bà nghĩ nhiều.”
Vệ Ảnh ồ một tiếng nhưng không biết, có một số chuyện nên đến vẫn sẽ đến…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!