Đoàn Lan Khuê xem xong công văn, lập tức chuẩn bị đi đến Thanh Long Đường.
Trên đường đi, xe ngựa đến một đường đông đúc bỗng nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Đoàn Lan Khuê nhíu mày hỏi. Thanh Đào ra ngoài hỏi phu xe quay lại bẩm báo.
“Tiểu thư, xe ngựa không biết vì sao bị kẹt bánh rồi, không thể di chuyển nữa.”
Đoàn Lan Khuê vén màn xe đi ra. Nhìn xung quanh nói.
“Ở đây cách Thanh Long Đường cũng không xa, chúng ta đi bộ đến đó vậy.”
Nàng nhìn phu xe đang khom người ở bên bánh xe.
“Ngươi gọi người tới sửa xe đi, khi nào sửa xong thì đến Thanh Long Đường đón chúng ta.”
“Được.”
Phu xe đáp một tiếng, lại tiếp tục xem xét bánh xe.
“Chúng ta đi.”
Đoàn Lan Khuê dẫn theo hai người Tiểu Xuân và Thu Đào rời đi.
Ba chủ tớ đi trên đường cũng gặp mấy người quen. Trong đó có cả mấy người Đoàn Như Mai.
Một nữ tử đi cùng Đoàn Như Mai nhìn thấy Đoàn Lan Khuê liền hô lên.
“Hôm nay ra ngoài chắc chắn là không xem giờ rồi. Sao lại gặp một vận xui di động trên đường thế này chứ.”
Âm thanh của nàng ta không nhỏ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Những người bên cạnh nữ tử cũng phụ hoạ theo.
“Còn không phải sao, vận đen của nàng ta nổi tiếng như vậy cơ mà. Ngay cả nhị hoàng tử, thân là con vua, trên người có long khí hộ thể còn không chịu đựng được vận đen ảnh hưởng nữa là…”
“Là gì, nghe nói Hắc thiếu của phủ Quốc Công vừa nói thích nàng, đã gặp vận đen luôn ý chứ.”
Hai người phụ hoạ cho nhau, nhanh chóng tiết lộ thân phận của Đoàn Lan Khuê, những người xung quanh lại càng nghị luận sôi nổi.
Thu Đào và Tiểu Xuân tức đến nghiến răng, nhưng Đoàn Lan Khuê bộ dáng chẳng sao cả, nói.
“Kệ họ đi, miệng trên người họ, chúng ta muốn bịt cũng không có cách nào…”
Bọn họ để ngoài tai những âm thanh nghị luận ngu ngốc kia mà đi.
Đoàn Lan Khuê mím môi, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Hậu này làm việc chậm chạp quá, xem ra phải nhắc nhở bà ta một chút, nàng không thích nổi bật cho lắm.
Bên kia tam hoàng tử Đàm Quốc, tay phe phẩy chiếc quạt, mày kiếm hơi nhướng, giọng nói khàn khàn.
“Xem kìa, người quen cũ…”
Nhị công chúa Mã Quốc cười nhìn hắn.
“Ngươi có muốn qua đó chào hỏi không?”
“Haha… Ta cũng muốn lắm, nhưng bây giờ chưa phải lúc…”
“Hừ!!!”
Nhị công chúa Mã Quốc khinh thường mà cười lạnh một tiếng.
….
Đoàn Lan Khuê hoàn toàn không biết, lúc này đây đang có rất nhiều người chú ý tới nàng.
Gần đến Thanh Long Đường, bất ngờ nàng bị một nhóm người bên đường thu hút sự chú ý.
“Cứu… mau đi tìm đại phu, công tử bị rắn cắn…”
Một đại hắn lực lưỡng đang xách trên tay một con rắn rất là to. Ánh mắt nhìn xung quanh loé lên hàn mang.
Giữa đường phố một con rắn lớn như vậy, ở giữa bao nhiêu người qua lại không tấn công, lại âm thầm tấn công một mình công tử nhà hắn.
Hắn nhìn một chút liền có thể nhận ra đây chính là rắn được huấn luyện…
Hắn là hộ vệ của công tử, đi theo để đảm bảo an toàn cho chủ nhân. Vậy mà bây giờ công tử nhà hắn bị ám toán ngay trước mắt hắn, bảo làm sao hắn không tức giận được.
Đoàn Lan Khuê tiến về nhóm người, hai người Thu Đào và Tiểu Xuân ngăn lại.
“Tiểu thư, Thanh Long Đường đi bên này…”
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ, nói.
“Ta sang kia xem một chút.”
Nàng học y, nàng là bác sĩ, khi thấy có người gặp nạn mà bảo nàng nhắm mắt đi qua, bỏ mặc họ mà không cứu, nàng không làm được.
Đoàn Lan Khuê đi tới chỗ nhóm người, có hai đại phu được gọi tới, nhưng khi nhìn thấy con rắn hổ mang chúa, hai vảy lớn ở đỉnh đầu, kích thước to trên tay hộ vệ thì chỉ biết lắc đầu không có cách.
Đoàn Lan Khuê xen vào trong đám người, nhìn người đang nằm đau đớn trên mặt đất là một nam hài tầm khoảng 8 tuổi.
Sắc mặt hài tử tái nhợt vừa đau vừa sợ.
Đoàn Lan Khuê tiến đến chỗ cậu nhóc thì bị hộ vệ kia ngăn lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, lại nhìn con rắn trên tay hắn, nàng nói.
“Nếu không muốn công tử nhà ngươi chết, vậy mau tránh ra cho ta.”
“Ngươi là ai?”
Hộ vệ vẫn không tránh đường mà hỏi lại nàng.
Đoàn Lan Khuê biết hắn lo lắng liền nói.
“Công tử nhà các người bị rắn hổ mang chúa cắn, nếu không lập tức xử lý ngay, chỉ chờ thêm mấy khắc nữa sẽ quy thiên…”
“Ngươi biết y thuật?”
Đoàn Lan Khuê gật đầu.
“Biết…”
Hộ vệ nhìn công tử nhà mình, sau đó cắn răng gật đầu tránh sang một bên cho Đoàn Lan Khuê vào.
Đoàn Lan Khuê nhìn qua vết cắn đã tím đen trên bắp chân của nạn nhân.
Nàng nhanh chóng kiểm tra mạch đập, sau đó dùng kim châm, châm xuống vị trí cách vết thương tầm ba tấc bốn châm.
Sau đó nàng lấy nhét cho hắn một viên thuốc, chờ hắn nuốt thuốc xong, nàng kiểm tra mạch lại một lần nữa.
Nàng cẩn thận dùng một con dao mổ nhỏ rạch miệng vết thương ra, sau đó nặn hết máu bầm trong vết cắn ra.
Nặn xong máu bầm nàng rắc lên vết thương một ít thuốc bột.
Thuốc bột trắng nhanh chóng chuyển sang màu đen chảy xuống. Nàng dùng vải trắng lau sạch, lại tiếp tục rắc bột mới lên đó…
Cứ như vậy, hành động này lặp đi lặp lại, đến khi bột rắc lên thấm vào máu chuyển màu đỏ và không tan ra nữa mới dừng lại. Dùng vải sạch băng lại vết thương.
Mà nạn nhân lúc này sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại, hắn ngẩng đầu nhìn Đoàn Lan Khuê.
“Đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng… Ơn nghĩa tái sinh này ta nhất định không quên.”
Đoàn Lan Khuê nhận lấy khăn tay của Thu Đào đưa tới lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, mỉm cười nói với hắn.
“Không có gì…”
Nàng lấy một bình thuốc nhỏ đưa cho hắn.
“Độc trong người của ngươi vẫn còn, ở đây ta có năm viên thuốc giải độc, ngươi trở về mỗi ngày vào buổi sáng sau khi ăn cơm xong liền uống vào.
Ta bây giờ có việc phải đi trước…”
“Ta là Trương Tuấn…”
Thấy Đoàn Lan Khuê muốn rời đi Trương Tuấn liền hô lên.
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn gật đầu.
“Tạm biệt.”
Trương Tuấn nhìn bóng dáng mảnh mai yểu điệu biến mất xa dần, liền nói với người bên cạnh.
“Ngươi đi hỏi thăm thông tin của nàng…”
“Vâng.”
Mà lúc này ở trên tầng hai của trà lâu đối diện, một con mắt đang chăm chú nhìn tất cả sự việc.
Nhớ đến hình ảnh nữ tử khi nãy hắn bất giác mỉm cười.
“Nữ nhân ấy thực sự vô năng hay sao?”
Cận vệ đứng bên cạnh cúi đầu, nhỏ giọng.
“Thông tin của chúng ta từ trước đến nay chưa xảy ra sai sót bao giờ.”
Nam tử cười gật đầu.
“Vậy là mắt ta nhìn lầm rồi.”
“Nô tài đáng chết… Nô tài lập tức cho người đi điều tra lại…”
Trong âm thầm, lúc này đây một đợt sóng ngầm đang chuẩn bị bùng nên, mà nhân vật chính là tâm ngắm lúc này lại hoàn toàn không biết điều gì.
Đoàn Lan Khuê dẫn theo hai người Thu Đào và Tiểu Xuân đi thẳng tới Thanh Long Đường.
Ở cổng lớn của Thanh Long Đường, nàng trình lên công văn mới được đi vào.
Sau khi vào nàng được người dẫn thẳng đến nhà xác ở phía sau.
Nhà xác này được đặc biệt xây dưới lòng đất. Càng đi xuống nhiệt độ như càng giảm thấp, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy thi thể của nữ tử đang nằm ở đó nàng hơi giật mình.
Nữ tử này nhìn qua chính là chết vì treo cổ, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.