Trung lão thái y đối với việc Đoàn Lan Khuê nói đã cứu sống Lưu Xương vô cùng hoang mang, khi Lưu lão thái thái nói muốn ông ta vào xác nhận, ông ta lập tức đồng ý, vội vàng chạy vào trong phòng.
Đoàn Lan Khuê bình tĩnh đi theo sau lão.
Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy người đi ra, mọi người nhìn nhau đầy sự hoang mang tột cùng.
Lưu Ôn tính khí nóng nảy, không kiên nhẫn, hô lên.
“Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Lưu lão thái thái liếc hắn một cái.
“Câm cái mồm thối của ngươi lại cho ta.”
Lưu Xương yên lặng mím môi, đưa tay thực sự muốn bịt mồm mình thật.
Chờ đến khi mọi người gần như mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cửa phòng một lần nữa được mở ra.
Trung lão thái y vẻ mặt khiếp sợ, hoang mang đi ra bên ngoài.
“Thế nào rồi?”
Lão thái thái cũng không giữ được bình tĩnh nữa, vừa thấy người liền hỏi.
Trung lão thái y nhìn lão thái thái, trong mắt là áy náy, xấu hổ.
“Là lão phu vô dụng… Suýt chút nữa hại chết người rồi…
Lưu Xương thế tử vẫn còn sống…”
Ông ta vừa nói vừa chỉ tay vào phòng.
“Người đó thực sự cứu sống hắn rồi…”
“Thật sao?”
Lão thái thái kinh ngạc đến mức nắm lấy tay của Trung lão thái y mà hỏi.
Lão thái y điên cuồng mà gật đầu.
“Đúng vậy, sống lại rồi…”
“Đi, ta đi xem…”
Lão thái thái chống gậy đi nhanh về phía phòng chứa xác của Lưu Xương.Trên giường, Lưu Xương đang yên tĩnh nằm đó, nhưng sắc mặt đã có huyết sắc.
Lão thái thái chống quải trượng, bàn tay già nhăn nheo của bà ấy run run đưa lên mũi của hắn…
Cảm nhận được hơi thở mỏng manh ấm áp của hắn, nước mắt liền rơi xuống.
Tay bà ấy lại đặt lên vị trí trái tim của hắn, cảm nhận được nhịp đập của sự sống, giọng nói run rẩy.
“Sống… Thực sự sống…Tôn nhi của ta…”
Lão thái thái nắm lấy tay của Lưu Xương mà khóc lớn.
Đoàn Lan Khuê ở một bên yên lặng nhìn bà ấy. Lão thái thái Lưu gia khóc một hồi mới ổn định lại cảm xúc, bà ấy đi tới nắm lấy tay của Đoàn Lan Khuê, cảm kích.
“Đa tạ cô nương… Đa tạ… Đa tạ…”
Đoàn Lan Khuê đỡ lão thái Lưu gia lên, giọng nói mang theo sự lạnh nhạt.
“Lão thái thái đừng quá khách sáo.”
Đoàn Lan Khuê chờ qua thêm mấy canh giờ, cuối cùng Lưu Xương kia cũng đã tỉnh lại.
Người nhà Lưu gia liền nhanh chóng muốn đưa hắn về nhà.
Đoàn Lan Khuê thấy vậy liền ngăn cản.
“Hiện tại hắn không thể rời khỏi nơi này được.”
Nghe nàng nói vậy mọi người đều nhìn sang. Lưu lão thái thái nhìn nàng, hỏi.
“Tại sao lại chưa thể rời khỏi đây? Đây là nhà chứa xác, ở đây e là hắn sẽ bị nhiễm âm khí, không tốt…”
Đoàn Lan Khuê che miệng bật cười.
“Lão thái thái, ta nói cho người biết, tôn nhi này của người có thể giữ cái mạng này đến hiện tại, công lớn là nhờ cái nhà xác này đấy?”
“Hả???”
Mọi người mắt chữ o mồm chữ a nhìn sang. Đoàn Lan Khuê biết họ thắc mắc điều gì, liền chậm rãi giải thích.
“Nhà xác này thiết kế đặc biệt, nhiệt độ bên trong so với nhiệt độ bên ngoài thấp hơn rất nhiều, vậy nên tốc độ phân hủy của xác chết bị làm chậm lại.
Cũng như vậy, khi Lưu Xương thế tử nhà các người được đưa tới chỗ này, thân nhiệt của hắn được làm lạnh chủ động, giúp cho hắn giảm và kiểm soát thân nhiệt xuống 32-36 độ C, trong vòng hai ngày sau ngừng hô hấp. Cơ thể rơi vào trạng thái ngủ đông, nhu cầu chuyển hóa và tiêu thụ oxy giảm tối đa, ngăn cản xuất huyết nội tạng, phù não, nhồi máu cũng như ức chế các chất dẫn truyền gây độc tế thần kinh…”
Nàng nói một hồi nhưng mọi người đều không hiểu được gì. Họ chỉ có thể nắm được điều căn bản đó là nhờ được làm lạnh mà Lưu Xương mới sống được.
Đoàn Lan Khuê cũng không mong chờ bọn họ hiểu được nhiều, nàng nói.
“Vậy nên hiện tại hắn vẫn cần ở lại đây chờ hồi phục ít nhất là hai ngày. Bởi vì chỉ ở nhiệt độ ở đây mới có thể giúp hắn từ từ khôi phục được.
Hai ngày sau ta sẽ kiểm tra lại tình hình, nếu hắn đã ổn định rồi, lúc đó mới có thể về nhà tĩnh dưỡng. Còn nếu chưa ổn thì vẫn phải tiếp tục ở đây…”
Nàng nói rồi lấy giấy bút đến bắt đầu kê đơn thuốc, đưa cho người nhà đi bốc thuốc rồi dặn dò tiếp.
“Trong thời gian này, cần có người túc trực bên hắn không rời nửa bước, theo dõi tình hình. Cứ cách 2 tuần hương lại cho hắn uống thuốc một lần.”
Nàng cũng hết cách, ở đây không thể truyền tĩnh mạch hay tiêm được, vậy chỉ có thể cho uống thuốc liên tục mà thôi.
Dặn dò người nhà họ Lưu xong nàng đã cảm thấy mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.
“Được rồi, ta trở về trước, ngày mai ta sẽ lại đến kiểm tra tình hình của hắn sau.”
“Đa tạ cô nương…”
Lưu lão thái thái vô cùng cảm kích mà cảm ơn nàng.
Đoàn Lan Khuê đã mệt đến lả cả người, chỉ qua loa nói khách sáo một chút liền rời đi.
Khi nàng đi ra bên ngoài, Lê Trường Quân đã đứng ở đó chờ nàng.
“Mộng Điệp Y Tử…”
“Hử…”
Đoàn Lan Khuê mệt mỏi che miệng ngáp một tiếng, nhìn hắn tùy tiện mà gật đầu.
Lê Trường Quân nhìn dáng vẻ tùy tiện của nàng hơi nhíu mày.
“Ta có chuyện muốn nhờ cô nương.”
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, chớp chớp mắt, gật đầu.
“Ngài cứ nói.”
Lê Trường Quân nhìn biểu hiện của nàng, biết nàng mệt mỏi cũng không dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề luôn.
“Bên ta đang có một vụ trọng án, ta muốn nhờ cô nương hỗ trợ…”
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lời.
“Được, ta có thể giúp, nhưng ta không làm không công đâu…”
Lê Trường Quân hiểu ý của nàng. Hắn khá thích tính thẳng thắn này, như vậy càng tiện việc hơn.
“Dĩ nhiên là sẽ có ngân lượng trả cho cô nương… Đảm bảo không làm cô nương thất vọng.”
Đoàn Lan Khuê hài lòng, cười cười.
“Được… Nhưng hôm nay ta mệt rồi, ngày mai ta sẽ đến, lúc đó lại nói.”
“Được…”
Đoàn Lan Khuê thấy Lê Trường Quân không còn chuyện gì nữa liền cáo từ ra về.
Nàng định sẽ trở lại tửu lâu sau đó dịch dung thành Thu Đào rồi trở về.
Nhưng đi được một đoạn đường nàng liền cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Một tên cáo già như Lê Trường Quân, không thể nào cứ như vậy để nàng đi được, chắc chắn hắn sẽ cho người theo dõi nàng…
Nghĩ đến đây nàng liền thay đổi chủ ý, nàng đi đến một con phố đông người, lẫn vào trong đám người nhốn nháo nhất.
Ở một góc khuất nàng liền xé đi lớp mặt nạ bên ngoài xuống. Y phục cũng kéo bỏ lớp bên ngoài, tháo xuống trâm cài đầu…
“Người đâu rồi…”
Ở một góc khuất tên ám vệ đi theo Đoàn Lan Khuê hốt hoảng vì không nhìn thấy nàng đâu.
Đúng như Đoàn Lan Khuê nghĩ, Lê Trường Quân không tin tưởng nàng, hắn cho ám vệ đi theo điều tra nàng.
Nhưng Đoàn Lan Khuê là một bác sĩ của thế kỷ 21, sống gần 30 năm trên đời, xem biết bao bộ phim, đọc biết bao tiểu thuyết, nàng có rất nhiều cách để ngụy trang cho bản thân mình.
Mà ở thời này, muốn theo dõi người khác chỉ có thể là ám vệ nấp trong bóng tối.
Mà ám vệ thì cũng là con người, hắn cho dù có giỏi đến đâu cũng chỉ có hai con mắt để nhìn mà thôi…
Ở hiện đại kia, khắp nơi có camera nàng còn không sợ, lý nào bây giờ còn sợ cái camera chạy bằng cơm công nghệ hai mắt ở đây.