Chờ Lưu lão thái thái đi rồi, Lưu Xương mới nhàn nhạt phất tay với những hộ vệ của Đàm Quốc kia.
“Ta cũng không phải không hiểu đạo nghĩa, nếu như thực sự thích khách đến nơi đây liền mất dấu, vậy thì ta cũng không thể không nghĩ đến bang giao hai nước mà không giúp đỡ.
Nhất là thích khách kia còn đả thương tam hoàng tử như vậy…
Các ngươi muốn lục soát thế nào thì cứ việc đi…”
Thấy hắn thoải mái như vậy, ánh mắt thống lĩnh hộ vệ hơi tối lại.
“Thế tử gia đúng là người thông hiểu lễ nghĩa, vậy chúng ta cũng không khách sáo nữa, tranh thủ truy tìm thích khách nhanh một chút để ngài nghỉ ngơi…”
Lưu Xương gật đầu, không mặn không nhạt mà nói.
“Được…Lục soát thì lục soát, nhưng chú ý một chút, đừng có làm hỏng đồ của bản thế tử, nếu lục không ra thích khách mà lại làm hỏng đồ của ta, vậy các ngươi phải đền gấp đôi đó…”
Nói rồi hắn thong thả rót một tách trà, ở một bên nhìn bọn họ lục soát nhâm nhi ly trà trong tay.
“Thế tử yên tâm, chúng ta làm việc đều rất cẩn thận, không dám bừa bãi…”
“Vậy thì tốt…”
Thống lĩnh hộ vệ phất tay ra hiệu cho thủ hạ hành động.
Thị vệ nhanh chóng tản ra vội vàng lục soát.
Lưu Xương bên ngoài lạnh nhạt, bình tĩnh thờ ơ không để ý nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Khi tên thống lĩnh kia đi về phía tĩnh phòng, đến bên thùng gỗ, Lưu Xương vô thức hít vào một hơi, ánh mắt tối lại, tay cầm ly trà bắt đầu tập trung nội lực…
Khi hắn chuẩn bị xuất kích cũng là lúc tên thống lĩnh kia mở nắp đậy lên…
“Không có… Chúng ta đi…”
Nghe tên thống lĩnh hô lên một tiếng, Lưu Xương nhẹ nhàng thở ra thu liễm lại nội lực, bình tĩnh nhìn bọn chúng.
Tên thống lĩnh áy náy nhìn hắn, một lần nữa chắp tay lại, nói.
“Hôm nay mạo muội xông vào quý phủ, làm phiền đến thế tử, chúng ta thực lòng xin thế tử thứ lỗi cho…”
“Nếu đã không tìm thấy người, vậy thì các người mau rời đi đi, bổn thế tử mệt rồi cần nghỉ ngơi.”
Lưu Xương không hề khách khí mà đuổi người.
Chờ cho bọn chúng đi hết Lưu Xương mới vội vàng chạy vào bên trong.
“Lão Cửu…”
“Ừm…”
Tiếng người trả lời hắn phát ra từ trên xà ngang nhà.
Lê Trường Quân thả mình rơi xuống, cả người lúc này ướt đẫm mỗ hôi lạnh, sắc mặt tím đen, chân tay tê cứng lại hết cả.
Lưu Xương dìu hắn lên giường của mình, để hắn nghỉ ngơi.
“Ta đã cho Triệu Cường đi gọi Bạch Trì Ý rồi, huynh cố gắng chờ thêm một chút nữa…”
“Ừm…”
Lê Trường Quân thật sự quá mệt mỏi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không được ngủ lúc này.
Qua thêm một canh giờ nữa, ở lúc Lê Trường Quân nghĩ mình không thể trụ nổi nữa muốn ngất đi thì Triệu Cường đưa người trở về.
Bạch Trì Ý một thân bạch y tiến vào, khi nhìn thấy vết thương của Lê Trường Quân thì cả người lạnh đi.
“Đây… Đây là trúng cổ độc… Ngươi đã đi đâu mà để dính đến nó như vậy hả?”
Lê Trường Quân cười khổ, ánh mắt mơ màng, trong mắt tơ máu đã giăng kín.
“Lâu Điện Đàm Quốc…”
“Cái gì? Lâu Điện Đàm Quốc… Huynh điên rồi, điên thật rồi…”
Bạch Trì Ý hô lên một tiếng, đứng phắt dậy vò đầu đầy bất lực.
Lê Trường Quân mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt thều thào.
“Án mạng liên hoàn kia, còn cả âm mưu ở phía sau… Ta… Ta điều tra được đều là do bọn chúng gây ra.”
Bạch Trì Ý nhìn hắn chẳng còn chút sức sống nào, chỉ có thể thở dài bắt đầu châm cứu cho hắn…
Lê Trường Quân lúc này đã lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Bạch Trì Ý nhìn hắn, lại nhìn Lưu Xương thở dài, ánh mắt đầy lo lắng và đắn đo.
“Y thuật của ta cũng có hạn, vết thương này còn nghiêm trọng hơn của huynh lần trước, nếu không nhanh chóng xử lý có lẽ…”
Lưu Xương hiểu ý của hắn, yên lặng rơi vào trầm tư.
“Trước mắt mạng sống của huynh ấy quan trọng nhất, những cái khác sau này rồi lại tính…
Ta nghĩ phải nhờ tới nàng ấy mà thôi.”
Bạch Trì Ý lần trước vì không thể cứu Lưu Xương mà lâm vào bi quan, tự nhốt mình trong cốc gặm nhấm nỗi đau.
Nhưng sau khi nghe nói có người đã cứu sống Lưu Xương, ban đầu vô cùng kinh ngạc, sau lại hiếu kỳ…
Hắn muốn gặp người nhưng lại không biết tìm ở đâu, bây Lưu Xương nói sẽ tìm nàng hỗ trợ hắn vô cùng kích động.
“Huynh biết nàng ở đâu sao?”
Lưu Xương gật đầu.
“Biết…”
Nói xong hắn gọi Triệu Cường đến, đưa cho hắn một sấp ngân phiếu.
“Ngươi tới Mộng Điệp Y Đường ở địa chỉ này, nói rằng sức khoẻ ta đột nhiên trở nặng cần tìm Mộng Điệp Y Tử tới xem giúp.
Đây là chi phí tạm ứng cho nàng.”
“Rõ…”
Chờ Triệu Cường đi rồi, Bạch Trì Ý và Lưu Xương chỉ còn biết ngồi nhìn nhau thở dài.
Bạch Trì Ý day trán mệt mỏi.
“Tôi là người kế nghiệp danh y thế gia, cứu biết bao nhiêu mạng người, nhưng đến khi bằng hữu tốt của tôi gặp nạn tôi lại chẳng thể làm gì được.”
Lưu Xương vỗ vỗ vai hắn an ủi.
“Đừng nản lòng, sức người có hạn, núi này cao còn có núi khác cao hơn… Cũng như chúng tôi vậy, học võ cùng binh pháp nhiều năm như vậy, nhưng có thật sự trận nào cũng thắng được đâu cơ chứ…
Trên đời này nào có ai thập toàn thập mỹ.”
“Đúng vậy, trên đời này không có ai là thập toàn thập mỹ cả…”
Bạch Trì Ý hít vào một hơi thật sâu, tự động viên chính bản thân mình.
Hắn liên tục kiểm tra mạch cho Lê Trường Quân, thấy mạch mỗi lúc một suy yếu, tâm trạng mới tốt lên một chút lại một lần nữa rơi xuống đáy vực.
Thời gian trôi qua nhanh.
Ngoài trời đã gần sáng mà Triệu Cường vẫn chưa trở về, điều này khiến cho Lưu Xương và Bạch Trì Ý vô cùng sốt ruột trông ngóng.
Nhưng khi sắp sang canh năm cuối cùng người cũng về.
Đoàn Lan Khuê mệt mỏi đi vào trong phòng.
Nàng đêm nay bận điều chế thuốc nên ngủ muộn, có ai ngờ đâu vừa đặt lưng xuống giường còn chưa kịp ngủ thì đã bị đánh thức.
Khương thúc nói bên Mộng Điệp Y Đường có thủ hạ thân cận của Lưu thế tử, bệnh nhân của nàng đến tìm.
Hắn nói Lưu thế tử bệnh tình đột nhiên trở nặng muốn mời nàng đến, còn mang theo mấy tờ ngân phiếu giá trị một ngàn lượng đến tạm ứng chi phí.
Đoàn Lan Khuê biết rõ tình hình của Lưu Xương, nên khi nghe tin hắn trở nặng còn cần tìm đến nàng thì vô cùng hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra.
Là một người bác sĩ, bệnh nhân nguy hiểm đến tính mạng thì nàng không thể không đi, vậy nên trong đêm nàng lại thay y phục, dịch dung, sau đó theo đường hầm nhỏ mà ám vệ của nàng mới đào xong hôm nay đi ra ngoài.
Đây là ý tưởng Đoàn Lan Khuê nhờ kinh nghiệm xem phim cổ trang nhiều mà nghĩ ra. Nàng hiện tại thường xuyên phải ra ngoài, mà bên ngoài những kẻ kia vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm không rời, vậy nên đào một đường hầm nhỏ thông thẳng từ viện của nàng đi ra bên ngoài là hoàn hảo nhất, chỉ là hơi tốn chút thời gian và nhân lực mà thôi…
Lúc này đứng ở trong viện của Lưu Xương, nhìn thấy hắn đang hoàn hảo ngồi uống trà với một nam tử khác, không có một chút nào của bệnh nặng, Đoàn Lan Khuê đang rất mệt mỏi máu nóng xung thiên lạnh lùng mà nhìn hắn.
“Thế tử… Ngài có ý gì?”
Biết nàng hiểu lầm Lưu Xương vội vàng chắp tay với nàng nói.
“Mộng Điệp cô nương… Cô nương nghe ta nói… Thực ra ta mời cô tới đây là để xem bệnh cho bằng hữu của ta… Mà thân phận của huynh ấy rất đặc biệt không tiện nói ra, nên mong cô nương thứ lỗi giúp chúng ta…”