Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 32: Lâu Điện Yến Quốc



Ca phẫu thuật lấy thai lưu cho Lý Nhã làm khá lâu, Lý Nhã cảm thấy từng trận co rút đau đớn đánh úp, nhưng cả người không có chút sức lực nào để giãy giụa, cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.

Qua bốn tuần hương cuối cùng cũng kết thúc thành công ca phẫu thuật này.

Lý Nhã sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đoàn Lan Khuê để cho Bạch Trì Ý và một nữ y thu dọn lại tất cả rồi đi ra ngoài.

Nữ y này chính là ngoại tôn nữ của Khương thúc, tên Mộc Uyển.

Chờ Lý Nhã tỉnh lại, bên Đại Lý Tự cũng đã có kết quả điều tra.

Thái y kia bị người ta mua chuộc, kẻ chủ mưu muốn hại chết Mã Bội, thái y kia là thái y chủ trị theo dõi toàn bộ quá trình mang thai của Mã Bội, hắn ta nắm bắt rõ tâm lý của người nhà nàng, khuyến khích nàng ăn thật nhiều, tẩm bổ thật tốt, khi có vấn đề hắn lại nói tăng cân rất tốt, cả hai mẫu tử đều rất khoẻ.

Ngay cả thuốc an thai của nàng hắn cũng kê thêm vài thứ không nên dùng.

Lý Nhã mới mang thai nhưng nàng chưa biết, ma ma bên cạnh nàng là kẻ có kinh nghiệm nên đã biết trước, bà ta lại âm thầm cho nàng dùng thuốc, đứa nhỏ của nàng ta vừa thành hình đã bị tính kế.

Chờ ngày Mã Bội sinh, ma ma của Lý Nhã âm thầm hạ thuốc cho nàng ta ngất đi, rồi chạy đến tìm thái y kia.

Thái y này nhân cơ hội chạy đến chỗ của Lý Nhã, chậm trễ việc cứu chữa cho Mã Bội một cách hợp tình hợp lý.

Mã Bội chết, người phủ Nhĩ Thân Vương chắc chắn hỏi tội đến trên đầu phủ An Quốc Công. Lúc này sẽ lộ ra chuyện thái y đang túc trực nên ngoài phòng đẻ, bị người của di nương Lý Nhã gọi đi…

Vậy sẽ tạo thành chuyện Quách Soái sủng thiếp diệt thê, để di nương của mình lộng hành, cướp thái y của phu nhân nhà mình khiến nàng gặp nguy hiểm mà không có thái y ở bên cạnh…

Sau đó, bọn hắn còn dự định hại chết cả Lý Nhã, đổ tội cho Mã Khiêu vì xả giận cho muội muội mà hại chết mẫu tử Lý Nhã, đẩy mâu thuẫn của hai gia đình lên cao, nhưng rất may Đoàn Lan Khuê đã phát hiện ra…

Đoàn Lan Khuê nghe xong chỉ lạnh nhạt gật đầu, nàng nhìn Lý Nhã nói.

“Ta đã cố hết sức có thể, chỉ có thể giữ được tính mạng cho ngươi, nhưng hậu quả để lại rất lớn, về sau không thể có hài tử được nữa…

Tử cung của ngươi vì bị dùng thuốc đặc biệt nên đã tổn thương rất nghiêm trọng…

Ta biết đối với nữ tử, việc sinh con là thiêng liêng đến nhường nào, nhưng ta rất tiếc…”

Lý Nhã yên lặng rơi nước mắt. Nàng ta nhìn Mã Khiêu, mãi mới hạ quyết tâm, khẩn cầu hắn.

“Mã Khiêu thế tử, thiếp thân cùng phu nhân ngày thường tương kính, tôn trọng lẫn nhau, chung sống hoà thuận…

Lần này phu nhân không may bị kẻ gian hãm hại mà rời xa nhân thế, để lại nhi tử mới lọt lòng côi cút…

Thiếp thân may mắn hơn nàng ấy giữ được cái mạng nhỏ này, nhưng mất đi khả năng làm mẹ…

Thiếp thân to gan xin ngài, xin ngài hãy để ta thay phu nhân nuôi dưỡng đứa nhỏ bên người có được không?”

Mã Khiêu nghe nàng nói, rơi vào trâm tư, nghĩ đến muội muội đã gả đi, nàng không còn trên dương thế nhưng phụ thân đứa nhỏ vẫn còn đây, mình cũng không thể cướp đứa nhỏ nhà người ta về…

Quách Soái sau này cũng sẽ thú thêm thê tử, vậy tôn nhi của hắn không có mẫu thân ở bên chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Mà nữ tử này được Quách Soái sủng ái, ở trong phủ cũng có chút địa vị, nàng về sau không thể sinh con, vậy để nàng nuôi đứa nhỏ cũng tốt.

Nếu nàng đối xử tốt với đứa nhỏ, hắn sẽ trợ giúp nàng lên làm kế thất cũng không vấn đề gì.

Nghĩ thông hắn liền nói.

“Quách thế tử là phụ thân của đứa nhỏ, nếu hắn không có ý kiến gì vậy ta cũng phản đối.”

Lý Nhã ngước đôi mắt đỏ của mình nhìn sang Quách Soái.

Quách Soái thở dài gật đầu.

“Ta đồng ý…”

Lý Nhã dập đầu với bọn họ.

“Đa tạ…”

Nàng lại nhìn Đoàn Lan Khuê.

“Khẩn cầu cô nương đến phủ ta xem bệnh cho đứa nhỏ.”

Đoàn Lan Khuê gật đầu.

“Được…”

Mọi chuyện đến đây Đoàn Lan Khuê cũng không hỏi thêm nữa, chuyện phía sau những người này sẽ tự giải quyết.

Sau sự kiện này, danh tiếng đang thịnh của Mộng Điệp Y Tử lại vọt thêm một bậc mới, lan xa khắp nơi.

Bái thiếp truyền đến Mộng Điệp Y Đường nhiều không đếm xuể, trong đó có cả những bái thiếp của hoàng thân quốc thích.

Đoàn Lan Khuê nhìn những bái thiếp kia, nàng bắt đầu tính toán, ra thông báo mở phòng khám bệnh ngay tại Mộng Điệp Y Đường, có kèm theo mức giá công khai.

Những bệnh nhân muốn nàng đến tận nhà khám bệnh sẽ tính phí cao hơn.

Bảng thông báo viết rõ, ngày chẵn sẽ khám tại Mộng Điệp Y Đường, ngày lẻ nàng sẽ đến nhà khám, bệnh nhân muốn khám cần phải đặt lịch lấy giấy hẹn có số thứ tự…

Ngày hôm sau là ngày lẻ, Đoàn Lan Khuê nhìn số thứ tự số một, ghi trên đó chính là Lâu Điện Yến Quốc.

Đoàn Lan Khuê cầm theo bái thiếp của Lâu Điện Yến Quốc, gọi Bạch Trì Ý và Mộc Uyển đi theo mình.

Mộc Uyển nghe gọi tung tăng chạy tới. Bạch Trì Ý cũng lập tức đặt xuống công việc trong tay.

“Sư phụ… Người mang theo ta là được rồi, mang theo nàng làm cái gì…”

“Bạch Trì Ý… Ngươi đừng có quá đáng, ta là đại đệ tử của cô nương, là sư tỷ của ngươi đấy…”

Mộc Uyển tức giận dậm chân mắng. Bạch Trì Ý cũng không chịu yếu thế.

“Cái gì chứ, là lão tử bái sư trước, ta mới là đại đệ tử của sư phụ, ngươi ở đâu ra nhảy nhót như thế…”

Mộc Uyển nghiến răng ken két.

“Nếu không phải là ta gặp đạo chích trên đường, nên tới chậm một bước còn tới lượt ngươi chen chân hốt chỗ tốt hay sao…”

Đoàn Lan Khuê nhìn hai cái người này mà nhức hết cả đầu.

“Được rồi! Cãi nhau miết…”

“Sư phụ…”

“Sư phụ…”

Hai người đồng thanh hô lên nhìn vào nàng.

Bạch Trì Ý nghiêm túc nói.

“Người là sư phụ, người lớn nhất, người nói rõ ràng đi, hai chúng ta tính như thế nào?”

Đoàn Lan Khuê day trán.

“Ta nói rồi, các người phải nghe theo không thể cãi nữa…”

“Được…”

Bạch Trì Ý dứt khoát gật đầu.

Mộc Uyển cũng đồng ý.

“Sư phụ nói ta liền nghe.”

Đoàn Lan Khuê nhún vai một cái đi đến viết hai tờ giấy, sau đó vo viên trộn qua trộn lại một chút.

“Nếu vậy, hãy để ông trời quyết định giúp đi.”

Nàng nói rồi tung hai cục giấy lên trời.

Hai người Bạch Trì Ý và Mộc Uyển đưa tay ra bắt mỗi người một cục, rồi mở ra xem.

Bạch Trì Ý vừa mở ra đã cười lớn.

“Ta là nhất…”

Mộc Uyển nhìn của mình là nhị thì xụ mặt, nhưng vẫn chắp tay với Bạch Trì Ý.

“Đại sư huynh…”

Bạch Trì Ý cười như hoa chắp tay đáp lễ với nàng.

“Tiểu sư muội… Ngoan…”

Giải quyết xong việc ba người liền đi đến Lâu Điện Yến Quốc.

Nghe tin bọn họ đến, tứ hoàng tử Yến Quốc, Lương Huy đích thân ra nghênh đón.

“Mộng Điệp Y Tử cô nương, thật vinh hạnh khi mời được cô nương tới… Mời vào.”

Đoàn Lan Khuê theo Lương Huy đến chủ viện, nhưng còn chưa tới chủ viện đã nghe thấy tiếng khóc như đứt gan đứt ruột của trẻ nhỏ truyền đến.

Đoàn Lan Khuê nói với Lương Huy.

“Điện hạ… Ta thiết nghĩ trà thì để uống sau đi, chúng ta nên xem bệnh cho tiểu hoàng tử trước mới được…”

Lương Huy nghe nàng nói hai mắt sáng lên, gật đầu.

“Như vậy thì thật tốt quá… Vậy mời cô nương…”

Đoàn Lan Khuê theo Lương Huy chuyển hướng đến viện của đứa nhỏ, vừa đi vừa nói.

“Đại nhi tử này của ta thời gian gần đây không biết vì sao cứ liên tục quấy khóc không thôi, không chịu ăn uống gì cả, ngay cả mẫu thân hắn yêu thích nhất ôm hắn hắn cũng không chịu…

Thê tử của ta cũng vì chuyện này mà đổ bệnh mấy hôm rồi…”

Đoàn Lan Khuê gật đầu.

“Ta hiểu…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.