Đoàn Lan Khuê cảm thấy cái đầu nàng nhức nhối không yên. Nàng là dân chuyên tự nhiên, tính toán, vật lý, hoá học hay đánh nhau nàng còn biết, chứ bảo nàng thêu thùa, đàn hát, làm thơ vẽ tranh này kia thì nàng xin chắp tay mà kiếu…
Tuy rằng nguyên chủ thông thạo những thứ này, ký ức cũng để lại cho nàng, nhưng lý thuyết và thực hành hoàn toàn trái ngược, hiện tại nàng lại trở thành đứa biết lý thuyết nhưng chẳng thể thực hành…
Đoàn Lan Khuê nghĩ đến nát cả óc, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn ra phương thức an toàn nhất, làm thơ.
Ừm… Làm thơ thì nàng không biết, nhưng nàng đến từ hiện đại mà, thơ của các thi sĩ nổi danh nàng thuộc cũng rất nhiều, đến lúc đó mượn tạm của các ngài ấy chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Ngày hôm sau rất nhanh cũng đã đến, ngay từ sáng sớm Đoàn Lan Khuê đã bị Diệp ma ma mang theo Thu Đào và Tiểu Xuân dựng dậy.
“Tiểu thư, người mau dậy thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị, trang điểm, chải tóc, thay y phục nữa…”
“Ừm… Đừng có làm ồn mà, để cho ta ngủ thêm chút nữa đi mà…”
Đoàn Lan Khuê đẩy tay Diệp ma ma ra, cuộn chăn lăn vào trong.
Diệp ma ma nhìn nàng ánh mắt tràn ra ý cười cưng chiều.
“Thôi nào, dậy thôi… Tiểu thư… Ngoan…”
Đoàn Khẩn ở bên ngoài đi vào nhìn thấy tình cảnh này chỉ có thể lắc đầu.
Diệp ma ma nhìn hắn cười.
“Tiểu thiếu gia…”
Đoàn Khẩn nhìn Đoàn Lan Khuê đang chùm chăn trên giường chép miệng.
“Tỷ tỷ… Hôm nay không thể ngủ nướng đâu, nếu không, chắc chắn sẽ bị mấy người bên nhị phòng kia xỉa xói đó… Mau dậy thôi…”
Nói rồi hắn trèo lên giường mà dựng người đậy. Đoàn Lan Khuê mơ mơ màng màng bị mấy người nâng dậy, chải đầu rửa mặt lăn lộn đến tỉnh.
Nhưng khi ra đến cổng chính, vẫn là chậm chân hơn mấy người của nhị phòng và tam phòng.
Tam phòng chỉ có tam thẩm của nàng dẫn theo nữ nhi là Đoàn Minh An.
Tam thẩm thẩm là Đỗ Minh Châu gả cho tam thúc của nàng Đoàn Nhật Quang. Đoàn Nhật Quang là quan ngũ phẩm, bên dưới cũng có đến ba bốn thiếp thất thông phòng.
Tính tình Đô Minh Châu dịu dàng, bình thường cũng không quá sân si tranh giành, nên các thiếp thất kia cũng không muốn để nàng ở trong mắt…
Ngược lại Đỗ Minh Châu cũng không buồn ngó tới bọn họ, viện của tam phòng thiếp thất đấu đá đến gà bay chó sủa khiến người khác điên đầu, nhưng Đỗ Minh Châu cũng mặc kệ…
Thấy nàng đến, Đỗ Minh Châu khẽ nở nụ cười.
“Lan Khuê còn chưa tỉnh ngủ sao?”
Đoàn Lan Khuê đối với Đỗ Minh Châu cũng có chút hảo cảm, cười nói.
“Bình thường đều là ngủ đến tự tỉnh, hôm nay phải dậy quá sớm nên không có quen…”
“Đại tỷ tỷ… Muội cũng vậy, mắt muội cũng muốn dính lại với nhau rồi…”
Đoàn Minh An đang được Đỗ Minh Châu dắt trong tay, nhìn nàng ngây thơ nói ra câu đồng cảm.
Đoàn Lan Khuê vuốt tóc của Đoàn Minh An gật đầu, đưa cho nàng một viên kẹo nhỏ.
“Ăn cái này đi, sẽ giúp muội tỉnh táo hơn đấy…”
“Đa tạ tỷ tỷ…”
Đoàn Minh An nhận kẹo bóc vỏ cho vào miệng, ánh mắt sáng lên.
“Oa… Thật ngon quá… Đại tỷ, có thể cho muội nữa không?”
“Minh An…”
Đỗ Minh Châu nhìn nữ nhi ánh mắt bất đắc dĩ mà cưng chiều nhắc nhở.
Đoàn Lan Khuê mỉm cười đưa thêm kẹo cho nàng.
“Đây là kẹo bạc hà, nếu muội thích, chờ đến khi về thì đến viện của ta, ta đưa thêm cho muội…”
“Thật sao?”
Đoàn Minh An hai mắt toả sáng nhìn nàng. Đoàn Lan Khuê vuốt tóc tiểu nha đầu.
“Thật…”
Thẩm Mạn Nương ngày hôm nay dẫn theo Đoàn Như Mai và hai nữ tử của thiếp thất đứng ở bên cạnh.
Nhìn thấy Đoàn Lan Khuê thân thiết với Đỗ Minh Châu như vậy, không khỏi mỉa mai.
“Không nghĩ đến tam đệ muội và Lan Khuê lại thân thiết như vậy…”
Đoàn Lan Khuê lười để ý đến bọn họ kéo tay Đoàn Khẩn.
“Chúng ta đi thôi kẻo lại đến muộn giờ thì không có hay.”
Đỗ Minh Châu cũng chỉ cười nắm tay Đỗ Minh An lên xe ngựa của mình. Bỏ lại Thậm Mạn Nương tức mà chẳng thể làm gì.
…
Lâu Điện Đàm Quốc được xây dựng theo kiến trúc đặc biệt xa hoa.
Mấy người Đoàn Lan Khuê được dẫn thẳng vào chính viện, trong trang viên rộng rãi những bàn trong đã ngồi kín người.
Bọn họ vừa ngồi vào bàn đã có mấy quý phụ phu nhân đi tới chào hỏi với Thẩm Mạn Nương và Đỗ Minh Châu.
“Hầu gia phu nhân, Châu phu nhân, lâu ngày không gặp…”
Đỗ Minh Châu nhẹ nhàng nở nụ cười đáp lễ.
“Đã lâu không gặp…”
Thẩm Mạn Nương khác Đỗ Minh Châu, bà ta hiện tại đã là Hầu phu nhân, nên hoàn toàn không đặt mấy vị phu nhân quan bát phẩm, thất phẩm này vào mắt, chỉ nhàn nhạt cười rồi lại uống trà.
Đoàn Lan Khuê nhìn tất cả trong mắt chỉ khẽ mỉm cười như xem kịch.
Tiệc sinh nhật rất nhanh đã được bắt đầu. Tổng quản phụ trách đối ngoại của Lâu Điện Mã Quốc tiến lên trên bục cao chắp tay khách khí nói chuyện với quan khách.
“Đa tạ các vị, hôm nay đã bớt chút thời gian vàng ngọc của mình, đến đây chúc mừng sinh nhật Tam công chúa của chúng tôi…”
Nghe lão tổng quản nói xong mọi người đều cùng nhau nâng ly lên hướng về Mã Hàm Hương mà chúc mừng.
Mã Hàm Hương một thân y phục diễm lệ, trang điểm tỷ mỉ nụ cười xinh như hoa, nàng ta cũng hướng tới mọi người mà nâng ly.
“Đa tạ…”
Đã là tiệc rượu của hoàng thất hay nhà huân quý sẽ đều có màn biểu diễn tài nghệ của các nữ tử tiểu thư khuê các.
Thân là chủ của bữa tiệc, Mã Hàm Hương đã chuẩn bị chu đáo từ trước sân khấu lớn cho mọi người trổ tài.
“Ngày hôm nay là sinh thần của ta, các tỷ muội đã đến đây chúc mừng, vậy ta mạn phép tổ chức một buổi giao lưu kết bằng hữu vui vẻ.
Gần đây ta mới có được một bảo bối chính là Cổ Cẩm Nguyệt Phong. Ngày hôm nay xin được mang ra làm phần thưởng…”
Mã Hàm Hương vừa dứt lời mọi người ở bên dưới đều hít vào một hơi xuýt xoa mà nghị luận xôn xao.
“Là Cổ Cầm Nguyệt Phong đấy… Thật quá hào phóng rồi!”
“Hoàng gia đúng là hoàng gia, vung tay một cái là một cây đàn cổ quý hiếm làm quà…”
Mã Hàm Hương hài lòng với phản ứng của quan khách, môi đỏ khẽ cong lên.
“Ta yêu thích tiếng đàn nhưng khả năng đàn lại bị giới hạn.
Hôm nay ở nơi này, vào ngày sinh thần của ta, ta muốn tìm chủ nhân thật sự cho cây đàn quý này.
Vậy nên hôm nay chúng ta chỉ so đàn nghệ…”
Quan khách phía dưới lại xôn xao nhìn nhau
“Chỉ so tài đánh đàn thôi sao?”
Đoàn Như Mai nhìn sang Đoàn Lan Khuê.
“Đại tỷ, hôm nay tỷ đã chuẩn bị tiết mục góp vui gì vậy?”
Đoàn Lan Khuê trong đầu ong một tiếng, chỉ so đàn nghệ vậy nàng hôm trước nghĩ kế mượn tạm thơ tránh mất mặt mũi đã thành công cốc rồi.
Trong lòng rối rắm lo mất mặt, nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nàng khẽ nhún vai tùy ý nói.
“Cũng chỉ là giao lưu vui vẻ thì có chuẩn bị gì chứ. Đâu phải tranh tài lập công mà căng thẳng, quan trọng hoá vấn đề…”
Nghe nàng nói Đoàn Như Mai khẽ hừ mũi đầy khinh thường.
“Nói hay lắm, Cổ Cầm Nguyệt Phong kia ai nhìn cũng đỏ mắt, ta lại không tin tỷ tỷ không động lòng…”
Đoàn Lan Khuê đối với những lời nói của cô ta chỉ bỏ ngoài tai mỉm cười nhìn sân khấu lớn trên kia, đánh đàn sao, xin lỗi nhé nàng không thích, không biết cũng không có hứng thú.
Các tiểu thư ai cũng đăng ký xung phong tiến lên.
Nhưng điều kỳ lạ là khi động vào đàn lại không thể tạo ra âm thanh.
Mã Hàm Hương lúc này mới chậm rãi nên tiếng.
“Cổ Cầm Nguyệt Phong là đệ nhất cổ cầm, vậy nên nó cũng có chỗ đặc biệt hơn người của nó.
Chính là muốn gảy được đàn, mọi người cần phải đạt được một trình độ đàn nhất định…”
Nói xong áy náy nhìn mấy vị tiểu thư vừa thử đàn.
“Mấy vị tỷ muội này, khiến mọi người mất công rồi…”
Những người này tức nhưng không thể phát giận, chỉ có thể nuốt ngược mà xuống đài.
Có gương của mấy người đi trước, những người phía sau đều cẩn thận tính toán xem có nên hay không đến gảy thử cổ cầm.