“Tiểu thư Đoàn Lan Khuê…”
Đoàn Lan đang cầm một miếng táo cho vào miệng, còn chưa kịp cắn xuống lại nghe thấy có tiếng người gọi mình.
Lại thấy xung quanh mọi người đều đứng lên hành lễ, nàng đành từ bỏ miếng táo đang cầm trên tay, ngước mắt lên nhìn.
Hai mắt nàng không khống chế nổi mà mở thật lớn.
“Đậu xanh… Sao tự nhiên có nhiều mỹ nam tử xuất hiện như vậy.”
Mải ngắm mỹ nam quá mà nàng nhất thời quên mất cả mình đang ở cổ đại, nữ nhân phải e thẹn, dịu dàng, còn phải hành lễ không thể nhìn thẳng vào nam nhân…
Những người xung quanh thấy biểu cảm của nàng thì âm thầm cười nhạo trong lòng.
Đoàn Lan Khuê đang ngắm mỹ nam nào đâu có để ý đến bọn họ.
Trong những mỹ nam này Lê Trường Quân, Lưu Xương và Bạch Trì Ý nàng biết, nhưng nam tử vẻ ngoài dịu dàng ấm áp như gió xuân, nụ cười câu hồn người vẫn còn vương trên môi kia mới làm nàng xuyến xao.
Lê Trường Quân nhìn nàng khẽ nhíu mày, nữ nhân này đang nhìn chằm chằm nam nhân không kiêng kỵ gì…
“Tiểu thư Lan Khuê…”
Mỹ nam tử tiến đến chỗ nàng mỉm cười chào hỏi.
Mỹ nam tử cười với nàng, cười với nàng kìa… Trái tim mê trai của Đoàn Lan Khuê bình bịch đập mạnh…
Nàng nở nụ cười lại với hắn…
“Công tử tìm ta?”
Mỹ nam tử gật đầu.
“Tại hạ là Trương Đài…”
“Hả???”
Đoàn Lan Khuê lần này triệt để ngơ ngác, người này vậy mà lại là Trương Đài…
Trương Đài bị phản ứng tự nhiên của nàng chọc cười, trong lòng thầm nghĩ cô nương này rất thật thà, tự nhiên không kiểu cách, tính tình thế này bảo sao đệ đệ nhà hắn lại thích nàng như vậy…
Thẩm Mạn Nương thấy Trương Đài và mấy người Lê Trường Quân không để ý đến sự thất lễ của Đoàn Lan Khuê, cho rằng bọn họ là nam nhân nên không tiện trách tội một nữ nhân.
Bà ta thân là đương gia chủ mẫu phải có trách nhiệm nhắc nhở quy củ, vậy là Trương Đài còn chưa kịp nói gì, Thẩm Mạn Nương đã lên tiếng cắt ngang.
“Lan Khuê, sao ngươi lại không hiểu quy củ như vậy, gặp vương gia và các vị đại nhân còn không hành lễ, đừng để mọi người thấy quy củ của Hầu phủ chúng ta không vừa mắt…”
Đoàn Lan Khuê trợn mắt, nàng biết mình thất thố, hành động lễ nghi không hợp quy củ nhưng chính chủ nhận lễ còn chưa nói cái gì, mắc mớ gì Thầm Mạn Nương này một hai chỉ tay mà bắt bẻ nàng.
Đoàn Lan Khuê trong lòng ngang ngược nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bên ngoài nàng vẫn vô cùng ngoan ngoãn, làm một đứa nhỏ hiểu chuyện, tỏ vẻ lúng túng, biết mình làm sai, bị dạy bảo cũng không cãi lại, mắt hơi cụp xuống, nhẹ nhàng hướng về phía mấy người Lê Trường Quân phúc thân.
“Tiểu nữ gặp qua Vương gia và các vị quý công tử…”
Lê Trường Quân phất tay.
“Được rồi, không cần đa lễ như vậy.”
Trương Đài lúc này một lần nữa lên tiếng.
“Lan Khuê tiểu thư, lần trước đệ đệ của ta trên đường gặp nạn, may mà có tiểu thư giúp đỡ mới có thể bảo toàn tính mạng.
Tại hạ xin chân thành cảm tạ…”
Nói rồi hắn chắp tay hướng nàng khom người một cái thật sâu.
Đoàn Lan Khuê bị hành động này của hắn làm cho bất ngờ lâm hơi khó xử.
“Cái đó, ta chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, công tử đừng quá khách khí…”
Trương Đài nghe nàng nói càng thêm phần coi trọng hơn, hắn đưa đến cho nàng một tấm thẻ bài.
“Tại hạ chẳng có quà gì đáng giá để tặng tiểu thư, chỉ có ngọc bài này, mong tiểu thư nhận cho, sau này mong rằng chúng ta sẽ trở thành bằng hữu…”
Đoàn Lan Khuê nhìn ngọc bài kia mà choáng váng…
“Ôi! Cái này quá quý giá, ta làm sao dám nhận…”
Đây chính là ngọc bài Đài Bắc Sơn Trang, có ngọc bài này thì ở tất cả các cửa hàng, chi nhánh của Đài Bắc Sơn Trang từ tửu lâu cho tới các cửa hàng trang sức, vải vóc, gạo dầu mắm muối, sơn trang nghỉ dưỡng… ngươi đều là khách quý được ưu tiên hàng đầu, còn được giảm đến 7 phần giá thành.
Những người bên cạnh nhìn tấm ngọc bài kia đến đỏ mắt, nếu có thể hiện tại họ thực sự muốn lao đến cướp lấy nó.
Trương Đài nghe nàng nói chỉ nhẹ nhàng đáp.
“Quý giá thì thế nào, chẳng lẽ nó còn có thể quý giá hơn mạng của đệ đệ nhà ta…”
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ diễm lệ của nàng lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng cũng chẳng biết nên từ chối làm sao chỉ có thể đưa tay ra nhận lấy.
“Vậy… Vậy ta xin đa tạ công tử…”
Đoàn Lan Khuê cầm miếng ngọc bội trong tay, theo thói quen mà xoay xoay trong tay.
Ánh mắt Lê Trường Quân vô tình liếc đến, lông mày hơi nhíu lại.
Đoàn Lan Khuê cảm thấy tiệc cũng đã tàn rồi, nàng cũng không muốn ở lại thêm nữa, nàng phúc thân với bọn họ một cái, nhỏ nhẹ nói.
“Tiệc cũng đã tàn, tiểu nữ xin phép cáo lui trước…”
Khi Đoàn Lan Khuê xoay người rời đi, ánh mắt của Lê Trường Quân lại một lần nữa tối sầm khi nhìn thấy sau vành tai nàng là một vết bớt nhỏ…
“Tiểu thư Đoàn Lan Khuê…”
Đoàn Lan Khuê nhíu mày, vì sao hôm nay mấy người này cứ thích gọi nàng như vậy chứ.
“Vương gia…”
Lê Trường Quân nhìn nàng, tùy ý mà hỏi.
“Hôm trước ta đã thấy thuốc mà tiểu thư đưa cho Tiểu Tuấn, nó vô cùng tốt, mạn phép xin được hỏi tiểu thư một chút, thuốc đó do tiểu thư bào chế hay là mua được ở chỗ nào, có thể nói cho ta biết không?”
Đoàn Lan Khuê nghe hắn hỏi hơi khựng lại, ánh mắt đảo một chút, nói.
“Thuốc đó là của mẫu thân ta để lại, ta cũng không biết nguồn gốc của nó, nên có lẽ không thể nói được cho vương gia ngài rồi…”
“À! Vậy thì thật đáng tiếc…”
Lê Trường Quân khẽ thở dài tiếc nuối một tiếng.
Đoàn Lan Khuê trong lòng có chút hơi bất an, lại phúc thân một lần nữa với Lê Trường Quân.
“Nếu vương gia không còn gì hỏi thêm, vậy tiểu nữ xin phép cáo lui trước.”
Đoàn Lan Khuê đi tới chào từ biệt với Mã Hàm Hương, khách khí một hồi, sau đó nhanh chóng đi tìm Đoàn Khẩn để trở về.
Mã Hàm Hương nhìn theo bóng nàng, khoé môi nhẹ nhàng cong lên một nụ cười.
“A! Nàng ta khéo chọn đệ đệ thật đấy…”
Đoàn Lan Khuê mang theo Đoàn Khẩn trở về, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an khó hiểu nào đó, nhưng cho dù nàng nghĩ thế nào vẫn không ra được vấn đề là ở đâu.
Đoàn Khẩn thấy nàng ngẩn người không biết đang nghĩ cái gì, hắn liền kéo nàng một cái.
“Tỉ tỉ, tỉ sao vậy? Tỉ không vui sao?”
Đoàn Lan Khuê khẽ xoa đầu hắn một cái, lắc đầu nói.
“Không phải, ta chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện mà thôi.”
Nàng nhìn hắn mỉm cười.
“Thật không ngờ đệ lại có thể gảy được Cổ Cầm, hôm nay nhà chúng ta được đệ làm rạng danh rồi…”
“Tỉ tỉ, tỉ đừng có trêu đệ mà…”
Đoàn Khẩn ngây ngô cười, bĩu bĩu môi với nàng.
Hai tỷ đệ cười đùa trong xe vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không biết mấy người Thẩm Mạn Nương cũng đang sát sao theo bọn họ trở về.
Chân hai người vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng của Thẩm Mạn Nương gọi ngược lại.
“Đoàn Lan Khuê…”
“Hử… Nhị thẩm…”
Đoàn Lan Khuê cười như không cười nhìn vào bộ dáng đang hùng hùng hổ chạy đến chỗ nàng của Thẩm Mạn Nương.
Thẩm Mạn Nương liếc nàng một cái, đưa tay ra trước mặt nàng.
“Đưa cho ta…”
“Đưa? Đưa cái gì?”
Đoàn Lan Khuê nghiêng nghiêng đầu, vô tội chớp mắt mà nhìn.
Thẩm Mạn Nương nghiến răng, nói.
“Ngươi đừng có giả ngu, đưa ngọc bài của Đài Bắc Sơn Trang cho ta…”
“Hứ!!! Ủa! Đó là quà Trương Đài công tử cho ta, vì cái gì ta phải đưa cho thẩm…”