Chung Vô Niệm ở trên lầu đằng xa, nhìn một màn anh hùng cứu mỹ nhân này mà chép miệng suýt xoa.
“Quá đẹp, quá ngầu…”
Ở phía dưới những người có mặt cũng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Nhưng khi nhìn rõ người đang ôm Đoàn Lan Khuê là ai, thì tất cả lại cùng hít vào một hơi khí lạnh.
Mấy người Đoàn Như Mai cũng nhìn một mang này trong mắt, hai tay xoắn chặt lại với nhau âm thầm hận nghiến răng.
“Xem như ả may mắn.”
Lê Trường Quân thả người xuống, thấy nàng đứng vững mới nhẹ nhàng tránh ra một khoảng cách.
Đoàn Lan Khuê ổn định thân thể, chỉnh lại y phục trên người, quy củ mà hành lễ.
“Đa tạ Cửu Vương Gia đã cứu mạng…”
Theo ký ức của nguyên chủ, Đoàn Lan Khuê biết được vị ân nhân mới cứu mình này chính là Cửu Vương Lê Trường Quân.
Hắn là con út của lão tiên đế và thái hoàng thái hậu. Năm lão tiên đế băng hà hắn mới được năm tuổi.
Huynh trưởng cùng mẫu với hắn là thái tử kế ngôi, mẫu thân hắn là hoàng thái hậu nên hắn vô cùng được sủng ái, không ai dám chọc đến vị tổ tông này.
Tiên đế năm xưa cũng vô cùng sủng ái vị đệ đệ này, thậm chí có tin đồn nói rằng trước lúc băng hà tiên đế thậm chí còn muốn truyền ngôi cho hắn nhưng đã bị các vị đại thần ngăn cản.
Hoàng đế hiện tại chính là trưởng tử của tiên đế, phải gọi hắn một tiếng hoàng thúc…
Trong tay hắn cũng nắm trọng binh và hổ phù điều động quân đội, nên vị hoàng đế mới lên ngôi hai năm kia cũng phải nể hắn đôi ba phần.
Đoàn Lan Khuê nhìn người trước mắt thật sự cảm thán một câu, đúng là con cưng của trời mà.
Lê Trường Quân liếc nhìn nàng một chút, thoải mái phất tay.
“Không cần đa lễ, ta chỉ là tiện tay một chút mà thôi.”
Nói rồi hắn liền nhìn sang Trương Hắc ở một bên chật vật lui chân.
“Trương Hắc…”
Hắn vừa cất tiếng gọi đã khiến cho Trương Hắc đang được người dìu đi, thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Tham kiến Cửu vương gia… Không biết vương gia ngài gọi tại hạ có việc gì hay không?”
Trương Hắc hít vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân mà quay sang mỉm cười nói với Lê Trường Quân.
Lê Trường Quân nâng mí mắt nhìn hắn, ánh mắt ấy mang theo một sự uy nghiêm khiến cho Trương Hắc cảm thấy trái tim sắp bị đè ép đến nổ tung.
Thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, Lê Trường Quân xem như hài lòng với biểu hiện này của hắn.
“Hắc thiếu thật rảnh rỗi quá, hôm nay còn mang theo tiểu đệ đi ra ngoài chơi đùa cơ đấy…”
Nói đến đây hắn lại hạ tông giọng như hoài nghi.
“Nhưng mà không phải mấy hôm trước Trương Hiểu đại nhân nói phạt ngươi ở từ đường hối lỗi một tháng vì lỗi ở chuồng ngựa hay sao…”
Hắn vừa dứt lời Trương Hắc đã sợ đến quỳ gối
“Vương gia thứ tội, ta, ta lập tức trở về nghiêm túc chịu phạt, không dám trốn nữa…”
Trương Hắc âm thầm hận nghiến răng, trừng mắt nhìn sang mấy người Đoàn Như Mai, mẹ nó đúng là đen hết chỗ nói, trốn ra ngoài gặp ai không gặp lại gặp ngay cái vị sát thần này.
Mấy ngày trước hắn mới kiếm được con ngựa quý, nóng lòng muốn thuần phục nó, không nghĩ đến con ngựa kia lại phát điên, lao vào những người có mặt ở đó làm bị thương rất nhiều người. Trong đó có cả hoàng thân quốc thích.
Vì để xoa dịu cơn phẫn nộ của những người bị thương và người nhà của họ mà Đinh Quốc Công là cha hắn đã bỏ ra rất nhiều, còn tuyên phạt hắn ở từ đường hối lỗi.
Không nghĩ tới vừa trốn ra ngoài đã chạm phải vị thần này.
Lê Trường Quân nhướng mày, cũng không tính làm khó gì hắn ngay lúc này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Được, vậy Hắc thiếu trở về nhanh thôi. Cho ta gửi lời hỏi thăm đến Đinh Quốc Công…”
“Được…”
Trương Hắc cắn răng gật đầu một cái rồi nhanh chóng mang người rời đi.
Mọi chuyện như một tuồng diễn cứ như vậy mà kết thúc.
…..
Đoàn Lan Khuê trở về Đoàn An Hầu phủ.
Lê Trường Quân nhìn theo bóng nàng rời đi liền lệnh cho thủ hạ đi theo.
“Ôi! Tiểu thư, người đã về rồi đấy ư!”
Đoàn Lan Khuê vừa bước chân vào viện của mình, một nữ tử mặc y phục thêu hoa đang ngồi ở bàn trà ăn điểm tâm, chỉ huy mấy người khác làm việc.
Thấy nàng về, nàng ta bỏ chiếc bánh trong tay xuống, cũng chẳng hành lễ, mà chỉ cười nói mấy câu với nàng.
Đoàn Lan Khuê nhíu mày nhìn người nọ. Nàng lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, biết được đây là đại nha hoàn do tổ mẫu của nàng đưa tới cho nàng.
Bình thường nàng ta ỷ mình là đại nha hoàn do lão thái thái đưa tới nên vô cùng kiêu căng. Thậm chí trong mắt nàng ta, một nữ tử yếu đuối lại mồ côi phụ mẫu như Đoàn Lan Khuê, cho dù mang danh đại tiểu thư cũng phải nhường nhịn nàng ta mấy phần.
Nhìn đồ điểm tâm của mình bị nàng ta ăn sạch, còn có trên đầu nàng ta đang cài trâm vàng nạm ngọc của nàng mà Đoàn Lan Khuê vô cùng chướng mắt.
Nguyên chủ là một tiểu thư khuê các, từ nhỏ lớn lên trong sự cưng chiều và bảo bọc quá lớn của phụ mẫu, nên khi phụ mẫu qua đời nàng ấy liền suy sụp tinh thần, yếu đuối đến mức ai cũng có thể tùy ý khi dễ…
Đoàn Lan Khuê tính toán tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi, sau đó mới tính toán chỉnh đốn lại nội viện của mình một chút.
Nhưng nàng không biết nàng vừa đi tịnh phòng tắm rửa, ở bên ngoài Tiểu Phương đã lén lút pha một ít thuốc vào ấm trà của mình.
Đoàn Lan Khuê tắm rửa xong đi ra, Tiểu Phương liền dâng trà cho nàng.
“Tiểu thư, uống chén trà cho ấm bụng…”
Đoàn Lan Khuê nhận lấy chén trà, nhưng vừa nâng lên nàng đã nhìn thấy chén trà không đúng, ánh mắt nhìn qua Tiểu Phương một cái.
Tiểu Phương đang chăm chú nhìn chén trà trong tay nàng, bất ngờ bị nàng nhìn lại thì giật mình cúi đầu.
Đoàn Lan Khuê nâng khoé môi, tốt lắm, đang không có cớ trừng trị người sảng khoái thì nàng ta lại tự mình dâng lên đến cửa mà.
“Tiểu Phương!”
“Có…”
Tiểu Phương nghe nàng gọi, giật mình lên tiếng.
Đoàn Lan Khuê tủm tỉm nhìn nàng ta mà cười.
“Chén trà này, ta mới ngươi uống…”
“Hả!!!”
Tiểu Phương kinh ngạc nhìn Đoàn Lan Khuê, sau một giây phản ứng lại mới cuống quýt xua tay.
“Không, không cần đâu tiểu thư, ta không có khát, người mới ở bên ngoài về chắc là khát rồi, người mau uống đi…”
Đoàn Lan Khuê híp mắt lại nhìn nàng ta.
“Ngươi làm sao vậy? Tại sao phải sợ hãi như thế, chỉ là một chén trà thôi mà… Ngươi không uống thì thôi vậy.”
Nói rồi nàng mỉm cười nhìn Tiểu Phương một cái, sau đó uống cạn chén trà kia.
Tiểu Phương nhìn nàng uống xong thì mime cười, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khi thấy Đoàn Lan Khuê gục đầu xuống, nàng ta đuổi hết người ra ngoài, sau đo mới tiến đến chỗ của nàng.
“Tiểu thư!”
Nàng ta thăm dò gọi một câu. Thấy người không có phản ứng mới từ từ lấy ra một chiếc chuông nhỏ, lắc nhẹ.
Chiếc chuông kêu lên ba tiếng thanh thúy rồi dừng lại, Đoàn Lan Khuê từ từ ngẩng đầu, ánh mắt vô thần nhìn Tiểu Phương.
Tiểu Phương vui vẻ hết sức, cất tiếng hỏi.
“Đoàn Lan Khuê, di vật của phụ mẫu ngươi để ở đâu?”
Đoàn Lan Khuê chậm rãi trả lời.
“Ta không biết, bọn họ không đưa cho ta thứ gì hết… Bọn họ bỏ ta rồi!”
Tiểu Phương thay đổi mấy phương thức hỏi thăm, hỏi dò nhưng Đoàn Lan Khuê tất cả đều không biết khiến nàng ta vô cùng bực bội.
Không hỏi ra được gì nàng ta liền hạ lệnh cho Đoàn Lan Khuê.
“Ngươi bây giờ hãy ra ngoài, đi tới hậu viện phía sau dành cho khách quý tiếp đãi Lộc Tưởng bang chủ đi.”