Đoàn Lan Khuê cũng không vơ quàng, nàng cẩn thận tuyển chọn, cuối cùng chọn ra năm người đã có vốn liếng y thuật trên người, hiểu biết về y thuật thuộc hàng khá để họ thử việc.
Chọn thêm năm người chưa có biết gì về y, nhưng có thiên phú để đào tạo.
Nàng cùng bọn họ ký một bản khế ước rõ ràng, được Cửu Vương Gia chứng kiến, đóng mộc đỏ của quan nha…
Nửa tháng sau sức khoẻ của Luân Hoà thái hậu ổn định, hoàng đế liền cho người đến đón bà hồi cung, tuy rằng Lê Trường Quân muốn giữ người nhưng cũng hiểu đây là quy củ, chỉ có thể sắp xếp đưa người trở về.
Cùng lúc đó hoàng đế lại hạ một đạo thánh chỉ triệu Mộng Điệp Y Tử vào cung…
Đoàn Lan Khuê nhìn tờ chiếu chỉ trên tay ném sang cho Lê Trường Quân.
“Ta có dự cảm cái tờ chiếu chỉ này chẳng tốt lành gì cả!”
Lê Trường Quân sâu xa mà nhìn nàng.
“Dự cảm của cô nương không sai đâu. Cái tôn tử ngồi trên ngài vàng trong cung kia của bổn vương chẳng hiền lành gì đâu, còn có cả Mã Giao thái hậu kia nữa, nghe nói dạo gần đây bà ta rất hay mệt mỏi, mất ngủ, đau đầu… Còn có quý phi là cháu gái bên ngoại của bà ta, rất được hoàng đế sủng ái sắp sinh, tìm cô nương làm cái gì, ta không cần nghĩ cũng biết…”
Đoàn Lan Khuê nhấp một ngụm trà, tùy ý nói.
“Ta không muốn vào cung suốt ngày dập đầu, cẩn thận nịnh nọt người khác đâu. Ta là một con chim tự do….”
Nói đến đây nàng nhìn hắn cười như không cười.
“Vậy nên, chuyện rắc rối này. Vương gia, phải phiền đến ngài rồi…”
Lê Trường Quân nhướng chân mày, khoé môi hơi cong nhẹ.
“Ta chỉ là vương gia, còn người ta là hoàng đế đấy, cô nương nghĩ ta có thể chỉ bảo hắn sao?”
Đoàn Lan Khuê ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Hắn là hoàng đế thì sao, chẳng phải vẫn là cháu trai của ngài sao…”
Nàng xua tay, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng ngậm, vị ngọt và sự thơm mát của bạc hà lan ra đánh thức các giác quan.
“Nếu như ngài không thể làm được gì, ta bị ép, bắt buộc phải làm như ý của bọn họ, vậy ta cũng chẳng ngại kéo mấy người đó làm đệm lưng đi xuống hoàng tuyền ngao du đâu…”
Lê Trường Quân nghe nàng nói ánh mắt hơi loé lên.
Người ta nói không sai, đắc tội với ai cũng được, nhưng không thể đắc tội với đại phu, nhất là những đại phu giỏi, bởi vì chẳng ai có thể khoẻ mạnh đến già, mà đại phu là người có thể chữa bệnh cho ngươi, kéo ngươi khỏi điện diêm vương, nhưng cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà tiễn ngươi đi chầu diêm vương…
Nghĩ một chút, sau này hắn vẫn nên khách khí với nàng hơn mới được…
Sáng ngày hôm sau Đoàn Lan Khuê theo xe ngựa của Luân Hoà thái hậu vào cung.
Nhìn Luân Hoà thái hậu đã khoẻ mạnh, sắc mặt hồng hào, tất cả thái y viện đều được gọi đến kiểm tra cho bà đều kinh ngạc đến rớt cằm, thực sự quá thần kỳ…
Sau khi xác nhận Luân Hoà thái hậu thực sự đã khoẻ lại, thân thể chỉ là còn hơi suy yếu, điều dưỡng một thời gian nữa sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhóm thái y xấu hổ cúi đầu mà rời đi.
Hoàng đế mỉm cười hoà ái nhìn Đoàn Lan Khuê.
“Mộng Điệp Y Tử cô nương, ngươi thật sự có tài… Lần này ngươi lập công lớn, cứu được thái hậu, trẫm rất vui mừng…”
Hắn nhìn sang Hách công công bên cạnh.
“Ban thưởng…”
Hách công công bưng lên một khay vàng ròng, theo sau còn hai thái giám nữa, một người bưng một khay trang sức lấp lánh, nhìn qua đã thấy là giá trị liên thành. Một khay khác là lụa thượng hạng đẹp vô cùng.
“Phần thưởng này tuy không thể sánh bằng phượng thể quý giá của thái hậu, nhưng cũng xem như tấm lòng của trẫm… Ngươi không chê chứ…”
Đoàn Lan Khuê nhìn những thứ kia hai mắt lướt qua một tia ánh sáng, khoé môi mỉm cười, quy củ mà quỳ xuống, trong lòng thầm mắng mấy cái lễ nghi dập đầu chết tiệt này…
“Được hoàng thượng ban thưởng là phúc phần của dân nữ… Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế…”
Hoàng đế thấy nàng đã nhận thưởng, hài lòng nói tiếp.
“Xưa nay người tài đều nên được trọng dụng, đặt ở vị trí cao để phát huy tốt nhất tài năng, không để mai một…”
Thấy hắn nói đến đây Đoàn Lan Khuê liếc nhìn Lê Trường Quân bên kia. Đến rồi, đến rồi, vào vấn đề rồi đây, ngài chuẩn bị lên sân đi…
Hoàng đế giọng nói cao cao tại thượng như ban phát ân huệ.
“Trẫm thấy ngươi là người có tài, đã lập công lớn, chấp nhận phá lệ, ban thưởng, để ngươi vào cung, sau này ngươi phụ trách việc chăm sóc sức khoẻ phượng thể của hai vị thái hậu, hoàng hậu và long thể cho trẫm… Còn có quý phi của trẫm cũng sắp sinh, cần ngươi chăm sóc…”
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói suýt chút nữa mà phì cười. Nếu như ở hiện đại có người dùng giọng điệu này nói với nàng, e rằng nàng sẽ tặng hắn một bài ca nhân phẩm làm người rồi đấy…
Nhưng nơi này là cổ đại, người nói chuyện lại là kẻ đứng đầu một quốc gia, nàng không có cách nào ngoài việc nhịn vì đại cục…
“Đa tạ hoàng thượng đã tán thưởng dân nữ… Nhưng dân nữ xuất thân thấp kém, chân tay vụng về, y thuật cũng là chắp vá không chính thống, làm sao so được các vị thái y tài năng đức độ trong cung này…
Dân nữ thực sự không dám với cao, vậy nên dân nữ xin hoàng thượng thứ tội…”
“Ngươi… Một điêu dân lại dám kháng chỉ của thánh thượng hay sao, đây chính là tội chết…”
Tất cả mọi người đều không ai nghĩ đến cơ hội vàng tiến cung, lại bị nàng thẳng thắn từ chối như vậy.
Hiên quý phi ưỡn bụng bầu, nóng nảy chỉ tay vào nàng mà rống lớn.
Lê Trường Quân lúc này bình tĩnh tiến lên, chắn trước mặt của Đoàn Lan Khuê, nhìn thẳng vào quý phi, giọng điệu lạnh lùng…
“Nếu không phải ngươi đang mang thai, thì hôm nay ngón tay đang chỉ này phải phế…”
Một câu nói này áp xuất trong không khí lập tức giảm xuống âm.
Hiên quý phi run run thu tay lại.
“Hoàng thúc… Ta không chỉ người, ta là chỉ tiện nhân không biết điều kia, nàng dám kháng chỉ…”
Lê Trường Quân cười lạnh.
“Một quý phi mà lại hành xử như điêu dân phường chợ búa…”
Hoàng đế thấy hắn mắng chửi phi tần của mình ngay trước mặt mình, còn có Đoàn Lan Khuê không biết điều trước mặt này, lửa giận bùng lên.
“Hoàng thúc…”
Hắn nghiến răng nhắc nhở Lê Trường Quân.
Lê Trường Quân bình tĩnh nhìn sang.
“Hoàng thượng, Mộng Điệp Y Tử là người của bổn vương, hoàng thượng cho dù có yêu thích tài năng của nàng, cũng không thể ở trước mặt bổn vương để cướp người chứ…”
Hoàng đến kinh ngạc nhìn sang hắn.
“Nàng là người của hoàng thúc?”
Lê Trường Quân thản nhiên gật đầu.
“Đúng vậy, nàng là người của ta, vậy nên vẫn xin hoàng thượng từ bỏ mà thôi…”
Hoàng đế siết chặt nắm tay.
Mã Giao thái hậu không cam chịu yếu thế, lúc này mới lên tiếng.
“Hoàng đệ…”
Lê Trường Quân liếc ánh mắt sắc lạnh như đao phóng tới bà ta.
“Thái hậu chú ý từ ngữ nên dùng, xét cho đúng, đại ca ta (tiên đế) chỉ thú một thê tử là hoàng tẩu của ta, hiện tại là Luân Hoà thái hậu.
Mà người chỉ là phi tần của huynh ấy, theo cách gọi dân dã cũng chỉ là thiếp thất, vậy nên không có tư cách gọi ta hai chữ hoàng đệ này…”
Mã Giao thái hậu tức đến trợn ngược mắt, cổ họng bỏng rát có chút tanh ngòm, bà ta là thái hậu, nhi tử của bà ta là hoàng đế, vậy mà trước mặt nhiều người như vậy Lê Trường Quân này lại dám nhục mạ bà ta bằng hai từ thiếp thất này, còn cái gì mà không có tư cách gọi hắn là hoàng đệ…