Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 51: Cáo Trạng



Hoàng đế ngồi vào vị trí cao nhất của công đường, bên dưới lần lượt sắp xếp các vị trí cho hai vị thái hậu, cửu vương gia, hoàng hậu…

Các vị quan triều thần đứng theo hàng sau Cửu Vương Gia. Các phi tử đứng sau hoàng hậu.

Hoàng đế hơi cau mày, đập xuống bàn con triện xử án nặng trịch.

“Người đến kêu oan là ai? Có oan gì mà náo động triều đình?”

Đoàn Lan Khuê nhẹ nhàng bước tới, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, sống mũi nhỏ nhắn xinh xắn thẳng tắp, môi đỏ chúm chúm…

Nhan sắc của nàng ngày thường đã chói mắt, hôm nay được đặc biệt chú trọng trang điểm, càng tăng thêm mười phần xinh đẹp thu hút lòng người…

Hoàng đế nhìn đến dung nhan của nàng cũng vô thức mà hạ tông giọng, sắc mặt bớt nhăn đi mấy phần.

Đoàn Lan Khuê nhẹ nhàng quỳ xuống trước công đường, hoàn toàn không có dáng vẻ khóc lóc bù lu bù loa như những người kêu oan khác.

Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên.

“Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ là Đoàn Lan Khuê, nữ nhi của Uy Viễn Đại Tướng Quân Đoàn Uy…

Ngày hôm nay dám to gan đánh trống này, là muốn kêu oan cho phụ thân của tiểu nữ và gia tộc họ Trương nhà ngoại…”

Nàng dâng lên trên đỉnh đầu mình một bức tấu dài vô cùng.

Giọng nói vẫn đều đều.

“Cách đây hơn ba năm về trước, tại trận chiến vùng trọng điểm biên cương phía Tây Nam của Minh Quốc ta và Mã Quốc. Phụ thân của tiểu nữ khi đó là Đại Tướng Quân dẫn đầu, vốn đã có thể đánh thắng quân địch bằng chiến lược mai phục, đánh trực tiếp vào căn cứ địa của quân địch…

Kế hoạch hoàn hảo, xuất quân và giành thắng lợi có thể nói vô cùng thuận lợi, nhưng cuối cùng lại trở thành bại trận thảm vô cùng…”

Nàng nói đến đây hơi nghẹn lại. Hít vào một hơi thật sâu, ôm lấy trái tim đang nhảy lên điên cuồng của chính mình, nói tiếp.

“Bởi vì quân địch kia hoàn toàn không có ở trong quân doanh, bọn chúng đã nhận được tin mật báo nội bộ quân ta, nên đã tiến hành bao vậy lại quân ta, bất ngờ tóm gọn một mẻ…

Ai nghe đến đây đều sẽ nói phụ thân ta dẫn quân tài không bằng người, nên rơi vào bẫy địch, bỏ mạng cũng là lẽ thường tình, trên chiến trường đao thương không mắt vô tình.

Nhưng những binh lính của quân ta may mắn sống sót được, khi trở về quân doanh đã phát hiện ra một sự thực.

Thẩm Minh… Phó sứ của quân ta khi ấy, đáng ra đã chết trên chiến trường trong trận đánh với quân địch trước đó mấy ngày, lại vẫn còn sống, hắn đang dẫn người càn quét toàn bộ căn cứ địa của quân ta, truy giết những binh lính của quân ta…

Sự thực là Thẩm Minh hắn khi đó giả chết, sau đó đầu hàng quân địch, và tiết lộ bí mật hành động của quân ta, hắn phản quốc…”

“Hồ đồ…”

Hoàng đế tức giận đập bàn, nghiến răng mà quát lên.

Đoàn Lan Khuê lại dâng lên một bản tấu khác.

“Hoàng thượng… Trương gia sau đó từng điều tra chuyện này, nhưng đều bị Thẩm gia trong tối ngoài sáng ngăn trở hãm hại.

Những binh lính năm đó sống sót cũng bị bọn hắn truy đuổi tận cùng giết người diệt khẩu.

Sự vụ tham ô, khiến đê vỡ gây thiệt hại vô cùng lớn cho bá tánh năm xưa, dấy lên oán than thấu trời, Trương gia nam nhân bị lưu này, nữ nhân bị biếm thành nô bán đi.

Tất cả đều nằm trong âm mưu của Thẩm gia…”

Nói rồi nàng đưa lên trên một tập tấu sớ vạch tội, chứng cứ.

“Đây là toàn bộ sổ sách, thư tín liên quan… Kính xin Hoàng thượng minh xét…”

Lão thái giám bên cạnh hoàng đế đi xuống, nhận lấy những đồ vật kia trình lên cho hoàng đế.

Hoàng đế xem xong những thứ này, mày nhíu chặt, nhìn Đoàn Lan Khuê.

“Những chứng cứ này chỉ đủ để chứng Trương gia năm đó đã làm đúng, không thể chứng minh Thẩm gia hãm hại Trương gia và chuyện của Đoàn Uy tướng quân…”

Đoàn Lan Khuê bình tĩnh nhìn lên cao chắp tay.

“Tiểu nữ biết, những chứng cứ chứng minh những việc táng tận lương tâm mà Thẩm Minh và Thẩm gia đã làm, tiểu nữ xin được phép mời nhân chứng đến ạ.”

Hoàng đế giơ tay, miệng vừa muốn nói chuẩn tấu, nhưng bất ngờ bị choáng váng, mắt hoa lên đen kịt, trong đầu liên tục vang lên những âm thanh kỳ lạ sai khiến hắn.

“Không được tin nàng ta, phải làm khó nàng ta, Thẩm gia là người tốt…”

Đoàn Lan Khuê vẫn luôn quan sát tình hình của hoàng đế, lập tức có thể phát giác ra sự bất thường.

Trên tay nàng nhanh chóng xuất hiện một con sâu nhỏ màu vàng lấp lánh, trên lưng có hai cái cánh nhỏ bảy sắc cầu vồng vô cùng đáng yêu.

Nếu Lê Trường Quân hay Bạch Trì Ý nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận ra, đây chính là cổ mẫu khi trước nàng bắt được trên người Lê Trường Quân.

Sâu nhỏ dùng một tốc độ nhanh nhất theo hiệu lệnh của Đoàn Lan Khuê lao đi, nó bay đến đậu vào sau gáy của hoàng đế, lưu loát cắn xuống một cái rồi lại nhanh chóng bay trở về bên Đoàn Lan Khuê.

Hoàng đế chỉ cảm thấy sau gáy hơi nhói lên một cái, đầu óc đang tối đen, choáng váng thì bất ngờ thanh tỉnh lại, tiếp tục phất tay.

“Chuẩn…”

Lê Trường Quân vẫn luôn trông coi tình hình, cũng phát giác ra sự bất thường của hoàng đế, nhưng thấy hắn đã trở lại trạng thái thanh tỉnh, thì cũng lập tức ngồi trở lại xem kịch tiếp.

Ở một góc khuất sau tường thành, lão đạo sĩ ôm ngực ngồi ở một xó, khoé miệng máu tươi đang trào ra, sắc mặt xám ngoét.

“Là… Là kẻ nào chứ…”

Nhưng điều làm hắn hốt hoảng hơn chính là ở bên ngoài kia nhân chứng được Đoàn Lan Khuê đưa tới.

Một người lại một người đang lần lượt vạch ra tội trạng của Thẩm Minh và Thẩm gia.

Bên dưới những bá tánh đang ghé đầu nhau mà chỉ trỏ lên trên, phẫn nộ lên án tội ác mà Thẩm gia kia đã làm.

Thậm chí có những người trong số bá tánh đó, còn đứng ra đưa thêm bằng chứng vạch ra những điều táng tận lương tâm mà Thẩm gia đã làm những năm gần đây…

“Vù… Vù…”

Đúng lúc này một cơn mưa tên bắn đến.

“Có thích khách, hộ giá… Nhanh hộ giá…”

Lời hô này còn chưa dứt đã thấy mưa tên đã hết. Tất cả thích khách kia đã bị tóm gọn một mẻ.

Dân chúng mới chỉ nhớn nhác một chút đã lập tức dừng lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy, Cửu Vương Gia đang dẫn theo vệ binh khống chế tất cả thích khách, các hộ vệ này thuận thế đứng vào trong dân chúng, ổn định tình hình ở đây.

Nhất thời một hồi náo loạn này của thích khách lại bị Lê Trường Quân nhanh chóng hoá giải…

Tất cả thích khách bị trói giải thẳng lên trên quảng trường lấy lời khai trực tiếp, lột sạch những vũ khí, ám độc, khăn che mặt xuống.

Bên này đạo sĩ kia một lần nữa hộc máu, lâng này là vì tức quá mà thổ huyết.

“Thẩm Minh đại nhân… À! Không! Lưu Thanh đạo trưởng! Ông còn chưa có ra hay sao?”

Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng truyền vào tai của đạo sĩ lại thành âm thanh khủng bố đòi mạng truyền từ điện diêm vương lên.

Hắn hoảng loạn mà chống tường đứng dậy muốn chạy…

Nhưng tất cả đã muộn, hắn đã bị Lê Trường Quân lôi ra ngoài.

Lê Trường Quân ném hắn lên trên đài kia như ném một con ngoé vậy.

Đạo sĩ vội vàng nhìn hoàng đế.

“Bệ hạ… Bọn họ muốn giết thần… Bệ hạ…”

Hoàng đế nhìn đạo sĩ, lại nhìn Cửu Vương Gia.

“Hoàng thúc, đây là có ý gì?”

Lê Trường Quân bình tĩnh vung tay một cái.

“Phù…”

“Á! Không… Không…”

Tất cả tóc và ngụy trang của gã đạo sĩ đều bị lột sạch, diện mạo chân chính của hắn xuất hiện trước mắt mọi người…

“Ngươi… Ngươi…”

Hoàng đế chỉ tay vào Lưu Thanh đạo trưởng, tức đến líu lưỡi, đưa tay ôm ngực.

“Là Thẩm Minh…”

Các vị quan đại thần đều kinh hãi mà nhìn nhau.

Bên dưới dân chúng cũng bắt đầu ồn ào không dứt.

Thẩm Minh không chết, còn đóng giả đạo sĩ ở bên cạnh hoàng đế… Sự thật này phơi bày ra, vậy những lời Đoàn Lan Khuê nói đã được chứng thực đến bảy tám phần…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.