Triệu Hàm Ninh ngồi trước gương đồng nhìn hình ảnh phản chiếu, gương mặt xa lạ đối với nàng nhưng lại là gương mặt của chủ nhân trong dòng ký ức đó. Nàng cố gắng sắp xếp mọi thứ hiện tại trước mắt lại nếu thật sự nàng đang ở đây thì chắc chắn hồn nàng đã bị nhập vào cái xác này và vô tình trở thành Triệu Hàm Ninh, còn Nhã Y có thể đã chết vùi trong động đất ở vùng mỏ. nếu quay trở lại thì chắc chắn nàng đã chết rồi, nếu vậy thì sống ở cái thời đại này cũng không phải là không tốt ít ra nàng còn sống. có điều y phục này những thứ ở đây thật sự khá khác lạ với cuộc sống của bản thân nàng trước kia. Đứng lên đi một vòng quanh phòng Triệu Hàm Ninh quan sát tuy là viện Vương phi không được sủng ái nhưng những thứ trưng bày bên trong cũng được coi là quý hiếm chỉ nhìn lướt qua đồ gốm có thể thấy được đều là gốm tốt ước lượng nếu bán thành tiền trong thời đại của nàng chắc cũng trở nên giàu có kết xù không đùa. Đi một chút thấy bản thân vẫn còn choáng váng nên nàng đành ngồi xuống giường.
“Vương phi đại phu đến rồi! vương phi ơi!” – A Hồng bên ngoài nói lớn, Triệu Hàm Ninh nhìn ra khẽ nhíu mày.
“Vương phi, người thấy thế nào rồi, có còn choáng váng không?” – Đại phu ân cần nói.
“Bổn vương phi còn một chút!” – Triệu Hàm Ninh trầm giọng nói. lời vừa nói ra nàng cảm thấy có chút xa lạ, cả cách nói chuyện cũng phải phù hợp với thời đại!
“Vương phi cho lão nô mạo muội bắt mạch!” – Đại phu nói, Triệu Hàm Ninh chậm rãi đưa tay ra cho ông ta chẩn mạch.
“Hiện đã không sao rồi, lúc này hơi thở có chút yếu nhưng hiện tại đều ổn, choáng váng chỉ là tạm thời, lão nô sẽ cho sắc vài thang thuốc định thần người dùng sẽ ổn!” – Đại phu cung kính nói.
“A Hồng theo đại phu lấy thuốc!” – Triệu Hàm Ninh điềm đạm gật đầu.
A Hồng đi cùng đại phu ra cửa rồi quay lại nhìn Triệu Hàm Ninh, nàng ta cảm thấy chủ nhân của mình hôm nay có cái gì đó rất khác lạ nhưng không biết khác lạ chỗ nào, nhìn vẫn thấy có gì đó thay đổi nhưng nàng không nói được. Sau đó a Hồng lắc nhẹ đầu đuổi đi suy nghĩ trong đầu đi theo đại phu bốc thuốc.
Mặc dù Triệu Hàm Ninh bị thương ở đầu đến mức bất tỉnh nhân sự nhưng Uông Hữu Đình cũng không hề ghé sang thăm hỏi dù chỉ một lần cũng như mấy vị di nương cũng không ghé sang thỉnh an. Điều này càng khiến những a hoàn trong Kim An viện và bên ngoài xì xào bàn luận có người còn ác mồm ác miệng nói rằng Vương gia không quan tâm đến vấn đề sống chết của Vương phi cho nên cảm thấy tội cho những a hoàn, bà tử nào đang theo nhầm chủ nhân.
Triệu Hàm Ninh những ngày đầu còn choáng váng nên thật sự không muốn ra khỏi giường nhưng nằm một chỗ đến tận 7 ngày thì cả người liền có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
“Vương phi người muốn đi đâu!” – A Hồng thấy Triệu Hàm Ninh đi ra hướng cửa viện có chút hốt hoảng nói.
“Ta muốn đi ra bên ngoài đi dạo một chút!” – Triệu hàm Ninh như đứa trẻ bị bắt gặp ăn vụng ấp úng nói.
“Vương phi người còn yếu không nên đi lại lung tung!” – A Hồng sợ nàng đi kiếm chuyện trả thù Nhị di nương cho nên liền tìm cách ngăn cản lại.
“A Hồng! Ta sẽ chết mất nếu còn tiếp tục tự nhốt mình trong này!” – Triệu Hàm Ninh làm vẻ mặt vô cùng khổ sở nói.
“Nhưng!…” – A Hồng nghe nói thế thật sự không biết phải làm sao, phận là a hoàn thật sự không có khả năng cản chủ nhân.
“Ngươi đi cùng với ta bên cạnh trông chừng ta được chứ!” – Triệu Hàm Ninh làm sao không hiểu được tâm ý của A Hồng, chuyện lần này do bản thân nàng bị thương khá nặng cho nên không có lệnh trừng phạt từ Vương gia hay Trầm trắc phi, nhưng không có nghĩa nàng có thể tự tung tự tác làm chuyện.
“Vâng!” – A Hồng bất đắc dĩ ngoan ngoãn gật đầu, Triệu Hàm Ninh vui vẻ mỉm cười.
“Nhìn từ xa nói ai trông giống vương phi nhưng không nghĩ lại đúng là người!” – Triệu Hàm Ninh đến bên bờ hồ ngắm nhìn đàn cá bên dưới thả hồn phiêu lãng, cảm thấy thật sự không khí ở nơi này trong lành thơm mát đến kỳ lạ chẳng bù với thời đại của nàng đầy ô nhiễm. ngồi hóng gió một chút nàng thật sự cảm thấy có chút thiêu thiêu ngủ thì Tam di nương cùng tứ di nương đi đến cười nói, làm Triệu hàm Ninh bừng tỉnh.
Triệu hàm Ninh không mở miệng chỉ im lặng đưa đôi mắt tỉnh lặng như hồ nhìn sang hai người đó.
“Vương phi trong người đã khỏe rồi sao hôm nay lại có nhã hứng đi tản bộ quanh hồ!” – Tam di nương thấy Triệu Hàm Ninh không trả lời liền nói tiếp.
“Dạo gần đây sắp đến sinh thần của Trầm trắc phi nên mọi người ai cũng bận rộn chuẩn bị cho nên không có thời gian đi thăm Vương phi! Người đừng trách tội! Người không biết đâu Vương gia còn sốt sắng hơn tất cả! Ra lệnh mọi người phải chuẩn bị thật chu đáo! Thiệt thấy Vương gia vô cùng sủng ái Trầm trắc phi!” – Tứ di nương lại tiếp lời. ánh mắt châm chọc nhìn về phía Triệu Hàm Ninh. Nàng vẫn ngồi im lặng thư thái trên ghế đưa ánh mắt ảm đạm nhìn 2 người đang cố gắng diễn trò trước mặt mình. kiếp trước nàng là nhà báo một trong những nhà báo nổi tiếng có loại người nào nàng chưa gặp qua, có chuyện gì nàng không biết, để có tin tức đôi khi nàng phải dở không ít thủ đoạn, trò khiêu khích này đối với nàng cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi. Nói đi cũng phải nói lại Uông Hữu Đình tuy là người thương của Triệu Hàm Ninh nhưng với nàng, y không hề có một chút ấn tượng sức hút nào thì làm sao lại thấy tức giận cho được chỉ vì y không đến thăm nàng, nói đúng hơn còn cảm thấy thoải mái khi không ai đến làm phiền nàng.
A Hồng đứng bên cạnh vô cùng hồi hợp, nàng ta sợ Vương phi sẽ tức giận lại hành động thiếu ý thức sắp đến trong vương phủ sẽ có tiệc sinh thần Trầm trắc phi nếu gây thêm chuyện không chừng thật sự bị cấm ra khỏi cửa viện, điều đó sẽ vô cùng mất mặt.
“Bổn vương phi tuy bệnh nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hai người các ngươi gặp ta mà không tiến hành hành lễ! Hai người các ngươi cho mình cái tư cách gì ngồi nói chuyện ngang hàng với ta!” – Triệu Hàm Ninh dùng ánh mắt điềm đạm nhìn 2 người trước mặt chậm rãi nói.
“Muội….muội, bọn muội gặp Vương phi vui quá nên quên đi mất lễ nghĩa! Xin thỉnh an Vương phi!” – Nghe Triệu hàm Ninh nói, hai người vô cùng bất ngờ không nghĩ nàng ta lại có thể điềm đạm nghe qua hết tất thấy những chuyện đó vẫn có thể bình tĩnh ngồi bắt lỗi lễ nghi với hai người.
“Ta nhớ ra ta không hề có hai muội muội là hai người! Trong Triệu gia ta không có muội muội ruột nào!” – Triệu Hàm Ninh vẫn âm trầm nói, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn hai người trước mặt, ánh mắt âm trầm quét qua hai người khiến cả hai có cảm giác vô cùng khó chịu đến mức không dám nhúng nhít.
“Di nương chung quy chỉ hơn thân phận nô tỳ một chút mà dám ở đây lên mặt ngang hàng với ta hay sao? Vậy ta cần phải hỏi Trầm trắc phi quy tắc như thế này ở đâu ra? Nàng ta quản sự như vậy sao?” – Triệu Hàm Ninh vẫn chậm rãi nói, phong thái ung dung nâng tách trà lên miệng thổi bớt bụi trà nhấm nháp vô cùng thanh lịch. Tuy không dùng uy quyền nhưng phong thái lại thể hiện vô cùng uy phong khiến hai người đối diện cảm thấy uy hiếp đến khẽ run.
“Nô tỳ xin tội trước Vương phi! Nô tỳ quá cẩn thiện nên quên mất đi lễ nghĩa!” – Tứ di nương nhanh nhẫu quỳ xuống đất nói. Tam di nương đứng cạnh bên nhìn vậy cũng lật đật quỳ xuống đất, nàng ta không ngờ hôm nay vương phi lại có thể tỏ ra cái phong thái uy hiếp người đến như vậy!
“Vậy sao! Nếu vậy thì để ta sẽ nói với Trầm trắc phi nhắc nhở hai ngươi về lễ nghi cho đúng đắn nếu có khách người khác sẽ cười cho! Phải nhớ thân phận mình ở đâu mà hành xử cho phải phép!”- Triệu Hàm Ninh buông tách trà xuống khoan thai đứng lên nhìn hai người vẫn còn đang quỳ trên mặt đất không dám ngước đầu lên nhìn nàng.
“A Hồng mang hai vị di nương đến Thiền Tâm viện tường thuật lại chuyện vừa rồi và nói ý ta cho nàng ấy nghe để nàng ấy xử lý đi!” – Bước ra khỏi đình nghỉ Triệu hàm Ninh nhẹ nhàng xoay người lại nói với a Hồng, rồi khoan thai bước đi, phong thái vô cùng nhẹ nhàng và lãnh đạm vô cùng. Bản thân A Hồng cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ cứ nghĩ hôm nay nương nương sẽ gây náo loạn không ngờ tình thế lại như thế này, có lẽ sau khi té đập đầu nương nương đã nghĩ thông suốt nên vui vẻ làm theo.
Triệu Hàm Ninh tâm tình đang vui vẻ thì bị 2 người phá tuy không ảnh hưởng gì lắm nhưng khiến bản thân mình mất đi hứng thú nên quyết định quay trở về Kim An viện, bất ngờ trên đường đi gặp phải Uông Hữu Đình đang đi về hướng Thiện Tâm viện, cả y và nàng đều bất ngờ khi nhìn thấy nhau. Ánh mắt đang không có cảm xúc của Uông Hữu Đình khi nhìn thấy Hàm Ninh liền ánh lên tia chán ghét vô cùng.
“Vương gia cát tường!” – Triệu hàm Ninh cũng ngoài ý muốn gặp Uông Hữu Đình, nhìn thấy ánh mắt ánh lên vẻ chán ghét của y khiến nàng cũng không muốn đến gần chào hỏi, nhưng bản thân mới vừa bắt lỗi nghi lễ của hai người kia nên không thể chính mình cũng mắc sai lầm!
“Ừ!” – Uông Hữu Đình ừ nhẹ mắt liếc đi nhìn nơi khác, Triệu hàm Ninh liền đứng lên bước chân đi về hướng viện của mình tức ngược hướng đi của Hữu Đình, khiến y có chút bất ngờ không ngờ lần này nàng không hề nói chuyện, cũng không có ý định lôi kéo y như những lần trước, cứ mặc nhiên chào hỏi như thế rồi rời đi khiến y ngỡ ngàng phải quay lại nhìn nàng. Hàm Ninh vừa đi vừa đánh giá Uông Hữu Đình quả thực nhìn cũng khá ổn nếu nói đẹp trai đến mức xuất sắc thì chắc chắn là không, ở thời đại của nàng những idol nàng phỏng vấn còn đẹp trai hút hồn hơn như vậy nhiều lần nữa là, nhưng bù lại ở thời đại này nhưng dáng dấp lại cao ráo ước chừng cũng phải một mét tám hơn, phong thái cũng nam tính, hèn gì Triệu Hàm Ninh lại mê mệt nguyện si tình đến như vậy. mãi suy nghĩ nên nàng không hay biết Hữu Đình có chút nghi hoặc nhìn theo nhưng y nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ tiếp tục bước đi về Thiện Tâm viên.
Tại Thiện Tâm viên.
“Vương gia cát tường!” – A hoàn trong viện vừa gặp y bước vào liền nhanh chóng hành lễ.
“Gặp qua gia!” – Trầm trắc phi yểu điệu đứng lên hành lễ. Uông Hữu Đình gật đầu rồi đi đến ghế ngồi xuống, mọi người đồng loạt đứng lên.
“A Hồng Vương phi nói như vậy thật sao?” – Trầm trắc phi nghi hoặc sau khi nghe kể hết toàn bộ sự tình ngạc nhiên nhìn a Hồng hỏi.
“Vâng thưa Trắc phi, Vương phi nói hiện người nắm quyền trong vương phủ nên những chuyện này nên báo qua người giải quyết!” – A Hồng nhanh miệng nói.
“Được ta hiểu rồi, Tam di nương và Tứ di nương ta nghĩ cũng đã nhận ra lỗi của mình nhưng phạt thì vẫn phải phạt! cho nên phạt hai di nương về phủ chép một trăm lần nữ giới trong vòng một tháng rồi mang đến Kim An viện gặp Vương phi tạ lỗi!” – Trầm trắc phi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đa tạ Trắc phi thương xót!” – Hai vị di nương cúi đầu tạ ơn, chép một trăm nữ giới cũng không phải là hình phạt nhẹ gì nên cả hai người không hiểu vì sao Trầm trắc phi lại phạt mình nặng như vậy nhưng có vương gia ở đó nên họ không tiện lên tiếng đành chấp nhận.
“Tất cả lui xuống đi!” – Trầm trắc phi gật đầu thấp giọng nói. mọi người cúi người hành lễ rồi rời đi.
“Chuyện gì vậy trắc phi?” – Hữu Đình chậm rãi lên tiếng.
“Hai vị di nương có những hành động vô lễ, bất kính với tỉ tỉ cho nên tỉ tỉ mang hai muội ấy đến đây cho thiếp định tội trạng!” – Trầm trắc phi cười hiền nói. <Dr. Mèo hoang>