Nàng Là Ai?

Chương 22: Nàng cũng biết giận



“Không cần đâu ạ! Chỉ một đêm thôi không sao!” – Triệu Hàm Ninh nghe vậy chỉ cười nhạt nói.

“Nàng đang có suy nghĩ gì?” – Uông Hữu Đình trầm mặc một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, Triệu Hàm Ninh nghe vậy cũng thoáng ngạc nhiên nhìn y.

“Thiếp chỉ thấy kinh hỷ vô cùng khi được Vương gia tin tưởng như vậy mà thôi!” – Triệu Hàm Ninh cố gắng trưng ra bộ mặt cười tươi vui vẻ ánh mắt long lanh nhìn Hữu Đình.

Y lại không vội đáp lại trầm mặc nhìn người trước mắt, đối với Uông Hữu Đình Triệu Hàm Ninh luôn là một ẩn số của giới hạn, nàng luôn luôn có những bí ẩn gì đó khiến y mỗi lần phát hiện điều bị bất ngờ đến sững người, mỗi lần tiếp xúc lại có cái cảm giác vô cùng xa lạ. Uông Hữu Đình nổi tiếng là người ngoài lạnh trong lạnh, y ít khi để cảm xúc chi phối mọi chuyện nhưng chỉ cần Triệu Hàm Ninh có bất kỳ chuyện gì dù nhỏ nhoi cũng có thể khiến y như đang đứng trước ranh giới của chính mình, những con giận dữ không thể kiềm nén được mà cứ nổ tung ra.

“Vương gia có chuyện gì đến đây sao?” – Triệu Hàm Ninh thấy y cứ nhìn nàng dò xét lại không nói gì nên có chút không yên trong lòng.

“Không! Ta cảm thấy bụng có chút đói nên đến đây!” – Uông Hữu Đình bị câu hỏi của Triệu Hàm Ninh mang ra khỏi suy nghĩ của mình, chậm rãi nâng tách trà nóng trên bàn thổi đi bụi trà nhấm nháp một ngụm! Trà trong Kim An viện đặc biệt có mùi vị rất khác những loại trà y từng uống, thơm thoang thoảng nhưng lại lưu lại nơi đầu lưỡi rất vươn vấn, nhưng vì chưa bao giờ y thật sự quan tâm đến đời sống Kim An viện nên cũng không buồn hỏi đến. Đến hôm nay khi Triệu Hàm Ninh làm loạn lên chỉ vì lò than không được cấp khiến y sững người, nếu như theo đúng những gì y tính toán tài sản của Triệu Hàm Ninh hiện giờ không phải ít nhưng nàng lại chỉ vì một cái lò lại gây nên ồn ào như vậy. Đưa mắt quan sát khắp Kim An viện một lược, nếu so với Thiền Tâm viện có phần lớn hơn nhưng lại có phần đơn giản, những đồ đạc trưng bày đều là những món ngày trước y cho người đặt đại trong viện.

“À vậy cho thần thiếp hỏi Vương gia người muốn dùng gì?” – Triệu Hàm Ninh trong lòng thầm kêu oai oái, nếu ngươi muốn ăn thì kêu nhà bếp chuẩn bị chạy đến đây làm phiền ta làm gì.

“Nghe nói Vương phi nấu mì rất ngon! Trời lạnh như vậy có lẽ ăn mì là đúng nhất!” – Uông Hữu Đình nhướng một bên mày nhẹ nói.

“A mì… Vâng Vương gia đợi một chút thần thiếp đi chuẩn bị!” – Nghe y nói, trong bụng Triệu Hàm Ninh đánh tiếng, ý của y chính là muốn cho nàng biết mọi chuyện của nàng, nhất cử nhất động của nàng, y đều biết rất rõ ràng, cho nên chuyện nàng đang toan tính y cũng đã thông từ lâu.

Triệu Hàm Ninh nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị mì, nàng hậm hực chỉ hận không thể bỏ thật cay cho y xuất huyết dạ dày mà chết cho rồi. Uông Hữu Đình ngồi trong viện bắt đầu đến bên bàn giấy, những chữ viết Triệu Hàm Ninh ghi nhận đều bằng ngôn ngữ Cao Ly y chỉ có thể hận không thể hiểu được. Những quyển sách được chia theo từng chủ đề khác nhau trên giá sách, những quyển sách được đánh dấu đã đọc gần như chiếm gần hết kệ sách, chỉ còn lại những quyển về lịch sử có vẻ không gây hứng thú cho Triệu Hàm Ninh cho nên nàng đều bỏ qua. Nhìn sơ y nhận ra nàng đặc biệt thích thuốc cũng như những quyển sách nói về địa hình và buôn bán.

“Vương gia, mì của ngài đã xong!” – Triệu Hàm Ninh đi vào thấp giọng gọi, nàng biết chắc chắn y sẽ vào bàn giấy của nàng xem qua, rút kinh nghiệm từ những việc trước kia nên nàng chỉ viết mọi thứ bằng tiếng anh, không sợ y đọc hiểu được nữa.

“Nàng không cùng ăn với bổn vương!” – Uông Hữu Đình nhìn bát mì trơ trội trên bàn thì nhíu mày.

“Thiếp không đói! Vương gia cứ ăn đi ạ!” – Triệu Hàm Ninh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói. Kinh nghiệm cay lần trước cũng chưa thoát khỏi Uông Hữu Đình, y nhíu mày nhìn bát mì nước trong veo trên bàn không có thịt thà gì nghi hoặc.

“Vương gia yên tâm, thiếp vẫn chưa ngốc đến mức hạ độc người đâu! Nếu như người có mệnh hệ gì thì cái đầu này của Hàm Ninh làm sao giữ được! Nên người không cần lo lắng!” – Triệu Hàm Ninh nhìn ra được suy nghĩ của Uông Hữu Đình nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện y rót một tách trà nhẹ nhàng nếm.

Uông Hữu Đình không đôi co thêm vì cũng chính y nói muốn ăn mì nếu như bây giờ đùng đùng bước đi thì sau này đừng mong được Triệu Hàm Ninh nấu món ăn mặt khác nhớ đến mùi vị món ăn nàng nấu thì đều thuộc dạng tuyệt nhất nên liền chậm rãi dùng thử.

Tuy nước dùng trong veo nhưng lại vô cùng đậm đà mùi vị kích thích vị giác khiến cơn thèm ăn ngay lập tức nổi lên, Uông Hữu Đình ăn mì mà trong lòng vô cùng thắc mắc, mì vô cùng đơn giãn nhưng lại khiến y ăn ngon miệng, cải cuốn quanh thịt băm khiến vị thịt càng thơm hơn.

Nhìn thấy Uông Hữu Đình ăn ngon miệng, Triệu Hàm Ninh mỉm cười nhẹ nhàng.

“Vương gia thích ăn như vậy thần thiếp sẽ viết thành một công thức cho đầu bếp học, sau này người muốn ăn chỉ cần nói đầu bếp nấu là được không cần phải đến tận Kim An viện này!” – Khẩu khí cũng như nội dung lời nói hàm ý muốn nói Uông Hữu Đình nếu không có việc gì thì không cần đến kim An viện như vậy.

“Không cần!” – Uông Hữu Đình nghe vậy đặt đũa xuống, nhìn bát mì đã không còn gì trong lòng còn chút tiếc nuối, đứng lên rời bước đi.

“Tiễn qua gia!”

“Vương phi người nói như vậy khiến Vương gia nổi giận sau này không đến Kim An viện chúng ta nữa thì sao?” – Tiểu Loan đứng bên cạnh rầu rỉ nói.

“Ta đang hy vọng như vậy!” – Triệu Hàm Ninh cười nói, với tài trí như Uông Hữu Đình làm sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của Triệu Hàm Ninh cơ chứ. Nhìn dáng vẻ tuy tỏ ra không có gì nhưng bước đi nặng hơn chứng tỏ y đang bừng bừng lửa giận rời đi sao có thể qua được ánh mắt quan sát của Triệu hàm Ninh, y giận thì đó là chuyện của y hoàn toàn không liên quan đến Triệu Hàm Ninh nàng.

Trầm Băng trắc phi sau đợt ốm cũng hồi phục dần dần, mọi chuyện trong nhà bắt đầu được bẩm báo cho Triệu Hàm Ninh giải quyết, đám người làm bên dưới cũng bắt đầu xu nịnh Kim An viện hơn, mọi người xầm xì bàn tán nhiều hơn. Triệu Hàm Ninh nhờ đó bớt được thời gian rảnh rỗi.

Uông Hữu Đình sau hôm đó cũng không ghé sang Kim An viện nữa nhưng lại sai người mang đến cho Triệu Hàm Ninh sách, Triệu Hàm Ninh nhận sách vô cùng kinh ngạc đến mức không dám đụng vào quyển sách.

“Ngươi lui ra đi!” – Triệu Hàm Ninh nhìn cuốn sách khoác tay cho a hoàn kia lui ra.

“Bẩm Vương phi, vương gia dặn đợi người trả lời rồi mang lại cho ngài ấy! Đợi bao lâu không quan trọng nhưng nhất định phải mang câu trả lời về!” – A Hoàn kia cúi người có phần sợ sệt nói.

“Trả lời cái gì?” – Nghe vậy Triệu Hàm Ninh nhíu chặt mày, mới vội đưa tay mở quyển sách ra thì một tờ giấy tuyền thanh trắng tinh rớt xuống bàn, nàng cầm lên đọc

“Nếu gia đình nông nô rảnh rỗi chăn nuôi, nên nuôi gà vịt hay trâu bò?”

“Cái quái gì vậy?” – Triệu Hàm Ninh đọc câu hỏi rồi nhíu chặt mày không khỏi không thốt lên.

Nàng vội vàng cầm bút lông viết lên tờ giấy – “Còn tùy vào gia đình nông nô đó có nhu cầu như thế nào!” – Rồi kẹp vào quyển sách đưa cho a hoàn kia.

“Bẩm Vương phi, Vương gia nói chỉ mang tờ giấy về, còn quyển sách để lại cho người đọc! nô tỳ xin phép cáo lui!” – A hoàn kia nhanh chóng lấy tờ giấy rồi chạy đi nhanh chóng.

Phía bên kia Uông Hữu Đình thấp thỏm đợi câu trả lời, sau khi nhận tờ giấy đọc được câu trả lời y vội nhíu mày suy nghĩ rồi lại viết ra câu hỏi kẹp vào quyển sách sai a hoàn mang đến cho Triệu Hàm Ninh

“Gia đình đó có tổng cộng 6 người!”

“Bao nhiêu người thì có vấn đề gì!” – Triệu Hàm Ninh nhìn tờ giấy lèm bèm nói một mình rồi lại cầm bút viết lên tờ giấy.

“Nếu như nhà đó có ruộng đất. nuôi vài con trâu cày cấy, nhà 6 người thì làm nông những người làm nam nhân, còn nữ nhân thì có thể chăn nuôi thêm gà vịt tăng thêm thu nhập, lương thực cho trâu bò là cỏ còn cho gà vịt chính là lúa mót từ ruộng đồng!”

Uông Hữu Đình đọc câu trả lời mỉm cười gật gù. Cất mảnh giấy vào cái hộp đen trên bàn.

Ngày hôm sau y lại làm y chan như vậy với câu hỏi khác hoàn toàn

“Nếu như nhà nông nô trồng lúa quanh năm thì không đủ sống phải làm sao?”

“Thì những lúc không làm lúa trông thêm rau củ đem bán, vừa cải tạo đất vừa không quá rảnh rỗi như Vương gia!” – Triệu Hàm Ninh viết vào tờ giấy. Uông hữu Đình đọc được chợt cười lớn vội vàng viết vào tờ giấy.

“Nhưng nếu người ta không đủ vốn trồng thì phải làm sao? Sao nàng biết ta rảnh rỗi!”

“Nếu không đủ vốn thì mang lúa đi đổi hạt giống cho rau củ! Thần thiếp biết người rất rảnh!”

Đến ngày thứ 3 lại diễn ra y như vậy khiến Triệu Hàm Ninh muốn phát điên lên được, hiện nàng đang có nhiều việc phải giải quyết, vấn đề than bị bể nhỏ khiến thành phẩm có vấn đề nhưng nguyên nhân chưa tìm ra được vậy mà Vương gia cứ làm phiền nàng như vậy khiến nàng vô cùng bực mình.

“Nếu như mở cửa tiệm thì buôn bán đồ đạc hay quán ăn sẽ tốt hơn?”

“Tùy nhu cầu, nếu có được đầu bếp thượng hạng thì quán ăn sẽ tốt hơn, nếu có sản phẩm tốt giá thành không ai cạnh tranh lại thì bán đồ đạc sẽ tốt hơn!”

<két>

“Vương phi trả lời rồi à?” – Uông Hữu Đình ngồi dọc sách cuốn sắc để che tầm nhìn nói.

Thấy người bước vào không đáp lại thì vội bỏ quyển sách xuống gương mặt có thoáng kinh ngạc khi thấy Triệu Hàm Ninh đứng trước mặt y nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Gặp qua gia!” – Hành lễ nhưng gương mặt Triệu Hàm Ninh để lộ rõ sự khó chịu của mình.

“À nàng mang giấy đến luôn à không cần như vậy!” – Uông Hữu Đình nhìn tờ giấy Triệu Hàm Ninh đặt lên bàn cầm lên đọc cười nhạt rồi bỏ xuống quay lại vẻ mặt bình thường nói.

“Thiếp đến để xem Vương gia người rảnh đến mức nào lại chơi cái trò này!” – Triệu Hàm Ninh nói.

“Ta đâu có rảnh mà là đang bàn sự tình của nhân gian với nàng đó chứ Vương phi!” – Uông Hữu Đình làm mặt kinh ngạc như thể không tin nổi Triệu Hàm Ninh có thể nói những lời này.

“Vậy Vương gia cứ hỏi thiếp trả lời người ngay tại đây!” – Triệu Hàm Ninh ngồi đó nhìn y.

“À hiện thì không!” – Uông Hữu Đình à lên một tiếng rồi nhìn Triệu hàm Ninh.

“Vậy thiếp xin phép!” – Triệu Hàm Ninh hậm hực quay người rời đi.

“Thì ra Triệu Hàm Ninh cũng có thể giận!” – Uông Hữu Đình gật gù nhìn bóng người nhanh chóng khuất mắt gật gù nói. 

<dr.meohoang>

Note: Đình ca khá đáng eo nhỉ? Hì mọi người ơi vote cho mèo nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.