“Vâng Vương phi!” – A Hồng nhanh chóng rời đi. Trong lúc đó Hàm Ninh đến bàn lấy giấy vẽ lên trên hình ảnh bàn tính mà nàng muốn người thợ mộc làm, ghi chú rõ ràng từng số lượng các cục gỗ cũng như thanh gỗ.
Khi người thợ mộc cầm bức phát họa trên tay vô cùng nghi ngờ nhìn nàng, nhưng được trả tiền thì y làm theo yêu cầu mặt khác Hàm Ninh còn yêu cầu phải làm nhanh giá cao hơn một chút cũng được nhưng nàng cần có nó trong vòng 3 ngày. Người thợ mộc tuy không hài lòng nhưng nghe được trả phí cao hơn nên vui vẻ đồng ý.
Đúng 3 ngày sau bàn tính được giao đến Triệu hàm Ninh vô cùng hài lòng liền bắt tay vào việc tính toán sổ sách, những chữ số hán tự trong sổ được nàng mã hóa thành những số tự nhiên như thời hiện đại mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ mất chưa đầy 3 canh giờ Triệu Hàm Ninh đã tính toán xong toàn bộ sổ sách và phát hiện ra những chỗ lủng của số liệu.
“A Hồng thông báo cho các trưởng quầy của 5 cửa hàng ngày mai vào gặp ta!” – Hàm Ninh nói nhìn những quyển sổ thu chi trên bàn lại nói.
“Vâng thưa Vương phi!”
Ngày hôm sau, sau giờ ăn sáng thì những trưởng quầy đến Triệu Hàm Ninh đón tiếp bên ngoài sảnh chính của viện.
“Không biết dạo này tình trạng buôn bán của các cửa hàng như thế nào?”
“Thưa vương phi, dạo này tình hình kinh doanh ngày càng khó khăn hẳn nên lợi nhuận tháng này lại giảm xuống nữa ạ!” – Một trưởng quầy nhìn có vẻ già nhất trong đó nhanh chóng đại diện lên tiếng nói.
“Vậy sao? Mùa này là mùa hè không phải mùa xuân đương nhiên cửa hàng trang sức sẽ không buôn bán lợi nhuận nhưng cửa hàng vải vóc thì sao?” – Hàm Ninh làm ra vẻ như thấu hiểu gật gù.
“Bẩm vương phi, cũng trong tình trạng chung ạ! Người ta không có chuộng mua vải may quần áo!”
“Vậy à! Cả 2 cửa hàng vải và 3 cửa hàng trang sức đều như vậy hết hay sao?”
“Vâng thưa vương phi!” – Cả 5 trưởng quầy đồng thanh đáp.
“A Hồng đưa cho năm người bọn họ!” – Hàm Ninh nhấc chung trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm như thể vô cùng an nhàn không có vẻ gì là đang bàn luận.
“Vương phi cái này là gì trên này ghi như vậy là sao?” – Trưởng quầy lớn tuổi nhất lên tiếng trước tiên.
“Trên đó ta đã ghi rõ ràng số tiền mà các người đang nợ ta! Nói cách khác là số tiền các người qua mặt ta bỏ vào túi riêng của mình! Từng người một vô cùng chi tiết có chỗ nào không hiểu sao?” – Hàm Ninh vẫn điềm đạm chậm rãi nói, ánh mắt lãnh đạm vô cùng uy nghi nhìn lướt qua năm người trước mặt.
“Vương phi như vậy là vô lý chúng nô tài làm gì lại dám như vậy!”
“Dám hay không các ông tự biết! Đây là 5 quyển sổ sách các ông đưa cho bổn vương phi kiểm tra, ta đã xem qua những chỗ ta khoanh tròn chính là những chỗ vô cùng kỳ lạ và ám muội về thu chi! Năm người các ngươi chắc cũng tốn không ít thề gian để làm những con số như vậy đúng không?”
“Vương phi oan quá chúng tôi không có, có phải Vương phi hiểu lầm chỗ nào không?”
“Hiểu lầm! Được a Hồng ngươi mang tất cả những thứ này đến Ứng Thiên phủ nói họ lấy tiền của Nam Dương vương phi, nói Ứng Thiên Phủ thay ta điều tra cho rõ ràng!” – Triệu Hàm Ninh quay sang trầm giọng nói với a Hồng rồi toan đứng lên đi vào bên trong.
Các trưởng quầy nhìn số liệu tờ giấy trên tay mình cầm mồ hôi hột đổ ra ướt cả lưng, quả thật chính xác đến từng con số lẻ, nhưng các ông quyết chối tội thì Vương phi cũng sẽ không làm được gì nhưng không nghĩ đến việc nàng quyết định đưa ra quan phủ nên cả năm người sợ hãi nhìn nhau đồng loạt quỳ xuống đất.
“Vương phi xin người thứ tội cho nô tài vương phi!” – Mọi người đồng thanh nói lên, Hàm Ninh cười mỉm chậm rãi xoay người lại nhìn năm người bọn họ.
“Nếu các ngươi đã biết tội thì trong vòng bảy ngày đi về làm lại sổ sách đúng đem đến đây cùng số tiền mỗi người thiếu ta! Nếu đến hạn đó mà các ngươi không đến đúng thì đợi Ứng Thiên Phủ gọi các ngươi đến!” – Hàm Ninh chậm rãi nói từng câu từng chữ, ánh mắt uy lực nhìn mỗi gương mặt của từng người.
“Vâng thưa vương phi!” – Cả năm người mồ hôi rơi nhiễu nhãi khắp người! các ông không nghĩ hai năm qua quá yên ổn đột nhiên Vương phi lại quan tâm đến chuyện kinh doanh, ban đầu cứ nghĩ sổ sách làm tốt như vậy người có kinh nghiệm kinh doanh nhìn qua còn khó phát hiện sao Vương phi lại dễ dàng phát hiện như vậy khiến mọi người đều kinh hãi mà quay về.
Đúng bảy ngày sau các trưởng quầy đúng hẹn đều mang ngân lượng cùng với sổ sách đúng đến Hàm Ninh nhìn qua vô cùng hài lòng cho họ lui về.
“Không ngờ những người này theo bên cạnh chúng ta lâu như vậy lại dám ăn chặn tiền của Vương phi!” – A Hồng tức giận nói.
“Không sao đó cũng là một bài học cho họ, từ nay họ sẽ không dám tái phạm đâu!” – Triệu Hàm Ninh cười cười nói. A Hồng kinh ngạc khi thấy chủ nhân của mình lại ngày càng trở nên thấu tình đạt lý đến như vậy.
“A Hồng gọi tất cả những nô tỳ trong viện đến đây cho ta!” – Triệu hàm Ninh điềm đạm nói. Từ khi đến đây nàng mỗi ngày đều rất rãnh rỗi cho nên thường trốn trong thư phòng đọc sách hiện tại số sách nàng có đã gần như được đọc hết thảy không còn quyển nào cả. Bắt đầu trở nên rãnh rỗi nên liền nghĩ ra cách để nhanh chóng kiếm thêm thu nhập, nhưng như vậy thì sẽ cần khá nhiều người phụ giúp một mình a Hồng thì không được cho nên nàng muốn chọn thêm một vài người trở thành a hoàn thân cận bên người.
“Vâng Vương phi!”
Một khắc sau trước cửa phòng nàng mọi người đứng đông đủ náo nhiệt.
“A hồng theo ngươi người nào ta có thể cân nhắc cho lên làm đại a hoàn bên canh ta!” – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, a Hồng nhìn nét mặt của Vương phi thật sự không đoán được nàng đang nghĩ gì, ngày trước vui buồn tức giận Vương phi đều biểu hiện lên trên mặt. Bây giờ lúc nào người cũng thể hiện nụ cười mỉm điềm đạm đó khiến người khác không hề biết được tâm tính hiện tại của người.
“Dạ nô tỳ nghĩ Loan nhi cũng khá ổn, làm việc trầm tỉnh, lại kín đáo!”
“Loan nhi bước ra đây!” – Hàm Ninh chậm rãi nói, Loan nhi nhanh chóng bước ra Hàm Ninh nhìn thoáng qua người đứng trước mặt, dáng vẻ ưa nhìn, đôi mắt sáng vầng trán cao chứng tỏ người có tố chất thông mình – “A Hồng cân nhắc ngươi với ta! Được ta cho ngươi thăng lên làm đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta!”
Loan Nhi nghe nói như không tin vào tai mình ngơ ngác hồi lâu đến lúc a Hồng húc nhẹ mới chợt nhớ cúi người hành lễ tạ ơn.
“Ngươi tên là gì!” – Triệu Hàm Ninh chỉ vào một a hoàn bé con đứng tuốt phía sau.
“Bẩm vương phi nô tỳ nên Thu vân!” – Thu Vân đứng ra nhìn kỷ lại tuy dáng dấp có chút nhỏ bé nhưng gương mặt lại sáng rực thể hiện cũng là một người có đầu óc thông minh.
“Ngươi cũng được thăng lên làm đại nha hoàn! Được rồi tất cả lui xuống hết đi 3 người các ngươi ở lại!” – Triệu Hàm Ninh sau khi chọn xong liền cho mọi người lui xuống, mọi người đều xầm xì chỉ trỏ, có người chúc mừng có người ganh tỵ với hai người Loan Nhi cùng với Thu vân một bước từ a hoàn sai sử cấp nhất thành đại a hoàn.
“Ba người các ngươi là đại a hoàn bên cạnh ta, sẽ trở thành cánh tay trái, cánh tay phải của ta. Ta là một người rất rõ ràng trước sau, nếu các ngươi hết lòng với ta ta sẽ hết lòng với các ngươi! Điều ta cần không phải sự ma lanh ở các ngươi, mà là sự trung thành. Nếu các ngươi trung thành ta có thể cho các ngươi thật nhiều thứ! Các ngươi hiểu ý ta nói hay không!” – Kết thúc câu nói bằng nụ cười mỉm thường trực trên môi nhìn 3 người trước mặt.
“Nô tỳ nguyện trung thành với Vương phi!” – Cả ba người cùng đồng thanh nói.
“Được ta đã quen với việc hầu hạ của a Hồng nên nàng ta sẽ chịu trách nhiệm bên cạnh ta, ngươi chia bớt công việc lại cho hai người bọn họ đi! khi nào cần dặn dò thêm ta sẽ nói sau bây giờ các ngươi lui ra bên ngoài đi!” – Triệu hàm Ninh chậm rãi nói, sau đó làm vẻ lười biếng dựa lên trường kỷ bắt đầu đọc quyển sách đang dở dang.
…
Triệu hàm Ninh nàng kiếp trước là một người vô cùng bận rộn, tin tức cũng như những sự kiện, không cần biết nơi nào nàng cũng có mặt không những vậy còn có thể lấy được thông tin vô cùng nhanh chóng và chính xác, nhưng hiện tại lại rỗi rảnh đến mức nhàm chán, Hàm Ninh có cảm giác thân thể mình như thể sắp mục ra từng phần. Quản việc kinh doanh ở năm cửa hàng cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn với nàng, sổ sách chỉ cần mất chưa đầy một khắc có thể tính toán hết được, dù không thích lắm nhưng nàng cũng phải chú tâm vào việc kinh doanh, Triệu Hàm Ninh nhận thấy một trong những cửa hàng trang sức của mình có địa thế vô cùng tốt nhưng tại sao doanh thu lại hoàn toàn không cao như mức kỳ vọng cho nên cho người mang nhưng mẫu vẽ đến xem, nàng phát hiện cửa hàng của nàng tuy đều đồ tốt nhưng lại không có đa dạng về mẫu mã cũng như kiểu dáng không bắt mắt.
“Bái kiến Vương phi!” – Triệu Hàm Ninh đang nghiên cứu về mẫu mã các món trang sức thì Thu Vân bước vào.
“Ừ!” – Triệu Hàm Ninh không ngước mặt lên chỉ ậm ừ vài tiếng báo hiệu cho nàng ta biết có việc cứ nói.
“Bẩm vương phi, Trầm trắc phi cho người đến mời nương nương sang Thiền Tâm viện có chuyện cần bàn!” – Thu Vân thấp giọng nói. vừa nghe Triệu Hàm Ninh dừng hành động của mình lại ngước mắt lên nhìn.
“Có chuyện gì?”
“Dạ nô tỳ cũng không biết ạ!”
“Được đi một chuyến xem thế nào!” – Triệu Hàm Ninh có chút không vừa ý khi công việc của mình bị cắt ngang giữa chừng nhưng cũng muốn xem vị Trầm trắc phi kia có chuyện gì muốn nói.
“Vương gia kim an!” – Triệu Hàm Ninh bước vào Thiền Tâm viện có chút ngoài ý khi nhìn thấy cục băng lạnh Uông Hữu Đình cũng có mặt tại đó, nàng có cảm giác y càng trở nên băng lạnh hơn khi nàng đến gần cúi chào.
“Ừ!” – Uông Hữu Đình chán ghét đặt chung trà trên tay xuống đến cái liếc mắt nhìn Hàm Ninh cũng không có.
“Tham kiến Vương phi!” – Trầm trắc phi nhìn thái độ của Uông Hữu Đình trong lòng vô cùng thỏa mãn cười cúi người hành lễ.
Vị trí cao nhất trong viện chỉ có 2 chỗ một bên Uông Hữu Đình đang ngồi, một chỗ còn lại cũng ngay phía sau chỗ Trầm trắc phi hành lễ. Triệu Hàm Ninh cười gật đầu xoay người ngồi vào ghế bên dưới gương mặt vẫn bình thản quan sát xung quanh viện, quả thật so ra viện Trầm trắc phi còn hơn cả Kim An viện của Vương phi nàng, tuy có phần nhỏ hơn một chút nhưng những đồ đạc bên trong dùng phải nói là ở mức thượng hạng, có lẽ cả cái phủ to lớn này này chỉ có Uông Hữu Đình cùng Trầm trắc phi mới dùng đến.
Nhìn hành động nhàn nhạt bình thản ngồi xuống ghế của Triệu Hàm Ninh, Uông Hữu Đình khẽ nhíu mày nhưng chỉ là cái nhíu mày thoáng qua người khác không để ý thấy, y cảm thấy có chút không đúng, với tính cách của Triệu Hàm Ninh chắc chắn sẽ làm loạn lên giành vị trí thượng vị phía trên này mới phải tại sao lại ngoan ngoãn ngồi bên dưới.
“Người đâu dâng trà! Tỉ tỉ đây là trà Long Đỉnh thượng hạn, người khác biếu cho Vương gia, hương thơm tuy không nồng nàn nhưng uống vào lại lưu hương rất lâu rất sản khoái! Tỉ tỉ dùng thử!” – Trầm trắc phi, thấy hành động của của Hàm Ninh cười hài lòng, nàng ta cũng biết thân phận tuy Vương phi nhưng vô quyền thì phải biết kính nể mình như vậy là đúng.
“Đa tạ muội muội! Long Đỉnh ở phương Bắc, chỉ có nơi đó mới trồng được loại trà này, trà chỉ thu hoạch duy nhất vào mùa Xuân, các cô gái hái trà phải dậy từ rất sớm khi ánh mặt trời vừa hé những tia nắng đầu tiên, hái những chồi non nhất còn đẫm sương. Trà được sao trên bếp cực nóng trong thời gian chính xác lá trà vừa héo thì mới được coi là sư phụ sao trà đẳng cấp. Bên cạnh đó muốn dậy lên mùi thơm Long Đỉnh cần phải sử dụng sương nấu lên thì trà mới xanh, trong được!” – Triệu Hàm Ninh nhìn chung trà đước đặt lên bàn cười nhạt chậm rãi nói. Kiếp trước nàng từng làm phóng sự về loại trà này nên khá am hiểu về nó, không những vậy còn được một bậc sư phụ trà đạo chỉ dẫn tường tận về các loại trà cứ nghĩ học sau này có lúc dùng nhưng lại không nghĩ lại tận dụng nó như vậy!
Nghe Triệu Hàm Ninh nói Trầm trắc phi mắt mở lớn lên một chút vô cùng bất ngờ không nghĩ một Hàm Ninh nóng tính, tối ngày chỉ có gây sự náo loạn lại có thể am hiểu như vậy về trà, nàng đang tính ra oai nói trong viện có loại trà thượng hạng như vậy của Vương gia ban cho nàng dùng, muốn lên mặt nhưng không nghĩ lại bị bẽ mặt đến như vậy.
Uông Hữu Đình lần đâu ngước lên nhìn Hàm Ninh, y không nghĩ nàng lại có kiến thức uyên thâm đến như vậy, nói một cách tường tận tự nhiên, không nghĩ người như nàng lại đủ kiên nhẫn học kiến thức về những loại trà. Nhận thấy ánh mắt Uông Hữu Đình nhìn mình Triệu Hàm Ninh cúi xuống lấy tách trà thổi nhẹ bụi trà từ tốn nhấm một ngụm.
“Trà ngon!” – Sau đó trên mặt lại nở nụ cười mỉm trầm ổn như thường lệ ngước lên nhìn thẳng Trầm trắc phi.
“Không ngờ tỉ tỉ lại am hiểu về trà như vậy! Quả thật muội muội múa rìu qua mắt thợ rồi!” – Cười nhẹ nhàng nàng ta nói.
“Không ta chỉ là từng có cơ hội biết một chút!” – Vẫn nụ cười mỉm thường trực vô cùng trầm ổn và bình tĩnh, Hàm Ninh nói.
Uông Hữu Đình cúi xuống trầm mặc dùng trà, y hôm nay cảm thấy Triệu Hàm Ninh vô cùng khác lạ, trầm ổn hơn rất nhiều, phong thái cứ nhu mì hoàn toàn không giống với ngày thường. y lại cảm thấy có lẽ đây lại là chiêu trò mới của nàng ta muốn cho y chú ý đến, nghĩ như vậy vẻ chán ghét càng hiện rõ ràng trên gương mặt y. Trầm trắc phi bên cạnh nhìn thấy biểu cảm lạnh băng không có ý gì là quan tâm đến Hàm Ninh của Hữu Đình thì hài lòng cười nói.
“Tỉ tỉ, vài ngày tới có tiệc mừng sinh thần cho Hoàng hậu trong cung, Vương gia và chúng ta sẽ tham dự! Người muốn tỉ muội chúng ta chuẩn bị thật chu đáo mọi việc!” – Trầm trắc phi thay lời Uông Hữu Đình nói.
“Vậy à!” – Triệu Hàm Ninh nghe nói nét mặt cũng không biến đổi, ánh mắt vẫn trầm ổn không hề có chút thay đổi nào, không có biểu hiện hồ hởi náo loạn như Trầm trắc phi dự đoán. Nàng ta đã nghĩ khi nghe thông báo việc này chắc chắn với tính cách triệu Hàm Ninh chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng đến mức nổ tung không chừng, nàng ta muốn rất muốn có cơ hội được sánh bước cùng Vương gia để người để mắt đến nàng ta, đây là cơ hội lớn như vậy. nhưng không nghĩ nàng ta lại có thể trầm ổn đến như vậy.
“Trầm trắc phi thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ!” – Tú Ngọc bên ngoài bước vào thông báo.
“Cũng ngay dịp, tỉ tỉ ở lại Thiền Tâm viện dùng cơm với Vương gia và muội muội luôn thể!” – Trầm trắc phi ôn nhu nói. Nàng ta lúc nào cũng giữ vẻ ôn nhu, dịu dàng như vậy vì nàng ta biết Uông Hữu Đình thích như vậy, và cũng nguyên nhân đó nàng nhận được sự sủng ái hơn hết.
“Đa tạ muội muội! Thật sự thất lễ với muội và Vương gia, trước khi sang đây ta có dặn đầu bếp chuẩn bị thức ăn, không nên uổng phí công sức của họ như vậy! Nên nếu không còn việc gì thần thiếp xin được cáo lui! Chúc Vương gia dùng bữa ngon miệng!” – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh vui vẻ đứng lên hành lễ nói, ngụ ý từ chối thẳng không muốn đôi co rồi không đợi đáp lời xoay người rời đi ngay.
Uông Hữu Đình tuy không hài lòng khi nghe Trầm trắc phi mời Triệu Hàm Ninh dùng bữa nhưng y càng cảm thấy kỳ lạ hơn khi nghe nàng ta từ chối rồi nhanh chóng rời đi như tháo chạy. Từ đó đến nay y luôn là người phải tháo chạy khỏi nàng ta, chưa bao giờ nàng ta từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào để tiếp xúc bên cạnh y, nhưng hôm này vô cùng kỳ lạ. Y công nhận rằng cách tỏ ra khác biệt này của Hàm Ninh đạt được sự chú ý của y, nhưng y càng cảm thấy chán ghét hơn.
“Vương phi tại sao người không tận dụng cơ hội dùng bữa với Vương gia! Có thể khiến ngài ấy chú ý đến người!” – A Hồng bên cạnh khó hiểu nhìn chủ nhân nói.
“À ta thấy cơm nhà mình ngon hơn!” – Triệu Hàm Ninh cười khì nói, quả thật đối diện hai người đó dùng cơm có cảm giác sẽ không nuốt trôi nổi.
<dr.meohoang>