Lúc Dương Thu Trì tiến cung thì đã nghĩ kỹ rồi, phải nói chuyện này cho rõ ràng mới được. Hắn thưa: “Hoàng thượng, vi thần trở về nhà, đem chuyện này nói cho Hồng Lăng nha đầu. Nàng ta…. ả thà tự cắt nát mặt chứ không chịu tiến cung, nếu không kịp thời ngăn chặn, thì mặt Hồng Lăng đã bị đao rạch nát rồi! Dù là thế, một bên tai của cô ấy vẫn bị mũi đao cắt thủng một lổ….”
Mặt Minh Thành Tổ trầm hẳng: “Rốt cuộc là sao?”
“Vi thần đem chuyện này báo cho Hồng Lăng xong, Hồng Lăng nói cô ta “gái ngoan không lấy hai chồng”: Nếu như đã nói rõ sau này sẽ lấy vi thần, vậy đời này nàng sống là người của vi thần, chết làm quỷ của vi thần….”
“Gái ngoan không lấy hai chồng? Nàng ta đã lấy ngươi chưa?”
“Chưa…”
“Hừ! Nói cho thẳng ra, nàng ấy lúc xưa chẳng phải là tiểu thiếp của người ta hay sao? Sau đó Mễ viên ngoại âm mưu phản loạn, bị phát hiện và bị trị tội, bấy giờ mới thưởng cho ngươi. Chỉ có điều lúc đó trẫm còn chưa biết… như vậy thì nói thế nào đây?”
Dương Thu Trì cả kinh, xem ra hoàng thượng đã điều tra tình hình của Hồng Lăng rõ ràng hết rồi. Hắn lập tức thưa: “Cái đó là do Hồng Lăng thân bất do kỷ, từ khi nàng ấy theo vi thần, đã quyết tâm sống chết suốt đời cùng với vi thần.”
“Như vậy xem ra ái khanh ngươi không muốn đem Hồng Lăng dâng hiến cho trẫm rồi?” Âm thanh của Minh Thành Tổ đã lạnh đến cực điểm.
Chuyện đến nước này đã không còn đường lui. Dương Thu Trì cố lấy hết tinh thần bình tĩnh đáp: “Dạ, vi thần và Hồng Lăng quyết cùng sống chết, hai người chúng thần đã tuy hai mà một, sống chết có nhau, thần không nỡ li khai Hồng Lăng, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
Lý công công và Kỷ Cương đều cả kinh. Trong cái nhìn của họ, vị Dương hầu gia này quả thật là uống phải thuốc lú rồi.
Minh Thành Tổ mặt mày xám xịt, lâu sau đó mới lạnh lùng nói: “Nói như vậy là ngươi định kháng chỉ rồi?”
Dương Thu Trì từ từ tháo mở túi vải trắng trên lưng xuống, đặt lên đất, mở lộ ra kim thư thiết khoán trong đó. Hắn dập đầu thưa: “Thỉnh hoàng thượng thứ tội, vi thần nguyện ý…. vi thần nguyện ý dùng kim thứ thiết khoán mà hoàng thượng ngự tứ đổi lại Hồng Lăng…”
Lý công công kêu lên: “Dương hầu gia, chuyện này ngàn vạn lần không thể…!”
Minh Thành Tổ phất tay, nhìn cái kim thư thiết khoán đen xì xì nằm trên mặt đất, tức quá hóa cười: “Ha ha ha, trẫm cho ngươi kim thư thiết khoán là để ngươi dùng để đối phó với thánh mệnh của trẫm hay sao?”
Kỷ Cương ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Dương đại nhân, kim thư thiết khoán này miễn tử, nhưng không bao quát tội kháng chỉ bất tuân a?”
Dương Thu Trì ngẩng đầu: “Trên Kim thư thiết khoán có nói ‘Trừ mưu nghịch không xét, nếu phạm những tử tội khác đều có thể miễn chết một lần.’ Cái gọi là mưu nghịch là mưu phản làm hại cho xã tắc, phản bội tổ quốc, phá hủy tông miếu, sơn lăng, cộng đại nghịch trong cung cấm là ba đại tội mà thôi. Nội dung kháng chỉ của thần chỉ là không chịu đưa nha hoàn Hồng Lăng phụng hiến cho hoàng thượng, và một nữ tử đối với hoàng thượng mà nói thì chỉ thêm hay bớt một trong ba ngàn giai lệ trong cung mà thôi, không nguy đến xã tắc, không thuộc tội phản quốc, cũng không mưu hủy tông miếu, càng không thể kể đến tội bại hoại gì. Cho nên nó nằm trong phạm trù được miễn chết!”
Ba người Minh Thành Tổ ngẩn ra. Dương Thu Trì dựa trên việc lý giải chỗ hở trên văn tự của Kim Thư Thiết Khoán, từ những ý nghĩa dựa trên văn tự mà xét, thì sự lý giải đó chẳng sai chỗ nào. Và ba người họ đối với dũng khí dám kháng chỉ bất tuân của hắn cảm thấy có mấy phần bội phục.
Nhưng mà, bội phục thì bội phục, Minh Thành Tổ lúc này bị Dương Thu Trì chọc tức đến bốc khói. Ông ta chụp hộp mực trên long án, đập mạnh vào bình sứ cao bằng đầu kế bên. Bình hoa bị đập vang lên một tiếng xoảng lớn, vỡ vụng, từng mãnh vỡ rời rào rào.
Minh Thành Tổ đưa tay chỉ Dương Thu Trì: “Ngươi… ngươi…. dám giởn mặt với trẫm!”
Dương Thu Trì ưỡn ngục, đanh giọng: “Kim thư thiết khoán là hoàng thượng niệm tình vi thần giải cứu mấy vạn dân đói mà thưởng cho vi thần. Thần nhớ lời Lý công công nói, hoàng thượng bảo nếu như thần đã giải cứu tính mệnh của mấy vạn dân chúng, đập tan âm mưu phản loạn của Kiến Văn, tránh một tràng hạo kiếp, hoàng thượng mới thưởng cho thần miễn tử kim bài. Hôm nay thần dùng kim thư thiết khoán này đổi về Hồng Lăng, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn!”
Minh Thành Tổ đã tức khí đến hồ đồ, rống lên: “Nếu mà trẫm không chuẩn thì sao!” Lời vừa nói đến đây, cuối cùng cảm thấy có phần vô lại, nên nói tiếp: “Ngươi nên biết, cho dù ngươi dùng Kim thư thiết khoán miễn trừ tội chết do kháng chỉ bất tuân, án chiếu quy củ thì phải tước đoạt tước vị của ngươi, cách mọi chức vụ, biếm ngươi thành thứ dân!”
Dương Thu Trì dập đầu, thưa: “Thần không oán không hối. Cảm tạ hoàng thượng coi trọng đối với thần, xin thứ thần không thể tiếp tục vì nước tận trung được nữa.” Hắn lại dập đầu tiếp ba cái, đứng dậy, từ từ lùi ra cửa, chuyển thân định đi.
Minh Thành Tổ quát: “Trở lại!”
Dương Thu Trì chấn động tâm thần, chẳng lẽ Minh Thành Tổ này định hủy lời hứa của mình, trở mặt chẳng nhận miễn tử kim bài? Làm sao đây?
Lúc đến đây hắn đã cùng Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi thương lượng kỹ, vạn nhất không còn cách nào nữa, thì chỉ còn biết liều mình phản kích. Liễu Nhược Băng ở ngoài, khi nghe có tiếng súng lập tức xuông vào cung Càn Thanh tiếp ứng cho Dương Thu Trì.
Nhưng hiện giờ làm sao đây? Dương Thu Trì chuyển biến tâm niệm như điện xẹt, rút súng hay sao? Hay là vẫn chờ, chờ nghe ý của lão nói thế nào, nếu như không ổn mới tìm cơ hội rút súng? Dù gì bọn họ hiện giờ không hề biết hắn có vũ khí bí mật này, không hề phòng bị. Đến lúc đó bắn chết Lý công công và Kỷ Cương trước, sau đó bắt giữ Minh Thành Tổ làm con tin, chờ Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đến cứu viện.
Nói thì nhanh, nhưng mọi ý tưởng chuyển qua đầu Dương Thu Trì rất nhanh. Hắn từ từ chuyển thân, quay trở lại, quỳ xuống, tay đặt lên cẳng chân phía ngoài, loại tư thế này rất dễ rút súng, hơn nữa càng ẩn mật hơn.
Minh Thành Tổ nhìn Dương Thu Trì chằm chằm, thật lâu sau đó mới hậm hực nói: “Được được, trẫm chuẩn cho ngươi dùng Kim thư thiết khoán đổi Hồng Lang, trẫm sau này không yếu cầu ngươi tiến cống Hồng Lăng nữa! Tước vị và quan chức của ngươi trẫm cũng không miễn, để cho ngươi có cơ hội vì nước tận trung.”
Dương Thu Trì mừng rỡ, dập đầu mấy cái, hô vạn tuế ba lần. Mấy câu này hắn thực sự phát từ nội tâm. Tuy vừa rồi hắn có quyết tâm liều cho cá chết lưới rách, nhưng rốt cuộc hậu quả chỉ cần vỗ tay một cái là hết sạch mọi thứ đó thì có thể miễn được thì nên miễn. Lúc này Minh Thành Tổ không những cho phép hắn dùng Kim thư thiết khoán đổi về Hồng Lăng, mà còn không triệt chức quan của hắn, như vậy đó là kết quả không còn gì hay hơn nữa. Hắn vừa hưng phấn vừa cảm kích, vừa không hiểu vì sao Minh Thành Tổ lại như vậy.
Minh Thành Tổ vừa rồi từ những lời Dương Thu Trì nói, nào là Hồng Lăng quyết sinh tử cùng Dương Thu Trì, thà rạch mặt chứ không chịu tiến cung, ông ta đã hiểu bản thân không thể nào có được cái tâm của Hồng Lăng nữa rồi. Sau đó, Dương Thu Trì lại dùng Kim Thư Thiết Khoán đổi Hồng Lăng, đã mất luôn hy vọng cuối cùng để có được Hồng Lăng từ chuyện gây sức ép với Dương Thu Trì.
Ông ta dù sao cũng là một bậc đại kiêu hùng, chứ không phải là tình thánh. Ông ta giỏi nhất trong đời này về việc xét đoán quyền hành và lợi hại, nếu như giữa giang sơn và mỹ nhân phát sinh xung đột, thì ông ta đương nhiên chẳng do dự gì, tuyển chọn giang sơn!
Năng lực phá án của Dương Thu Trì khiến cho ông ta vô cùng bội phục, đối với lòng trung thành như nhất của hắn cũng đã kinh qua nhiều nghiệm chứng thực tiễn. Cho nên, Minh Thành Tổ không những cần Dương Thu Trì để phá những án hình sự phổ thông, bảo đảm sự bình yên trong kinh thành, mà điều trọng yếu hơn chính là ông ta muốn Dương Thu Trì phát huy tác dụng trong cẩm y vệ, đem những kẻ dám có ý đồ mưu phản, nguy hại giang sơn xả tắc, loạn thần tặc tử có ý đồ không phải với ông ta moi từng tên từng tên ra hết, đảm bảo cho giang sơn của ông ta vững chắc, xã hội an bình. Đó chính là lợi ích tối cao dành cho ông ta và triều đại của ông ta, và Dương Thu Trì đang chính là một trong những kẻ bảo vệ trọng yếu cho lợi ích tối cao đó.
Vì lợi ích tối cao này mà bỏ đi một Hồng Lăng có lợi ích nho nhỏ cũng đáng lắm chứ! Huống chi cái tâm của Hồng Lăng hiện không thuộc về ông ta. Nếu như dùng chuyện này để lấy được lòng trung của Dương Thu Trì vì ông ta mà cố sức làm việc hơn, thì đó mới là việc làm hợp với lợi ích tối cao của Minh Thành Tổ.
Vì thế, Minh Thành Tổ gọi Dương Thu Trì lại, bắt đầu thực hiện chính sách mềm mỏng.
Minh Thành Tổ nói: “Dương ái khanh, trẫm nhắc ngươi: Ngươi đã không còn Kim thư thiết khoán nữa, lần sao trước khi dám kháng chỉ bất tuân, hãy tự sờ cái đầu của mình trước đã.”
“Vi thần không dám, vi thần cảm kích hoàng thượng khoan thứ cho tử tội của vi thần, cho dù có máu chảy đầu rơi cũng không đủ báo đáp thánh ân của hoàng thượng.” Dương Thu Trì nghĩ, chỉ cần ngươi không động tới nữ nhân của ta, chuyện gì khác cũng đều có thể thương lượng. Dù gì ta đã giết bao nhiêu là Kiến Văn dư đảng như thế, không một lòng hiệu trung với ngươi thì còn dựa vào ai?”
“Được. Được vậy tốt lắm. Án của Hiền phi ngươi phải dụng tâm điều tra. Cũng là câu nói cũ, vô luận là tra đến ai đều phải tra cho đáo để, có sự tình gì có thể trực tiếp bẩm báo với trẫm.”
“Vi thần lĩnh chỉ.” Dương Thu Trì dập đầu, Minh Thành Tổ lần này có thể nói là phán bảo ngay trước mặt Kỷ Cương, như vậy là dễ làm rồi, vì hắn có thể không cần báo cáo lên y nữa, để tránh cho y mang giày con nít gay khó khăn cho hắn.
Rời khỏi cung Càn Thanh, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều đang lo là Kim thư thiết khoán không thể giữ được Hồng Lăng, thấy hắn ra đều ào tới nghênh đón, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Dương Thu Trì thở dài, lắc đầu, thấy hai người mặt mày đầy thất vọng, bấy giờ mới cười ha hả lớn tiếng bảo: “Được rồi! Hoàng thượng ân chuẩn cho ta dùng kim thư thiết khoán đổi Hồng Lăng rồi!”
“Quá tốt rồi!” Hai người đồng thanh hoan hô. Hai nàng họ đều nhất mực hảo cảm với Hồng Lăng, đối với lòng trung trinh như nhất của Hồng Lăng vô cùng kính trọng, giờ phút này nghe tin tức này đều hoan hô reo hò.
Liễu Nhược Băng nói: “Thu Trì, Hồng Lăng nha đầu khó kiếm lắm nghe, lần này về mau mau nạp em nó vào phòng đi, để cắt đứt hết lòng tơ tưởng của người khác, tránh để Hồng Lăng nha đầu cảm thấy ủy khuất.”
Tống Vân Nhi gật đầu nói: “Đúng vậy, ca, Hồng Lăng theo huynh vào sanh ra tử, lần trước vì để không liên lụy chúng ta mà muốn tự sát súyt chết, lần này vì để tránh cho huynh rơi vào thế khó, đã không tiếc rạch gương mặt đẹp như hoa của mình, thật khiến người ta kính trọng. Một cô gái tốt như vậy tìm được ở đâu ra chứ? Huynh không nạp người ta làm thiếp, muội cảm thấy huynh quá không phải với Hồng Lăng người ta rồi.”
Dương Thu Trì cười đến mặt sắp méo tới nơi: “Ta nạp thiếp hai người không ghen à?”
Liễu Nhược Băng đáp: “Đã sớm nói rõ là nạp Hồng Lăng nha đầu rồi. Nhưng mà, đây là một nàng cuối cùng đó nghe, không có người nào nữa đâu, chàng mà dám nạp tiểu thiếp khác đó hả…”
Dương Thu Trì cố ý chọc nàng: “Thì sẽ sao?”
Liễu Nhược Băng cười điềm đạm: “Băng nhi chẳng làm sao cả, Băng nhi chỉ hi vọng phu quân chàng nói là biết giữ lời…”
Dương Thu Trì thè lưỡi, kéo hai người vào lòng cười nói: “Biết rồi hai bà cô của ta ạ, ta có bảy người các nàng cảm thấy quá đủ rồi, thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, dù sao cũng để dành cho người khác một hai người chứ, có phải không?”
Tống Vân Nhi chề môi: “Còn mặt dày dám nói, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, huynh không phải đem con hồ li tinh đến từ Triều Tiên đó cưới về nhà hay sao?”
Dương Thu Trì cười khổ: “Vân Nhi tốt à, ta thật không có lòng đó a! Đó là do hoàng thượng tứ hôn, ta làm gì còn cách nào khác. Hơn nữa, ta chẳng phải là đề xuất chúng ta bỏ lại mọi thứ đào tẩu hay sao?”
Tống Vân Nhi định chọc ghẹo hắn thêm vài câu, bị Liễu Nhược Băng cản: “Được rồi, đừng chọc lão gia của chúng ta nữa a! Chúng ta mauu về thôi, để tránh cho Hồng Lăng và mọi người lo lắng.”