Dương Thu Trì gật đầu khen ngợi: “Không sai, chính là Vương Tư Thái. Muội nếu như nhớ lại cẩn thận một chút, thì sẽ nghĩ ra ngay. Căn cứ vào lần khám nghiệm hiện trường trước, cùng lời của tư lễ thái giam Kim Lương, thì phòng chúng ta vừa phát hiện cái ấm sắt nấu nước đó chính là phòng của Vương Tư Thái.”
“Muội…. muội lúc đó không để ý ai ở trong phòng nào a, hi hi…” Tống Vân Nhi hơi ngượng, “Như vậy xem ra Vương Tư Thái dùng thán độc độc chết Hiền phi nương nương rồi. Do thái y chẩn đoán nương nương bị bạo bệnh mà vong, cho nên không ai hoài nghi Hiền phi nương nương bị người sát hại. Lữ Hoàn Cơ mỹ nhân cũng không biết chân tướng này, cũng cho nương nương là bệnh chết, cho nên mới gây vụ vu cáo hãm hại, quyến rũ Cẩu Giản, đổ trà có độc vào cổ của thi thể của nương nương, khiến cho chúng ta bị lầm.”
“Đúng, Vương Tư Thái cũng không nghĩ được kết quả này, ả ta xem ra đang vui mừng vì có được quan hệ tốt với Hiền phi nương nương, không có liên hệ gì tới Lữ Hoàn Cơ và Lữ Viên Thiện hai vị mỹ nhân, cho nên trong lần theo xuất chinh lần đó, Kim Lương, Liên Nhi cùng các cung nữ thái giám khác đều bị giết sạch, chỉ có mình ả là may mắn thoát chết. Điều này xem ra là điều mà ả không thể nghĩ ra khi gây án.”
Tống Vân Nhi nói: “Vương Tư Thái này không phải là có quan hệ rất tốt với nương nương hay sao? Thậm chí hoàng thượng còn để ả đồng hành với Hiền phi nương nương, vì sao ả lại giết hiền phi chứ?”
Dương Thu Trì dùng đôi mắt khen ngợi nhìn Tống Vân Nhi: “Rất tốt, hiện giờ muội đã biết đến lý lẽ lập mưu trước rồi hành động sau rồi, nếu là đổi lại lúc trước, muội sẽ nhảy cẫng lên đòi đi bắt người rồi. Hà hà.”
Tống Vân Nhi cũng cười hi hi: “Muội cũng nghĩ Vương Tư Thái này khẳng định là có mục đích xuất phát không phải là giết chết Hiền phi nương nương, nhân vì bằng địa vị và tướng mạo của ả, còn chưa đến lượt ả tranh sủng. Do đó, rất có khả năng là ả chịu sự chỉ sử của phi tần nào đó, mượn thời cơ này trừ Hiền phi nương nương. Nhưng mà, Vương Tư Thái vì sao lại chọn dịch trạm ở Lâm thành này để hạ thủ chứ?”
“Xét về sự tương đối, thì cảnh giới trên đường đi so với hoàng cung có nhiều chỗ hở hơn nhiều, khả năng đác thủ nhất định sẽ cao hơn. Căn cứ lời của Kim Lương, dịch trạm có sự phòng thủ giống như hoàn cung, giới bị ở ngoài khẩn những ở trong lỏng. Hoàng thượng và nương nương vào ngụ trong dịch trạm rồi, đại nội thị vệ đều ở xung quanh vườn cảnh giới. Trong vườn thì đầy thái giám và cung nữ tùy hành. Vương Tư Thái là thân tín của nương nương, có thể tùy ý đi lại. Xem ra ả sau khi phát hiện căn phòng có chứa than đó, nghĩ ra phương pháp giết người mà người khác không hề nghĩ tới. Kết quả chứng minh là phương pháp này rất hữu hiệu, dường như là lừa được mọi người.”
“Nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi đôi mắt tinh tường của ca ca của muội!” Tống Vân Nhi cười hi hi, ngẫm nghĩ rồi tự lẩm bẩm: “Vương Tư Thái rốt cuộc là do ai sai bảo tiến hành độc sát Hiền phi nương nương?”
“Đáp án này chỉ sợ chỉ có Vương Tư Thái mới nói cho chúng ta biết được.”
“Ý tứ của huynh là bắt ả tra hỏi?”
Dương Thu Trì lắc đầu: “Không, lần này cần phải tìm ra nguyên hung phía sau, khiến y chường mặt ra mới thu lưới. Nếu không, một khi Kỷ Cương nhúng tay vào, dưới khốc hình, chỉ sợ Vương Tư Thái lại khai bậy khai bạ, cuối cùng gây ra thêm một tràng đồ sát đầy máu tanh nữa. Chúng ta cần phải tra rõ cả án, sau đó bẩm báo với hoàng thượng, để tránh liên lụy đến những người vô tội.”
Lời thì nói thế, nhưng từ những trận đại đồ sát trước đây, Dương Thu Trì biết với cá tính của Minh Thành Tổ, cho dù đã tra ra rõ người đứng sau lưng chỉ sử rồi, thì hắn không còn gì để khống chế nữa. Chuyện hiện giờ của hắn là tìm ra chân hung.
Tống Vân Nhi nói: “Bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Vương Tư Thái khẳng định là chịu người chỉ sử, nếu như ả phát hiện mình nguy hiểm, nhất định sẽ đi tìm người sai bảo, nhờ cho người đó nghĩ biện pháp an bài cho ả chạy trốn. Do đó, chúng ta vẫn dùng biện pháp cũ – đả thảo kinh xà! Khiến tiểu xà dẫn chúng ta đến tìm ra động rắn của nó, biết rắn trong động là ai!”
Đám người của Dương Thu Trì lập tức khởi trình trở về kinh thành.
Do lần này đã tra ra chân hung, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, hắn đi suốt ngày đêm, vài ngày sau đó đã trở về kinh thành.
Trở về đến Dương phủ, hắn báo cho Phùng Tiểu Tuyết và mọi người sơ qua mọi chuyện, lưu lại Hồng Lăng và đội hộ vệ, rồi mang theo Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng cùng sáu thiếp thân hộ vệ tiến vào hoàng cung, thuận lợi tìm đến được Vương Tư Thái.
Vương Tư Thái thấy cẩm y vệ đồng tri Dương Thu Trì cùng mọi người lần thứ hai đến tìm mình, hơn nữa là sau khi rất nhiều cung nữ và thái giám bị giết, không khỏi vô cùng khẩn trương.
Sau khi Dương Thu Trì ngồi xuống, không để ý gì đến trà thơm do Vương Tư Thái cho cung nữ dâng lên, lệnh cho Vương Tư Thái ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả, cả buổi không nói tiếng nào.
Vương Tư Thái cảm thấy chẳng có chỗ nào để đặt chân tay, sắc mặt tái nhợt, nhãn thần hoảng loạn, cúi đầu chờ Dương Thu Trì hỏi.
Dương Thu Trì lạnh lùng nói: “Vương Tư Thái, bổn quan đã tiến hành khai quan nghiệm thây trở lại, phát hiện một chút manh mối. hiền phi nương nương không phải là bạo bệnh chết, và cũng không bị người ta dùng tì sương hạ độc chết, mà là bị người ta dùng thán độc chết!”
Vương Tư Thái hơi chấn động thân người, cúi đầu y như cũ, hai tay giao nhau xắn chặt, hơi run run.
Dương Thu Trì cười hăng hắc: “Vương Tư Thái, ngươi dường như rất khẩn trương a, làm sao vậy?”
“Không… không có gì…” Vương Tư Thái miễn cưỡng cười, bỏ hai tay ra, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Dương Thu Trì nói: “Bổn quan nhận thấy rằng hung thủ này có thể dùng lò sưỡi sản sinh thán độc, độc chết nương nương, nhất định là người thân thuộc bên cạnh nương nương! Hơn nữa, kẻ đó còn tự có phòng của mình, có thể tùy ý đi lại trong dịch trạm, người như vậy không nhiều.”
Vương Tư Thái đặt hai tay lên đùi, không tự chủ nắm chặt váy, thần tình càng hoảng loạn.
Dương Thu Trì từ từ chồm người tới, ghé sát đầu nhìn Vương Tư Thái trừng trừng: “Ngươi sao vậy? Sinh bệnh rồi sao?”
Vương Tư Thái cười lắc đầu: “Dương hầu gia, hung…. hung thủ này thật là độc a, không ngờ có thể nghĩ ra được việc dùng than trong dịch trạm đốt tạo thành thán độc giết nương nương, xem ra là quá giảo hoạt rồi!”
Dương Thu Trì khẽ mỉm cười: “Ta vừa rồi không có nói là hung thủ dùng than trong dịch trạm để đốt tạo ra thán độc, ngươi làm sao mà biết vậy?”
Vương Tư Thái cả kinh, mặt không còn hạt máu, run rẫy nói: “Tôi… tôi…. tôi đoán vậy….”
“Hắc hắc hắc, Vương Tư Thái thật là tuyệt đỉnh thông minh nghe!” Dương Thu Trì mỉm cười từ từ ngồi xuống, “Bổn quan lần này tìm ngươi, là muốn hỏi thử rốt cuộc ngươi có biết rốt cuộc là ai làm không? Hay là nói có ai đáng phải hoài nghi hay không?”
Vương Tư Thái hơi thở phào: “Lần trước… lần trước có rất nhiều cung nữ, thái giám tùy hành đều đã bị chém đầu rồi, tôi thật không nghĩ ra… là ai nữa…”
Dương Thu Trì đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vương Tư Thái, có cái gọi là lưới trời lồng lộng mà một sợi lông cũng không thoát. Cho dù rất nhiều người theo cùng đều đã chét, những cũng có lúc người chết cũng biết nói chuyện. Cứ thử coi ta có thể làm sao khiến họ nói thôi. Bổn quan đã tra ra một bước, ngày án này được tra ra rõ ràng không còn bao lâu nữa. Hung thủ sát hại hiền phi nương nương nhất định sẽ chết thảm hơn hiền phi gấp trăm nghìn lần!”
Phất ống tay áo, Dương Thu Trì dẫn theo Tống Vân Nhi, sáu hộ vệ cùng Nam Cung Hùng chuyển thân rời khỏi phòng, chỉ còn lại Vương Tư Thái tái nhợt ủ rũ như con gà chết.
Ra khỏi cổng, Dương Thu Trì nháy mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, Tống Vân Nhi gật đầu. Sau đó, hắn cùng Nam Cung Hùng và các hộ vệ ra khỏi hoàng cung, chỉ còn lưu lại một mình Tống Vân Nhi chuyển người biến mất sau phòng.
Dương Thu Trì cùng mọi người trở về Dương phủ, vừa rồi tiến vào nhà thoắt cái đã đi, còn chưa kịp nói chuyện, lúc này Dương Thu Trì trở về, chúng nữ đều vây lấy.
Thấy bộ dạng cười ha ha của hắn như vậy, Phùng Tiểu Tuyết hỏi: “Thế nào? Sự tình thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi,” Dương Thu Trì gật đầu, “Từ khi đến kinh thành, cứ ãi cả thấy bị đè nặng, áp ức, còn chưa được sảng khoái lần nào, ha ha.”
Tống Tình hiếu kỳ nhìn ra sau lưng Dương Thu Trì, hỏi: “Ơ? Cái đuôi nhỏ của chàng đâu?”
“Vân Nhi có trọng nhậm khác!” Dương Thu Trì đưa mắt nhìn Tần Chỉ Tuyệ ẵm hài tử, cười ha ha bước tới. Tần Chỉ Tuệ sinh con gái vào ngày thứ hai, thì Dương Thu Trì đã vội vàng đến Sơn đông tra án, còn chưa nhìn kỹ con.
Dương Thu Trì ẵm con gái lên, cười hi hi nhìn nói: “Ừ, mắt to, sóng mũi cao, môi trái tim, không tệ a, tương lai nhất định là một tiểu mỹ nhân!”
Tần Chỉ Tuệ phì cười: “Còn nhỏ thế mà nhìn ra được à?”
Dương Thu Trì trừng mắt: “Sao mà không nhìn ra được, đường đường là thiên kim của Dương hầu gia ta không phải là nguyện thẹn hoa nhường thì cũng trầm ngư lạc nhạn!” Hắn cúi đầu, dùng mũi cụng cụng vào cái mặt nhỏ xíu của con gái, hỏi lại: “Có phải không nè, tiểu lạc nhạn!”
“Cái gì mà tiểu lạc nhạn? Khó nghe quá trời!” Tống Tình ở bên cạnh giãy nãy.
Phùng Tiểu Tuyết ở bên cạnh nói: “Đúng a, phu quân, đoạn thời gian này chàng bận nhiều chuyện tra án quá, chưa đặt tên cho hai con!”
Liễu Nhược Băng đang ẵm con cho bú, nghe lời này cũng cười nói: “Đúng đó, thiếp cũng không biết gọi làm sao, chỉ có thể gọi là bảo bối trước, đã đến lúc đặt tên rồi.”
Dương Thu Trì nhớ lại cách đặt tên của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, liền cười ha hả nói: “Được, con trai lớn thì gọi là Đồng Chuy (chùy đồng), con gái thứ hai gọi là Bản Đắng (ghế đẩu)! Rồi cúi đầu nhìn con gái trong lòng hỏi: “Có đẹp không con, tiểu bản đắng!”
Chợt nghe nói con trai gọi là Đồng Chuy, tuy tên có hơi quê một chút những cũng miễn cưỡng qua được, chứ tên của con gái lại là Bản Đắng, thì chúng nữ đều ngẩn ra, sau đó ai nấy đều bật cười ha hả.
Tần Chỉ Tuệ đỏ mặt, luôn miệng giãy nảy: “…. không chịu…”
Hồng Lăng mỉm cười đỡ tay Tần Chỉ Tuệ: “Chỉ Tuệ tỷ tỷ, tỷ đừng lo, lão gia là chọc tỷ thôi, chàng ấy sao nỡ cấp cho con gái tên như vậy chứ.”
Dương Thu Trì hôn lên mặt con, cười ha ha bảo: “Ta sao lại không nỡ, tiểu bản đắng nghe hay quá trời, có phải không bảo bối tiểu bản đắng?”
Dương mẫu cười nói: “Được rồi được rồi, đừng có ghế đẩu này ghế bành nọ nữa, quen rồi khó nghe thấy mồ.”
Tống Tình lên tiếng: “Đúng rồi đó lão gia, lão gia còn không mau ban cho các con những cái tên đẹp và có ý nghĩa đi!”